Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 290 - Chương 277

Trước Sau

break
Anh đã thấy…….

Anh thấy em gái vùng vẫy giữa dòng nước…….

Thấy dáng người yếu ớt của em gái chìm nổi giữa dòng nước lạnh, chắc cô đang rất lạnh…….

Da cô tái nhợt………

Anh còn nghe thấy giọng của em gái, yếu ớt gọi anh: “Anh hai, cứu em! Anh hai…… mau cứu em….”

Anh muốn đi cứu em gái! Em gái đang chờ anh! Em gái không chịu thêm được nữa! Nhưng… anh không cử động được! Chân anh giống như bị đóng đinh xuống đất, không thể nào nhấc lên được! Anh lo! Anh tức giận! Anh không biết vì sao lại không thể! Anh chỉ có đứng đó trả lời cô: “Chờ anh! Em gái! Kiên trì! Anh đến đó nhanh thôi!”

Nhưng dù anh có cố hô lớn cỡ nào hình như đều không tới được chỗ cô…….

Giọng anh khàn đi, vọng lại yếu ớt giống như đang bị ai đó bóp chặt yết hầu…..

Anh sợ hãi nhìn em gái đang vùng vẫy dưới nước, anh càng ngày càng cách xa cô, anh cố hô lớn hơn nữa……..

Anh tỉnh lại mới nhận ra không có nước, không có em gái, tất cả chỉ là mơ mà thôi…..

Anh cau mày, gian nan nuốt xuống, cổ họng đau rát như vừa bị dao đâm.

“Y Đình, con tỉnh rồi, đúng là doạ mẹ mà….” Khương Vãn Ngư nhẹ nhàng xoa xoa mặt anh.

Tay bà hơi lạnh nên anh thấy thoải mái hơn một chút…..

Anh nhìn xung quanh toàn bộ đều màu trắng, quả nhiên là trong bệnh viện……

Nỗi sợ hãi từ giấc mơ vẫn còn ám ảnh anh, anh nắm chặt cổ tay của Khương Vãn Ngư, gấp gáp: “Mẹ, em gái sao rồi? Đã tìm được em ấy chưa?” Giọng anh khàn khàn.

Ánh mắt Khương Vãn Ngư trầm xuống, từ tốn trả lời anh: “Tìm được rồi, con cứ yên tâm nghỉ ngơi, khỏi rồi sẽ được gặp con bé.”

“Không! Con phải đi ngay!” Anh phải tận mắt nhìn thấy em gái mới có thể yên tâm làm chuyện khác.

Khương Vãn Ngư vội vàng ấn người anh xuống: “Không được con trai, bệnh của con còn chưa giảm! Nếu con đi gặp con bé không phải sẽ lây bệnh cho nó sao?”

“….” Anh có chút do dự, “Em ấy đang ở đâu?”

“…..” Khương Vãn Ngư do dự.

“Mẹ, em ấy ở đâu?” Anh hỏi dồn.

“Ở…….. trong bệnh viện này! Con bé cũng bị thương đúng không?” Bà cố tình né tránh.

Anh nghe xong liền ngồi dậy, cầm theo chai nước truyền.

“Con trai! Con muốn đi đâu?” Khương Vãn Ngư lo lắng hỏi.

“Con đi xem một chút! Chỉ đứng ngoài cũng được! Chỉ xem một chút thôi!” Anh không dám chần chừ đứng dậy, nhưng vừa đứng liền thấy trước mặt quay cuồng choáng váng……

“Con trai!” Khương Vãn Ngư đỡ anh, giúp anh cầm chai nước truyền, dìu anh ngồi xuống giường, “Con trai, không cần đi…… là mẹ lừa con…… chưa tìm được…… vẫn chưa…..”

“…..” Tiêu Y Đình không nói gì.

Khương Vãn Ngư nén không nổi nước mắt: “Mẹ không cố ý…. Chỉ là muốn con yên tâm nghỉ ngơi…Con có biết con sốt bao nhiêu không? Hôn mê đã hơn một ngày rồi…. Con muốn khiến mọi người lo lắng vì con đến mức nào nữa? Y Đình, cha mẹ bằng này tuổi rồi, con không nghĩ cho hai người già này sao?”

“Mẹ!” Tiêu Y Đình nghe mẹ nói vậy vô cùng đau lòng, nhưng bảo anh ở trong này an nhàn nghỉ ngơi trong khi em gái không biết sống chết ra sao thì anh không làm được!

“Không được đi! Con ở yên đó dưỡng bệnh cho mẹ! Mẹ không cho con đi!” Khương Vãn Ngư giữ người anh lại, “Con muốn tìm Thanh Hòa gấp,mẹ hiểu, nhưng con bệnh nặng như vậy! Hơn nữa cảnh sát đều đang cố hết sức, không lúc nào buông lỏng! Con có biết không? Cha con sau khi nghe tin con bé bị bắt cóc rất buồn phiền, chỉ có mấy ngày đã già đi nhiều như vậy, nếu con còn xảy ra chuyện gì nữa thì chính là bất hiếu với ông ấy con có hiêu không?”

“Con sẽ nói với cha!” Anh liếc thấy có hộp y tế ở đầu giường, nhanh tay lấy ra một ít bông, tuỳ
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc