Editor: Hạ Y Lan
Anh nhìn vào mắt cô, lúc này cô không đeo kính, nhưng mắt nhìn vẫn rất tốt, không có gì khác thường.
Cô chú ý tới ánh mắt của anh, hiểu anh nghĩ gì, nhìn anh cười, “Luôn như vậy, có đôi khi, em không muốn anh thấy em, em sẽ né tránh hoặc nghĩ biện pháp trốn tránh ánh mắt của anh, em như vậy, rất xấu. . . . . . Mắt kính của em, mặc dù không cần thiết, nhưng trên tâm lý nó cũng là một lá chắn.”
“Dáng vẻ xấu xí hơn của em anh đều thấy!” Anh khẽ trách.
Cô cúi đầu cười một tiếng, “Không giống nhau! Chỉ là, hiện tại thì tốt rất nhiều, trên căn bản không có triệu chứng gì, cũng chưa xuất hiện tình huống xấu nhất, thật.”
Bác sĩ cũng nói, cô bây giờ so với lúc mới về đã có chuyển biến tốt đẹp hơn.
“Phát hiện lúc nào?” Anh hỏi. Lần trước biết được tin dữ này, anh đau lòng đến cực điểm, mặc dù cố gắng trấn định, lại quên hỏi cô vấn đề này.
“Lúc ở Mỹ, mới qua được mấy tháng.” Cô hời hợt đáp, “Lần đầu tiên xuất hiện triệu chứng thì em đã biết, bởi vì lúc trước mẹ em đã mắc bệnh này, em cũng có hiểu biết đôi chút, đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là vậy, thật ra thì lúc ấy đã bắt đầu trị liệu, hiệu quả trị liệu, tương đối khá !”
“Vậy bây giờ trong người không có khác thường hoặc là thay đổi gì chứ?” Anh lo lắng hỏi.
“Không có!” Cô cười, “Em uống thuốc đúng giờ, bây giờ mặc dù tốt rồi, em cũng không quên. Anh yên tâm,e m sẽ chăm sóc mình, em sợ chết.”
“Em thật là!” Ánh mắt anh đầy trìu mến, “Nếu sợ. . . . . .”Anh do dự một chút, chữ kia anh không thể nào nói ra được, “Còn liều mạng vì công việc làm gì? Chẳng lẽ em không biết mình cần nghỉ ngơi thật tốt sao?”
“Cũng không phải liều mạng gì! Mặc dù mệt, nhưng mà vẫn trong phạm vi em chịu đựng được! Còn chưa mệt mỏi bằng ở Mỹ, khi đó đi bệnh viện làm tình nguyện, còn phải đi học, giúp đỡ Kiều Tư trông tiệm, lúc đó mới mệt!”
Anh nhìn cô, lại không nói gì, ngơ ngác.
“Ngốc!” Cô lại gần, cách chướng ngại nhăn mũi nhìn anh.
Ánh mắt anh chợt lóe, lộ vẻ xúc động, “Em gái, sau này em không cần đến văn phòng nữa, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng thân thể cho khỏe, biết không?”
“Được!” Cô gật đầu, sảng khoái đồng ý.
“Lúc này mới nghe lời!” Anh tán dương cô giống như đứa bé.
Cô liền cười, “Anh hai, có lúc nào em không nghe lời? Cho tới nay, người không nghe lời là anh!”
Anh cười trừng cô, “Anh dám không nghe lời sao? 30 điều! Anh dám? Chỉ cần anh dám nói một chữ “Không”, tiền xài vặt lập tức không có! Em nói anh dám sao?”
“A. . . . . . Thì ra anh mang thù như vậy? Có oán khí !” Cô cố ý nháy mắt với anh.
Anh vẫn cười, “Không dám! Danh tiếng em gái quản nghiêm của anh đây vang vọng khắp Bắc Kinh, chỉ là, bây giờ là vợ quản nghiêm rồi, nhưng anh thích em trông nom, ra ngoài rồi, em phải quản anh thật chặt.”
Rồi sau đó, trọng tâm của họ liền trở về vụ án, cuối cùng, mặc dù biết cô có thể chăm sóc mình, nhưng vẫn không yên tâm liên tục dặn dò, “Em gái, nhớ chăm sóc mình, uống thuốc đúng giờ, anh sẽ nói rõ tình huống của em, thỉnh cầu đúng hạn cho em đi tái khám, mặc kệ là cuộc sống, chữa bệnh, vụ án, em đều phải phối hợp thật tốt.”
“Biết! Tiêu Đại Luật Sư.”Cô cười nói.
“Chê anh dài dòng?” Chính anh tự biết rõ. . . . . . Nhìn nụ cười ranh mãnh cô, toát ra mấy phần không phục, “Em mới là người dài dòng nhất, em nhớ lại em năm đó xem, cả ngày ở bên tai anh lải nhải phải làm bài tập ? Mới dài dòng, giống như bà quản gia vậy!”
“Được rồi.”Cô cười nhẹ, “Vậy. . . . . . Cho anh một cơ hội báo thù, nửa đời sau để cho anh làm bà quản gia, để cho anh càu nhàu, em đều nghe lời anh hết.”
Nửa đời sau. . . . . .
Anh thật sự rất thích nghe từ này. . . . . .
Nửa đời sau, chúng ta vẫn bên nhau. Đối với anh, đây là lời tâm tình êm tai nhất thế gian. . . . . .
Nghĩ đến đây, anh mới nhớ tới, bọn họ biết nhau mười hai năm, đối phương đã cắm rễ sâu trong lòng như vậy, lại chưa từng có lời chàng chàng thiếp thiếp, càng không có những lời gọi là thề non hẹn biển. . . . . .
Anh vội ủy khuất, “Em gái, anh thấy mình thật đáng thương. . . . . .”
“Hả?” Cô không rõ ý gì, nghĩ anh vì vụ án mà ở bên ngoài cực khổ, mặt hiện lên vẻ ân cần.
Anh vẫn biểu hiện dáng vẻ đáng thương như cũ, “Em gái, vợ của người ta luôn nói với chồng mình, em yêu anh, ông xã cực khổ, ông xã có nhớ em không, chỉ có em, chưa bao giờ nói với anh hết. . . . . .”
“. . . . . .” Ách, hoá ra là như vậy . . . . . . Bây giờ không phải đang tiếp kiến luật sư sao? Anh nói những lời này ở đây được sao? Chỉ là … lúc này mới là anh hai, không thế thì sao là anh hai được?
“Những lời em thổ lộ tâm tình chính là: Anh hai! Phạt viết chữ hai giờ! Anh hai! Tại sao đề này lại làm sai? Anh hai! Hôm nay viết 100 từ đơn! Tiêu Y Đình! Anh lại thiếu bài tập. . . . . .” Anh khổ sở nhìn cô, kể ra những uỷ khuất của mình, nói như vậy, thật giống như anh là người thích bị ngược, sao lại vui vẻ khi cô lập uy suốt nhiều năm như vậy?
“Anh hai, em yêu anh.”
Giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ, đột nhiên xuất hiện cắt đứt u oán của anh, như gió phất hoa nở, mùa xuân ấm áp chợt tới , trong hô hấp đều tràn ngập hương hoa ấm áp. . . . . .
Anh hơi ngạc nhiên, trên mặt có chút nóng lên. . . . . .
Anh vậy mà lại đỏ mặt! Khi người vợ danh chính ngôn thuận của anh nói “Em yêu anh”. . . . . .
Phải biết, từ khi còn học nhà trẻ anh đã bắt đầu yêu đương rồi đấy. . . . . .
Cô cười ra tiếng, “Anh hai, anh xấu hổ!”
“Không có!” Đánh chết cũng không thừa nhận. . . . . . “Không khí hơi nóng. . . . . . Quá nóng rồi. . . . . .”
Được rồi, không phải không khí quá nóng, là cuộc sống của anh, thật ấm áp. . . . . .
Gần đến năm mới, Kiều Tư và Tiêu Thành Trác trở về Mĩ, lúc gần đi, hai người cũng cực kỳ không muốn, nhất là Tiêu Thành Trác, tình trạng ở nhà như vậy, thiếu chút nữa không muốn trở về, là đứa cháu Tiêu Y Đình này dạy dỗ cậu một