Tiêu Y Đình nhìn sang, không sai, là kẹp tóc của em gái!
“Là của vợ tôi! Vậy chắc chắn họ ở gần khu vực này, Đội trưởng Cố, nhờ đồng chí liên lạc với bên cảnh sát giao thông, mau lên!” Lòng anh nóng như có lửa đốt, cơ thể cô đang ốm yếu lại thêm bị thương như vậy, không biết đã chảy bao nhiêu máu rồi…..
Cả đoàn người nhanh chóng lên xe.
Nhưng lúc sau cảnh sát giao thông trả lời là không hề thấy dấu vết của đối tượng truy bắt.
Đội trưởng Cố nhanh chóng phân bố cảnh sát để ý xe nghi phạm ở các chốt đường.
Thế nhưng mọi cố gắng đều không có đền đáp, chiếc xe của bọn người Đặng Tử như bốc hơi khỏi Bắc Kinh……
Đội trưởng Cố phân tích rằng bọn chúng đã được đồng bọn ứng cứu, nếu chỉ có hai người thì không thể chạy trốn hoàn hảo như vậy…..
“Tống Thành Uy hắn ta rất nhạy bén, luôn đề cao cảnh giác, khi bên ta vừa hành động là hắn đã bỏ trốn!” Đội trưởng Cố nói.
Tiêu Y Đình lo lắng không ngừng, điều anh quan tâm duy nhất là sức khoẻ của em gái, tuy bệnh đã chuyển biến tốt đẹp nhưng loại bệnh này cần chữa trị thường xuyên, còn tuỳ trường hợp mà tái phát hoặc nghiêm trọng hơn, dù là một cơn cảm mạo cũng không thể coi thường, cô lại bị bọn người kia hành hạ như vậy…….
“Luật sư Tiêu, cậu cũng nên về trước, có tin tức gì chúng tôi sẽ báo cho cậu ngay!” Đội trưởng Cố nói.
Anh có thể an tâm về nhà?
Anh lắc đầu, ngồi im trên ghế không nhúc nhích.
“Luật sư Tiêu.” Đội trưởng Cố gọi anh.
Tiêu Y Đình nhắm mắt, anh xuống xe vì không muốn làm khó Đội trưởng Cố thêm…
Nhưng anh cứ thế mà về là chuyện không thể, anh sẽ tự mình thuê xe đi tìm cô……
Nhưng vị trí lúc này không dễ để tìm được chỗ thuê xe.
Trong lúc anh đang vô cùng nóng ruột thì một chiếc xe trắng vô cùng chói mắt đi đến trước mặt anh.
“Lên xe.” Người bên trong nói.
Phạm Trọng……
Người này đúng là…. sao chỗ nào anh ta cũng có thể xuất hiện vậy?
Nhưng Tiêu Y Đình không do dự, anh không có thời gian để do dự, anh đi đến bên cầm lái, “Cậu xuống, tôi muốn mượn xe!”
Phạm Trọng ngẩn người, khoé môi nâng lên như có như không cười, nhường ghế lái cho anh nhưng không xuống xe mà lách người qua ghế lái phụ.
Động tác lách người thực sự rất bất nhã, Phạm Trọng lại cao như thế nhưng nếu là anh ta làm thì trông nó nhã nhặn khác thường…..
Phạm Trọng ngồi yên bên ghế lái phụ.
Tiêu Y Đình nhíu mày: “Anh cho tôi mượn xe là được rồi, anh có thể về trước..”
Phạm Trọng cười, “Không…”
Tiêu Y Đình có chút tức giận: “Không phải tôi đùa anh, tôi đang có chuyện gấp….”
“Cậu có thể tìm được?” Phạm Trọng ngước lên nhìn Tiêu Y Đình, ánh mắt như có tia sáng.
“…” Tiêu Y Đình cũng không chắc, Phạm Trọng hỏi như vậy tức là anh ta có thể? Cũng không hẳn là không có khả năng đó, dù sao cuộn băng kia anh có được là nhờ Phạm Trọng, chắc anh ta có cách… Nhưng sao anh ta lại xuất hiện ở đây lúc này? Trùng hợp?
“Vậy anh có thể?” Tiêu Y Đình mở cửa xe, thời gian không đợi người…
Phạm Trọng cười nhẹ, “Không thể….”
“Vậy…” Tiêu Y Đình bốc hoả, lúc này còn có tâm trí đùa nữa sao? “Anh cút xuống xe ngay cho tôi!”
Mặc kệ Tiêu Y Đình tức giận như thế nào Phạm Trọng vẫn bình tĩnh, cười cười nói: “Đây là xe của tôi….”
“…” Tiêu Y Đình trừng mắt trước bộ dạng ‘xe là của tôi ai dám đuổi’ của Phạm Trọng!
Tiêu Y Đình lựa chọn buông, anh không thể tiếp tục phí thời gian trên con người này….
Anh lấy điện thoại ra rất muốn gọi cho em gái nhưng sợ tình hình bên đó bất lợi, có thể sẽ chọc giận đám người kia…..
Anh cố nhịn, dù sao việc định vị điện thoại đã được bên cảnh sát tiến hành, anh không cần lo nhiều về chuyện đó….
Nghĩ đến đây bàn tay nắm tay lái càng dùng lực hơn…..
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
“Ăn đi!”
Hai cái bánh bao rơi xuống trước mặt Diệp Thanh Hòa.
Diệp Thanh Hòa nằm gục trên bàn, vết thương ở vai đã ngừng chảy máu, máu chảy trước đó cũng đã khô, dính bết lên người và quần áo. Người cô vừa động liền chạm đến miệng vết đâm, nhưng so với cảm giác mệt khi bị kéo đi đã lấn hết cảm giác đau, cô chỉ thấy mệt, rất mệt…..
Một ngày bị bắt đi cô chưa được uống nước nên cổ họng có chút khô rát, cô nhìn hai chiếc bánh trước mặt, dù không muốn nhưng cô biết cô phải ăn…..
“Có nước không?” Cô hỏi.
Có đoạn đường đi cô không hề nói một câu, đột nhiên cô nói làm cả ba người kinh ngạc không ít.
“Cô còn muốn uống nước?” Thằng nhóc Cương Tử phản ứng đầu tiên, “Cô cho rằng bọn này mời Bồ Tát đến hả? Cho cô ăn để khỏi chết đói, sau đó còn có tác dụng với bọn này thôi!”
Diệp Thanh Hòa không nói nữa, ba người đàn ông mà chỉ có mình cô, cô không ngốc đến nỗi nói trái ý ba người họ. Cô nén đau cầm bánh bao lên, chậm chạp cắn, khó khăn nuốt xuống.
Ăn đến nửa cái thì cô thực sự không ăn được nữa, bánh bao mắc lại trong cổ họng không thể đi xuống, cô khó chịu nấc khan.
“Cho uống nước!”
Người nói là Reidar.
Thằng nhóc Cương Tử có