Editor: Hạ Y Lan
Hai người bọn họ cứ vui đùa ầm ĩ suốt cả đoạn đường, vừa kịp đến buổi tiệc tối.
Trường hợp thế này, Diệp Thanh Hòa không thích, nhưng vì anh, vì mặt mũi cả gia đình, cô lại không thể không tham dự, cho nên anh tận lực để cho cô nán lại một lát, tặng quà cho đứa cháu nhỏ, tính cơm nước xong liền dẫn cô đi.
Quả nhiên không có mời người ngoài, chỉ trên dưới ba đời của hai nhà Tiêu, Khương, lại thêm người nhà của Vi Vi, mặc dù như vậy, cũng có chừng trăm người, hơn mười bàn.
Tiêu Y Đình dẫn cô đến gặp mấy anh em họ trong nhà, một đám người trẻ tuổi, không cần giao tiếp với bất kì ai.
Trong bữa tiệc, mấy đứa em rót rượu cho Tiêu Y Đình nhưng anh nào dám uống? Thứ nhất là em gái anh quản nghiêm, thứ hai, không phải đang chuẩn bị mang thai sao? Dĩ nhiên, còn một chuyện vô cùng trọng yếu, anh không dám khinh thường. . . . . .
Thời trẻ của anh và Thanh Hòa, có biết, cũng có không biết, nhưng anh sợ em gái quản, quả thật mọi người đều biết, thêm với mỗi lần tụ tập Thanh Hòa luôn khiến mọi người có ấn tượng trong veo mà lạnh lùng, cũng cực kỳ nghiêm túc, cho nên ngày trước không có ai đùa giỡn với cô, không phải không dám, mà là cảm thấy không phải người cùng một đường, không chơi với nhau được, chỉ là, đã nhiều năm như vậy, mọi người đều đã lớn, không ngờ Tiêu Y Đình vẫn còn bộ dáng sợ sệt như vậy.
Mặc dù mọi người không rót rượu cho anh nữa, nhưng vẫn có người không nhịn được chọc anh, “Tiền đồ! Tiêu Y Đình, cả đời này của anh nhất định bị em gái quản nghiêm!”
Thanh danh em gái quản nghiêm, so với “Tiêu Đại Luật Sư” nổi tiếng sẽ không bao giờ dứt . . . . .
Anh cười ha ha, lơ đễnh, lại ôm vai Diệp Thanh Hòa, “Anh nguyện ý, nguyện ý bị cô ấy trông nom cả đời!” Tính nịn hót này, hoàn toàn quên mất lúc đầu anh đã giễu cợt lão Ninh là “Nô lệ của vợ” .
Những lời này lộ ra tin tức quan trọng như vậy, một bàn người kích động, thì ra đây là bản nâng cấp của em gái quản nghiêm —— vợ quản nghiêm !
Rối rít náo loạn muốn mời một ly, chúc mừng Tiêu Y Đình – lão già vạn năm cuối cùng cũng thoát khỏi cô đơn, cũng rửa sạch mọi hiềm nghi lúc trước bảo anh là gay.
Lập trường của Tiêu Y Đình kiên định, sống chết không uống, cuối cùng các anh em thỏa hiệp, cho anh uống sữa tươi thay rượu.
Mặc dù đồng ý, nhưng lại rước về một đám miệng lưỡi khoái trá, từng người một oán hận chế nhạo anh:
“Tiền đồ! Sữa tươi là con gái uống!”
“Không phải! Là đứa nhỏ ngoan ngoãn! Anh hai của chúng ta là