Sau khi buổi đấu giá kết thúc, anh cầm bộ tác phẩm thư pháp về văn phòng luật.
“Thanh Hòa.” Lúc anh đi qua bàn làm việc của cô liền kêu cô vào.
Diệp Thanh Hòa nhận được một kinh hỉ, là tác phẩm của ba, ban đầu treo trong thư phòng, về sau không biết tung tích, vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
“Là giả? Hay là thật?” Anh bình tĩnh cười, hỏi cô. Trở về từ buổi đấu giá, tất nhiên anh đã biết đây là bút tích thật. . . . . .
Cô đã sớm bị vui mừng làm cho đầu muốn hôn mê, đưa tay ra, cũng không dám chạm tới, ngón tay khẽ run, “Là thật. . . . . . Quá quen thuộc. . . . . . Anh hai, anh tìm thấy nó ở đâu?”
“Là thật thì tốt rồi! Một người bạn đưa, cậu ta mua về từ hội đấu giá.” Anh nói thật.
Cô cẩn thận từng li từng tí bọc lại lần nữa, ánh mắt sau tròng kính sáng ngời, “Không ngờ. . . . . . Còn có thể thấy nó lần nữa . . . . . . Anh hai. . . . . . Đây là niềm vui rất lớn. . . . . .”
Cô vui mừng tới cực điểm, xưa nay dù có gì vui vẻ cũng khó khiến cô nói ra. . . . .
Trong lòng anh mềm mại, ngoắc ngoắc tay với cô, ý bảo cô đến vào lòng.
Mà cô, đã quen động tác như thế, thuận theo đi tới trước mặt anh, anh kéo vào trong lòng, ôm ở trên đùi anh, cằm theo thói quen khoác lên bả vai cô, môi không chút để ý cọ trên cổ cô , hưởng thụ vẻ mặt cô vui mừng thỏa mãn, nội tâm như được lấp đầy, không cần ngôn ngữ, anh biết, đây là tất cả những gì anh muốn. . . . . .
Yêu cầu của cô chưa bao giờ nhiều, không, trước giờ cũng không có.
Quen biết mười hai năm, cô chưa bao giờ đề cập tới muốn cái gì, trừ muốn anh đọc sách, muốn anh vươn lên. Từng chút từng chút anh đã làm được, điều cần phải cố gắng , là cô chưa bao giờ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, mặc dù không nói, anh cũng hiểu, cũng sẽ đi làm, chỉ cần là chuyện khiến cô vui vẻ, anh đều tận hết sức lực. . . . . .
“Em gái. . . . . .” Anh gọi cô vẫn như cách gọi suốt mười hai năm qua.
“Hả?” Cô để quyển tranh chữ xuống, quay đầu lại, ôm cổ anh, môi đỏ nhạt, khẽ vểnh lên.
Dưới ánh mắt của cô, anh có chút say mê, choáng váng nhìn cô, muốn nói những suy nghĩ trong nội tâm của anh vào giờ phút này, muốn nói lời hứa hẹn với cô, nhưng bỗng nhiên, lại cảm thấy tất cả thề non hẹn biển cũng không xứng với mười hai năm, với cuộc đời của bọn họ.
Thì ra những lời hứa hẹn, quá vô nghĩa, quá tầm thường. . . . . .
Lời hứa tốt nhất thế gian, chính là giây phút này, không nói câu nào, chỉ ôm cô, vẫn ôm cô, cô thõa mãn mỉm cười, mà anh cũng cười, nhìn cô thỏa mãn anh cũng cười ngây ngô. . . . . .
Cười như vậy, lại gần nhau hơn. . . . . .
Nụ cười, ánh mắt của anh lại làm say lòng người, lại càng ngây ngô, “Không có gì, muốn gọi em thôi. . . . . .”
“. . . . . .” Biểu tình của cô không tốt, nhưng cả gương mặt, tất cả đều là uyển chuyển phong tình.
Anh như đang ngâm mình trong rượu, càng thêm thần hồn điên đảo, ôm hông của cô, tăng thêm câu, “Còn muốn hôn em . . . . .”
“. . . . . .” Một ngày không biết hôn bao nhiêu lần, bây giờ còn giống như một cậu nam sinh vậy. . . . . . Phong tình giữa lông mày của cô càng thịnh, chóp mũi đối mặt nhau, khẽ thầm một câu, “Muốn hôn. . . . . . Liền hôn chứ sao. . . . . .”
Đột nhiên anh cười to, cười cô, “Thật không giống con gái!”
“Con gái thì như thế nào?” Người lạnh nhạt như cô, cũng bắt đầu có chút để ý đánh giá của anh.
“Con gái nên ngượng ngùng! Muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. . . . . . Ai lại trực tiếp như em chứ?” Có lúc anh thật không hiểu rõ tính tình của cô. Ngày đầu tiên gặp cô, cô là cô gái lạnh nhạt đầy lý trí, vững vàng nắm anh trong lòng bàn tay, chỉ huy anh đi hướng đông quyết không cho phép anh đi tây. . . . . .
Cô gái như vậy, lúc hai người sống cùng một chỗ cũng rất nghiêm túc, ngay cả lần đầu tiên của bọn họ, anh chỉ nói chuyện nói một chút, cô liền chủ động rồi. . . . . .
Hay là, cô thích nắm người trong tay? Bao gồm cả chuyện này?
Cô bị anh nói như thế, cũng có chút xấu hổ, nhất thời thẹn thùng, không nói tiếp nữa .
Anh cười ha ha, “Cũng đúng, sao anh có thể trông cậy vào cô gái chưa tới hai mươi tuổi đã lột hết đồ của anh mà không tỏ chút gì ngượng ngùng chứ! ?”
Cô nhìn anh chằm chằm, hoàn toàn một bộ dáng anh cứ cười đi. . . . . .
Anh càng cảm thấy buồn cười, tiếp tục trêu chọc cô, “Em gái, anh nói với em này, làm con gái, có đối lúc cần phải rụt rè mới tốt, quá chủ động đàn ông sẽ không quý trọng. . . . . .”
“Cho nên?” Cô nghiêng đầu, tiếp tục trừng anh.
“Cho nên. . . . . . Đối với hành động như vậy của em . . . . . Anh chỉ muốn nói. . . . . .” Con ngươi anh lóe sáng, nhìn cô cười, “Một lần nữa đi!”
Má cô càng đỏ như trái đào, mặc dù biết, anh như vậy, sao lại không quý trọng cô chứ?
Nhưng cô là Diệp Thanh Hòa, đối với sự cười nhạo của anh, chỉ nói một chữ, “Được.”
Được?
Anh kinh ngạc, được cái gì?
Cô bắt đầu cởi áo khoác của anh, sau đó cởi từng nút áo. . . . . .
Anh phản