Editor: Hạ Y Lan
Tiếng bước chân của anh rất nhẹ.
Lần này, anh thật sự cho rằng cô đã ngủ thiếp. . . . . .
Cô lẳng lặng nằm, cảm nhận toàn bộ hoạt động của anh bằng âm thanh. Vào cửa, tắm, ngủ. . . . . .
Rồi sau đó, một cánh tay khoát lên eo của cô.
Cô có chuyện muốn hỏi anh, nhưng mà anh nằm xuống rồi không chuyển động nữa, mặc dù không đến mức ngủ nhanh như vậy, nhưng hôm nay anh ra ngoài bao lâu? Có thật là đến đón Đỗ lão tiên sinh, sau đó lại đưa ông ấy trở về rồi anh mới quay lại?
Kỳ thật cô cũng không biết anh có mua xe ở đây không, xe đỗ ở đâu, bên trong thị trấn lại không cho phép đậu xe, nếu như không phải hôm nay anh nói muốn đưa Đỗ lão tiên sinh đi, cô cũng chưa nghĩ đến vấn đề này.
Cuối cùng, cô vẫn đè lại những điều muốn hỏi, ngày mai rồi hãy nói. . . . . .
Nhưng ngày mai. . . . . .
Sáng sớm cô tỉnh dậy, bên cạnh lại không có bóng dáng của anh, cô cho là anh lại đi, vì vậy gọi mẹ Tưởng.
Nhưng người đi vào lại là anh. . . . . .
Cô ngạc nhiên, “Anh chưa đi?”
“Đi? Đi đâu?” Anh cười hỏi, tới hôn trán cô, “Buổi sáng tốt lành, bảo bối.”
“. . . . . .” Cô khẽ run rẩy. . . . . . Một loại cảm giác chẳng lành chạy lên não, gọi cô như vậy, tất nhiên không có chuyện tốt. . . . . .
“Nhanh! Rời giường thôi…!” Anh ôm cô từ trên giường lên, “Tối hôm qua châm cứu thấy thế nào?”
“Không có cảm giác gì? Có chút trướng.” Cô nói cặn kẽ, vừa nghĩ hôm nay anh không ra ngoài là muốn làm gì, chẳng lẽ bắt cô tập đi sao? Đây là chuyện hôm qua anh nhớ mãi không quên. . . . . “Vị Đỗ lão tiên sinh ấy, anh mời từ đâu đến vậy?” Vấn đề này, tối hôm qua cô đã muốn hỏi.
“Ba của Kỷ Tử Ngang giới thiệu, đến để châm cứu cho em, là người trên tỉnh. Em có thể yên tâm, liên quan đến sức khỏe của em, chồng em là anh không dám khinh thường, không phải xuất sắc nhất, anh sẽ không tin.” Anh tùy ý nói với cô, vừa rót nước ấm vào ly.
“Ý em không phải vậy. . . . . .”Tất nhiên cô biết người anh mời tới chắc chắn không bình thường, “Anh đưa ông ấy về? Anh lấy gì đưa? Mua xe?”
Anh nhìn cô cười, “Thế nào? Muốn quản tiền của anh?”
Cô giận dữ liếc anh một cái, cúi đầu đánh răng.
Đánh xong, anh dùng khăn lông lau mặt cho cô, “Anh đã là người của em, huống chi là tiền bạc!”
“. . . . . .” Những điều này không phải là điểm mấu chốt cô muốn biết, cô chỉ muốn hỏi anh, “Anh mua xe ở đây, anh thật sự tính định