Editor: Hạ Y Lan
“Nhân chứng, trời lạnh như thế, anh chạy đến tầng thượng làm gì?” Anh hỏi.
“Bởi vì thời tiết quá lạnh, ống nước bị đóng băng, tôi lên đó lấy một chút tuyết về nấu nước, tuyết trên đó rất sạch sẽ.”
“Lúc anh ở trên tầng thượng, nhìn thấy người bị hại đi lên sao?”
“Phải”
“Người bị hại đi cùng mấy người?”
“Hai.”
“Hai người đó ra sao?”
“Mặc đồ đen, mang mũ đen, mang kính mát lớn.”
“Sau khi bọn họ lên, nói cái gì? Làm cái gì?”
“Không hề nói gì, đi tới bên cạnh lan can.”
“Đi qua như thế nào?”
Nhân chứng sững sờ, không biết vấn đề này trả lời thế nào.
“Hai người áo đen ở mỗi bên đỡ người bị hại qua sao?”
“. . . . . . Hình như vậy. . . . . .”
“Hình như ? Hay là chắc chắn?”
“Chắc chắn. . . . . .”
“Mùa đông trời lạnh như vậy người bị hại bị hai người kẹp hai bên, vừa lên lầu liền đến lan can tầng thượng, lúc anh nhìn thấy không thấy kỳ quái sao?”
“Cái này. . . . . . Tôi chưa từng nghĩ đến.”
“Anh lên tầng thượng chủ yếu là lấy tuyết đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao chỗ gần không đi? Nhất định phải đi xa như vậy?”
Đặng Tử sửng sốt một chút, nói, “Tôi. . . . . . Đi đại thôi, thấy chỗ nào thì đi chỗ đó.”
Trong mắt Tiêu Y Đình là nụ cười thản nhiên.
Sắc mặt Đặng Tử hơi đổi.
“Anh đứng ở đâu trên tầng thượng, máy giám sát quay cho đến khi người bị hại rơi xuống, cũng không thấy anh.”
“Tôi. . . . . . Đứng sau đống vật liệu bị bỏ. . . . . .”
“Ở phía sau làm gì?”
“. . . . . . Lấy tuyết. . . . . .”
“Tầng thượng rộng như vậy, tạ sao lại ở sau đó lấy tuyết?”
“Bởi vì. . . . . . Sạch sẽ. . . . . .”
Tiêu Y Đình dừng lại một chút, đột nhiên hỏi, “Anh biết chơi ná không?”
Nhất thời sắc mặt Đặng Tử trắng bệch, “Không. . . . . . Không biết. . . . . .”
“Con trai không chơi ná?”
“Không có. . . . . . Không có chơi. . . . .”
Sắc mặt Tiêu Y Đình không đổi, “Theo như ảnh chụp tôi thấy được ở sở cảnh sát, cũng có thể thấy đống vật liệu như lời nhân chứng nói, lúc ấy nhân chứng ở phía sau, thật sao?”
“Phải . . . . .” Vẻ mặt Đặng Tử có chút thấp thỏm.
Anh nhìn chằm chằm Đặng Tử, “Theo hình ảnh quay được, ngày xảy ra vụ án, anh lên tầng thượng lấy tuyết có đeo một bộ bao tay màu đen đúng không?”
“Phải . . . . .”
Tiêu Y Đình trấn định tự nhiên, “Vấn đề của tôi đã hỏi xong.”
Diendanlequydon.com
Nhân chứng bị dẫn xuống, rồi sau đó dẫn tới một nhân chứng khác là Cương Tử, anh ta là người đã thấy Khương Tông Văn rơi xuống . Sau khi chánh án xác minh thân phận, anh ta nói những gì mình chứng kiến một lần nữa.
Vẫn là công tố viên hỏi trước, chủ yếu là xác nhận Cương Tử có tận mắt nhìn thấy Khương Tông Văn rơi từ tầng thượng xuống không .
Đến phiên luật sư bào chữa đặt câu hỏi, Tiêu Y Đình nhìn anh ta từ xa, con mắt sắc bình tĩnh, trần thuật rõ ràng, “Theo máy giám sát, thời gian người bị hại rơi lầu là 5 giờ 21 phút chiều ngày hai mươi bốn tháng mười hai, mà anh điện thoại báo cảnh sát lúc 5 giờ 27 phút, anh nói anh tận mắt nhìn thấy người bị hại rơi lầu, như vậy xin hỏi, từ 5 giờ 21 phút, đến 5 giờ 27 phút, trong 6 phút này, anh đang ở đâu?”
“Tôi. . . . . . Chạy về chỗ ở. . . . . .”
Tiêu Y Đình khẽ mỉm cười, “Nói cách khác, phản ứng đầu tiên khi anh thấy có người rơi xuống lầu không phải báo cảnh sát, mà là chạy về chỗ ở?”
“. . . . . .” Nhân chứng ngẩn ngơ, “Tôi. . . . . . Sợ, cho nên đi tìm người trước. . . . . .”
“Từ hiện trường phát hiện vụ án đến nơi anh ở theo như anh nói chạy về chỉ khoảng chừng nửa phút.”
“Tôi đi trở về . . . . . .”
“Anh mới vừa nói chạy?”
“Tôi khẩn trương, nói sai . . . . . .”
“Đi mau nhiều nhất chỉ cần hai ba phút.”
“Tôi đi từ từ . . . . .”
“Nói cách khác, anh thấy có người rơi lầu, trong lòng sợ, đi tìm người đến, cho nên chậm rãi đi trở về tìm người?”
Những người dự thính truyền đến tiếng cười khẽ, bị tòa án yêu cầu giữ trật tự.
Nhân chứng có chút luống cuống, “Không phải, anh đừng hỏi như thế, anh hỏi làm tôi khẩn trương. . . . . .”
“Tại sao khẩn trương?”
“Xưa nay tôi có bao giờ lên tòa, nhìn thấy các người liền khẩn trương. . . . . .”
“Tốt.” Trong ánh mắt của anh tràn đầy tự tin, “Vậy tôi không còn vấn đề để hỏi.”
Truyền nhân chứng thêm lần nữa, là tài xế lái Q5 và người áo đen bắt cóc Diệp Thanh Hòa.
Công tố viên hỏi trước, “Các người và người bị hại có quan hệ thế nào?”
“Là thủ hạ của ông ấy.”
“Ngày xảy ra vụ án, là ai muốn các người bắt cóc bị cáo?”
“Là . . . . . Người bị hại. . . . . .”
“Tại sao làm như vậy?”
“Không biết, chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc.”
“Sau khi đưa bị cáo đến tầng thượng các người liền rời đi ?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Ông cụ muốn chúng tôi đi, tình huống như thế rất bình thường, chúng tôi không thể nghe cuộc nói chuyện nên cần phải tránh”
“Vậy tại sao các người phải lái xe rời đi?”
“Cũng là ông cụ nói, nói chúng tôi không còn chuyện gì nữa, lập tức rời đi.”
“Vậy tại sao ở trên đường cao tốc lại bỏ xe chạy trốn?”
“Bởi vì chúng tôi phát hiện có cảnh sát giao thông đuổi theo chúng tôi, chúng tôi là lính đánh thuê, hơn nữa bình thường làm việc cũng không phải là chuyện đứng đắn gì, cảnh sát đuổi theo, chúng tôi còn không chạy sao. . . . . .”
“Các người quen biết bị cáo không?”
“Không quen biết.”
“Biết, hay không biết?”
“. . . . . . Đã gặp qua, biết cô ấy là người nhà của con rễ ông cụ, chưa từng lui tới, cụ thể thân phận gì cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là nuôi từ nhỏ.”
Mấu chốt Tiêu Y Đình hỏi thăm, trọng điểm vấn đề là: Tại sao người bị hại lại đến lan can?
Nhân chứng trả lời, ông cụ nói dìu ống ấy qua đó.
Tiêu Y Đình không hỏi thêm nữa.
Đến đây, bên công tố đưa nhân chứng xong, đến phiên Tiêu Y Đình làm luật sư bào chữa đưa chứng cứ.
Đầu tiên là vật chứng, “Ở trên tầng thượng tôi đã phát hiện một viên bi, cách nơi người bị hại rơi xuống là 0,85 m. Viên bi này rất nhỏ, trong máy giám sát cơ hồ là không thấy được, nhưng theo giám định tử thi ghi chép lại, ở đầu gối bên phải của người bị hại có một vết đọng hình tròn 1,5cm.”
“Vật chứng hai, trong hình ảnh tôi thấy ở sở cảnh sát có thấy một đống vật liệu bị bỏ, nhân chứng nói,