Editor: Hạ Y Lan
Lúc đó cô đang chống cằm nhìn hệ thống thông báo tình hình cuộc chiến, bị một câu này làm cho chấn kinh, cằm trực tiếp đụng vào bàn phím . . . . .
Kênh chat đang trống, lại xuất hiện câu kia, cũng không nói là hỏi ai, anh còn có ai có quan hệ tốt hơn nữa sao? Hay là đang nói chuyện với Nhất Nhất Phong Hà?
Trong lúc chiến đấu kịch liệt như vậy nhưng mọi người trong bang cũng bắt đầu ồn ào lên: Lão đại, ai nhớ ngài vậy? Đang đánh giặc ! Cũng không quên đùa giỡn con gái người ta ?
Nhưng anh lại hoàn toàn ngó lơ những lời ấy không nói gì cả. . . . . .
Vô duyên vô cớ anh lại nói ra câu này không biết có ý gì. . .
Cô sẽ không ngốc nghếch chạy đi hỏi,tâm trạng bất an, ngực nhảy loạn, cô lấy tay đè lại, chỉ cảm thấy từng tiết tấu đang đập dữ dội dưới bàn tay, cô không khống chế nổi, trái tim như muốn nhảy ra ngoài . . . . . .
Loại cảm giác này. . . . . .
Loại cảm giác này. . . . . .
Cô không biết nên hình dung thế nào. . . . . .
So với lời cầu hôn của anh nhiều năm trước thì càng thêm mông lung kích động. . . . . .
Lúc anh cầu hôn, tất nhiên cô rất hạnh phúc , nhưng tâm tình khi đó, chỉ cảm thấy là nước chảy thành sông, mặc dù không dám hy vọng xa vời, nhưng gần như là số phận —— trừ cô anh còn có thể cưới ai? Cho nên, cô rơi lệ, cô vui mừng, cô kích động, cô hôn anh, cô nguyện vì anh mà nở rộ, nhưng không giống như giờ phút này, trong sách miêu tả mối tình đầu của thiếu nữ, vì một lần gặp mặt mà lo sợ bất an, vì một lần chờ đợi mà mỏi mắt chờ mong, nhưng chỉ với một câu “Ngươi nhớ ta” liền làm cô đại loạn. . . . . .
Bọn họ là vợ chồng, những chuyện thân mật đều đã trải qua, thậm chí cô còn mặt không đỏ tim không đập nói với anh một câu “ Em yêu anh” , đến nỗi khiến anh mặt đỏ bừng, nhưng giờ phút này, chỉ một câu ”Ngươi nhớ ta?”, hơn nữa còn cách máy tính, thậm chí không có chỉ mặt gọi tên, lại làm tim cô đập loạn, mặt nóng bừng bừng. . . . . .
Cô sao thế này?
Diendanlequydon.com
Trong cơn hoảng hốt , thành chiến kết thúc, tất cả mọi người rất tận hứng, mọi người đều vui mừng, chỉ thiếu kêu Thành chủ vạn tuế. . . . . .
Những thành viên rời đi, thấy Bang chủ trở lại, cũng muốn quay về bang , nhưng mọi người trong bang đều phê phán đám phản đồ này, chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ, quyết không thể cho bọn họ quay lại!
Mọi người đang khí thế bừng bừng sau khi chinh phạt, chờ Bang chủ quyết định, mà anh cũng khôi phục vị trí thành chủ, chữ viết kim quang lấp lánh xuất hiện, hơn nữa câu hỏi lấp lánh ấy như muốn làm hỏng mắt người khác: Ngươi cứ nói đi?
Lại như thế này. . . . . .
Không tên không họ, không giải thích được. . . . . .
Sau khi mọi người kinh ngạc, cười hỏi: Lão đại, ngài hỏi ai ? Ai nói? Người nào so với ngài còn lớn hơn? Ngài quyết định còn phải hỏi người khác?
Cô lặng lẽ cầm quyển sách che mặt mình , chỉ chừa một đôi mắt, nhìn chằm chằm màn ảnh. . . . . .
Nhưng trong thoáng qua, cô mắng mình ngốc, cô một mình trước máy tính thì che mặt làm gì, còn có ai nhìn thấy sao?
Có chút ảo não vứt sách đi: Diệp Thanh Hòa, ngươi thật hết thuốc chữa, khó trách người ta nói phụ nữ khi yêu đều trở nên ngu ngốc. . . . . .
Nghĩ tới đây, cô sững sờ, cô thế này gọi là yêu sao? Làm thế nào đây? Yêu một người vĩnh viễn không cách nào gặp mặt. Yêu một người đang cách xa vạn dặm? Còn cô của mười bốn năm trước thì không gọi là yêu sao?
Trong hỗn loạn, nhìn thấy chữ vàng lấp lánh lại xuất hiện lần nữa: Ta hỏi đồ đệ của ta! Ngươi nói, những người đó có cho trở về không?
“. . . . . .” Thật đúng là hỏi cô. . . . . .
Cô trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là trả lời: Ta làm sao biết? Ta không hiểu, tại sao hỏi ta?
Anh gửi đến một nụ cười: Bởi vì bọn họ đã từng khi dễ ngươi, phản đồ khi dễ ngươi muốn gia nhập bang, xử trí như thế nào dĩ nhiên do ngươi nói!
“. . . . . .” Hoá ra là như vậy . . . . . .
“Khi dễ đồ đệ của Tiêu thiếu gia ta, phải biết sẽ có kết cục thế nào!” Anh còn nói.
“. . . . . .” Những lời này trái lại rất phù hợp tính cách của anh, giống với anh năm mười tám tuổi.
“Ta không biết có thu lại hay không, đó là quyết định của Bang chủ! Ta không muốn gánh trách nhiệm này! Ta