Editor: Hạ Y Lan
Đã vào hạ.
Trong một trấn nhỏ ở Giang Nam.
Sáng sớm, bởi vì là mùa hạ. Đêm mưa to, sương mù vẫn chưa tản hết, bao phủ khắp cả trấn, nếu du khách mà nhìn thấy, sẽ nghĩ mình đã vào tiên cảnh.
Nước sông chậm rãi chảy phảng phất như vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng, sóng khẽ dao động khiến những chiếc thuyền cũng lung lay, không nhanh không chậm. Cô gái ngồi chèo trước mui thuyền, mặc một chiếc áo màu xanh lam, cất tiếng hát du dương, thuyền nhỏ xuyên qua cầu Tiểu Thạch, giống như tiến vào cảnh vật của quá khứ.
Ven hai bên bờ sông là những tòa lầu nho nhỏ bằng gỗ, dần dần có tiếng động, những ô cửa sổ mở ra, chiếc đèn lồng đỏ bị kinh động, cũng làm rơi những giọt mưa còn sót lại trên mái hiên, một giọt một giọt, như trân châu rơi xuống.
Phố nhỏ lát đá xanh, đã có người đi đường tìm nơi ăn sáng, mà một cánh cửa mở ra, bên trong là một cô gái mặc váy hoa, tóc dài tùy ý tết thành đuôi sam, rũ xuống một bên vai, không cần cười, cũng đã kinh diễm ánh mắt của mọi người.
Da trắng như sứ, đôi mắt sáng lấp lánh, lại có chút gì đó u tối, chân thực giống như một bức tranh người.
Chỉ là, cô gái này lại ngồi trên xe lăn, hơn nữa, trên mặt còn có một vết sẹo. . . . . .
Chợt nhìn lại, người người cảm thán, thật là trên đời này không có gì là thập toàn thập mỹ, người xinh đẹp, thì trời cũng sẽ ganh tị, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, lại xuất hiện một vết nứt.
Nhưng nhìn lại, trên mặt cô gái là điềm tĩnh bình yên, an nhàn thanh thản ở trong cửa hàng, giống như tất cả ánh mắt của thế tục đều không liên quan đến cô. . . . . .
Hơn nữa, có một bà lão bước ra, cô cười nghênh đón, kêu một tiếng “ Mẹ Tưởng ” sau đó, những thứ không trọn vẹn này đều không còn tồn tại, chỉ cảm thấy, một nụ cười kia, khiến ngàn vạn vật trong thế gian đều phai nhạt, ngay cả khi có vết sẹo, cô cũng xinh đẹp như vậy, chói lọi không thể đỡ.
“Sớm như vậy đã ra đây làm gì? Không ngủ thêm một chút?” Mẹ Tưởng dịu dàng nhìn cô cười.
“Tối hôm qua có mưa, sáng nay không khí thật tốt!” Cô cười nói.
“Ừ! Đã đói bụng chưa? Để dì đi làm!” Mẹ Tưởng thương yêu nói.
“Ưmh. . . . . .” Cô mím môi suy nghĩ một chút, “Con muốn ăn hoành thánh giống hôm qua, hành lá cắt nhỏ.”
“Được! Dì lập tức làm!” Mẹ tưởng xoay người vào trong phòng.
“Để con giúp một tay, mẹ Tưởng!” Cô chuyển xe lăn, đi theo vào.
“Không cần, có bao nhiêu việc đâu chứ! Con cứ chờ bên ngoài đi!” Mẹ Tưởng đẩy cô đi ra ngoài.
“Cực khổ cho dì rồi!” Cô giương môi, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng lại cực kỳ yêu thương cô, đứa nhỏ này, lần này trở về so với ngày trước thì bám người một chút, luôn thích ôm bà như vậy, nhưng lại làm cho bà cảm thấy rất đau lòng, sờ sờ đầu của cô, “Đứa nhỏ ngốc, cái này thì có cái gì cực khổ? Đừng quên, trên đời này, vẫn còn có mẹ Tưởng thương con.”
“Dạ!” Diệp Thanh Hòa cọ lên người bà, buông ra, ngẩng đầu cong môi cười, “Vậy con sẽ chờ hoành thánh ăn!”
Mẹ Tưởng vào phòng bếp, cô đi sửa sang đồ trong cửa hàng lại.
Lúc từ Bắc Kinh trở lại đây, chỉ sắp tới mùa hạ, bất tri bất giác, cũng đã giữa mùa hạ rồi .
Ban đầu, mợ cả đưa cô trở về Gi¬ang Nam , vốn muốn đưa cô đến nơi ở lúc trước trong thành phố, cũng định tìm một nơi cho cô ổn định, hơn nữa liên lạc bệnh viện tiếp tục chữa bệnh cho cô.
Nhưng cô đều cự tuyệt, cố ý muốn tìm mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng dẫn cô đi xem nhà cũ, chỉ là, một căn nhà trống mà thôi, đi xem, còn có nghĩa gì? Một thành phố, một nhà, một người. Theo ý cô,ở lại thành phố này, sống trong căn nhà này, quan trọng nhất cũng vì người kia mà thôi, hôm nay, người đã không còn, căn nhà này cũng không còn quá nhiều ý nghĩa, hơn nữa, cô cũng không muốn ở lại đây. . . . . .
Mẹ Tưởng dĩ nhiên sẽ nghe cô .
Họ trở về nhà của mẹ Tưởng, một khu du lịch của thị trấn nhỏ.
Mẹ Tưởng đi cùng cô tìm nơi ở xung quanh, vừa vặn có căn nhà gỗ nho nhỏ, chủ nhà muốn chuyển đi, tính bán căn nhà này, cô lập tức quyết định mua lại, sau đó mở một cửa hàng nhỏ thế này, vừa mới khai trương không bao lâu, chủ yếu bán một ít tranh chữ, tất cả đều do cô và mẹ Tưởng làm thủ công.
Chẳng hề ôm mục đích buôn bán kiếm tiền, chỉ là rỗi rãnh tìm một chút niềm vui trong cuộc sống mà thôi, cho nên, vật phẩm không nhiều lắm, mỗi loại chỉ có một cái, nhưng từng món lại rất độc đáo, tinh xảo, rất được du khách hoan nghênh.
Ban đầu, khi mợ cả đi, định để lại cho cô một khoản tiền, để cô an ổn cuộc sống, hơn nữa còn liên hệ với bệnh viện, muốn cô tiếp tục nằm viện trị liệu.
Nhưng cô chỉ nằm một tuần lễ, không muốn nằm nữa. Mợ cả cho tiền tất nhiên cô cũng không lấy, cô cũng không phải người không có năng lực kinh tế, chỉ là đồ của cô vẫn còn ở nhà họ Tiêu, cho nên, việc duy nhất muốn mợ cả giúp một tay, chính là bổ