Mùa xuân lại đến.
Diệp Thanh Hòa nhìn ra lộc non không ngừng nảy nở trên các cành cây bên ngoài cửa sổ phòng bệnh mới biết mùa xuân đã về……
Sắc xanh mơn mởn ấy tượng trưng cho sức sống mới và hi vọng mới……
Cô còn hi vọng không?
Có lẽ còn có thể sống là hi vọng lớn nhất của cô rồi……
Mỗi ngày qua đi cô đều khoẻ hơn một chút……
Cô từng rất sợ khi nghĩ sau này không thể cầm được bút, và rồi cô vẫn có thể viết, nhưng khi đứng trước trang giấy trống trơn, cô không biết phải viết gì……
Cô cũng sợ mình sẽ không nhìn thấy được nữa, nhưng rồi cô vẫn có thể ngắm nhìn thế giới xinh đẹp bên ngoài cửa sổ phòng bệnh……
Cô sợ mình không ăn được nhưng giờ cái gì cô cũng có thể ăn…….
Sợ mình không nói chuyện được nữa nhưng khi nói được cô lại chỉ có thể ngồi cả ngày……..
Những chuyện cô lo sợ đều không xảy ra……..
Vậy thì chuyện đau lòng có là gì, cô chịu được đúng không?
Chỉ cần cố gắng là sẽ làm được thôi….
Cô chỉ ngồi đó, sống cuộc sống khó khăn lắm mới