Editor: Tinh Di
Tiêu Y Đình chạy như điên ra cửa, không cả bật đèn, gấp rút mở cửa…..
Người ngoài cửa là…… Phó Chân Ngôn.
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh…..
“Sao lại là anh?” Giống như vừa bị rơi khỏi máy bay, Tiêu Y Đình không còn sức để nói chuyện…..
Tuyệt vọng rồi, làm sao có thể là em gái được? Chắc hẳn vậy……
“Tôi…. đứng dưới đó hồi lâu, thấy có ánh đèn cho nên…. cho nên….. lên để xem….” Phó Chân Ngôn có chút bối rối.
Không có đèn, hai người đàn ông đứng lặng trong bóng tối.
Tiêu Y Đình nói gì, cũng không đóng cửa xoay người đi vào trong.
Hai người đã đấu đầu suốt những năm tháng tuổi trẻ, bây giờ tranh cãi nhau vì lý gì nữa?
Phó Chân Ngôn có chút do dự, cuối cùng vẫn đi vào.
Die nd da nl e q uuydo n
Tiêu Y Đình bật đèn, vừa đi vào phòng bếp vừa nói, “Anh ăn cơm cùng tôi.” Giống như khi cô còn ở đây, hi vọng là được như vậy…….
Tiêu Y Đình lấy ra một bộ bát đĩa đã lâu không được dùng: “Đồ của anh!”
Phó Chân Ngôn ngẩn ngơ nhìn bộ bát đĩa của mình…..
“Ăn đi!” Tiêu Y Đình gắp đồ ăn đặt vào bát của Phó Chân Ngôn, “Thịt bò ngon lắm! Còn có canh đậu đỏ viên, còn ngon hơn của anh làm đó!”
“Uống chút gì đi!” Phó Chân Ngôn nói.
“Được!” Tiêu Y Đình không do dự đáp ứng.
Chắc có lẽ Phó Chân Ngôn đã biết chuyện nhưng đến tận lúc này thái độ của anh vẫn rất bình thường. Tiêu Y Đình thực lòng cảm thấy nếu anh (PCN) tức giận đánh mắng mình có lẽ anh(TYD) sẽ thấy thoải mái hơn nhiều…….
Hai người bắt đầu uống rượu……
Một lúc lâu sau, đột nhiên Phó Chân Ngôn nói: “Đủ rồi, uống nữa cô ấy sẽ không vui.”
Say rồi?
Tiêu Y Đình thật sư hi vọng có chuyện cô không vui có được không?
Anh suy sụp cô sẽ không vui đúng không?
Anh từng chơi game cô cũng quản, anh đi mô tô đi học cô cũng quản……
Bây giờ anh lại làm sai, cô sẽ ở đây quản anh đúng không?
Hừm, không thể rồi, anh phải nghe lời cô, sống thật tốt!
“Ngủ thôi!” Tiêu Y Đình đặt ly xuống, bắt đầu tìm thuốc uống rồi đi vào phòng ngủ, không quan tâm Phó Chân Ngôn.
Phó Chân Ngôn lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Y Đình. Một lúc sau anh đứng dậy dọn dẹp sạch sẽ, sau đó yên lặng ra về.
Anh và Tiêu Y Đình tranh cãi nhiều năm như vậy chỉ vì một người con gái,bây giờ cô ấy không còn ở đây nữa, chắc là hoà hợp được rồi……
Khi quyết định buông tay, anh tự nói với bản thân, chỉ cần cô được hạnh phúc, những chuyện khác không còn quan trọng nữa……
Sau này khi biết chuyện cô phải hầu toà, anh luôn lựa chọn tin tưởng cô, và anh cũng biết tình cảm cô dành cho Tiêu Y Đình, chuyện cô làm là không thể nào. Anh cũng tin tưởng Tiêu Y Đình, dù giữa hai người luôn chỉ có cãi vã nhưng thực tâm anh luôn ngưỡng mộ cậu ta, một người tài giỏi và thành đạt, người có được tình yêu của cô……..
Nếu đã không thể anh lựa chọn bước lùi để chúc phúc cho hai người…..
Vậy mà về sau lại có chuyện kinh khủng kia……
Có lẽ đó là chuyện đau lòng nhất trong cuộc đời anh, nhưng anh chỉ có thể là một người âm thầm đau lòng, âm thầm hoài niệm.
Anh không trách Tiêu Y Đình, anh biết cậu ta yêu cô như thế nào, chỉ có hơn chứ không kém anh, nên khổ sở hơn bất cứ ai, anh không muốn vạch thêm vào vết thương ấy……
Hôm nay anh chỉ vô tình đi qua chỗ này, khi nhìn thấy ánh sáng từ căn nhà ấy tim anh đã đập nhanh hơn mấy nhịp, nhưng cũng chỉ là phản ứng nhất thời vì lí trí nói cho anh biết, người trên đó không thể là cô……
Nhưng anh vẫn không tự chủ được bản thân đứng lại, nhìn về nơi đó thật lâu……
Hồi lâu đứng lại anh đột nhiên có suy nghĩ: Lên đó xem thử…..
Và giờ anh lại say…….
Mượn rượu tiêu sầu, sầu càng thêm sầu, người đi trước đúng là nói không sai!
Sáng hôm sau Tiêu Y Đình lại, phát hiện bản thân đã ngủ rất ngon! “Thật tốt…” Anh cười khổ.
Lần cuối cùng Tiêu Y Đình gặp Ninh Chấn Khiêm anh ấy rất gầy, trong mắt đều là tia máu, chắc là do giấc ngủ không tốt rồi? Anh có nên khuyên anh ấy uống thuốc ngủ không đây? Một viên không đủ thì hai ba viên, giống như anh đã làm, chắc chắn sẽ ngủ ngon!
Tiêu Y Đình vào phòng tắm, tuỳ tiện thay quần áo rồi đến văn phòng Luật.
Trong văn phòng của anh, mặt bàn và sàn nhà sạch bóng,