"Ừ. . . . . . Sư phụ ta tâm tình buồn bực! Vào tản bộ!"
Anh có thể có cái gì buồn bực ?
"Sao vậy? Cãi nhau với bạn gái ?" Cô cười hỏi, gửi một icon tươi cười.
Thế nhưng anh gửi lại một chuỗi cười to , "Không nói đề tài này nữa ! Nhất Nhất, hôm nay tôi với cậu đi khai thác vật liệu được không? Tôi làm công nhân cho cậu!"
Trong trò chơi, cho tới bây giờ anh đều là đấu tranh anh dũng, mà cô, thì canh giữ cho anh , bảo mẫu, chế tạo quần áo. . . . . . Khó trách anh nói, Nhất Nhất cùng người kia có chút giống, hai kiểu người quả thật giống nhau như đúc. . .
"Được!" Cô nói.
Chưa từng có cơ hội chỉ huy anh làm việc như vậy, cô đứng ở trong thành nơi NPC chế đồ, chỉ huy anh chạy khắp cả toàn thế giới:
"Sư phụ! Thăng cấp kỹ năng câu cá ở Thành Nam!"
"Sư phụ! Thăng cấp kỹ năng trồng trọt ở Lạc Dương!"
"Sư phụ! Lấy quặng Huyền Thiết ở Đôn Hoàng!"
Hôm nay cô cảm thấy anh tự chịu ngược rồi! Thế nhưng nghe cô chỉ huy suốt một đêm, kỹ năng sinh hoạt liền được nâng cấp thêm một bậc, cô nhớ, anh chơi trò chơi ghét nhất chính là chơi trò cuộc sống, bởi vì đó không phải là cuộc sống anh muốn,cái anh hướng tới cùng theo đuổi là giết trong nháy mắt! Là đứng ở đỉnh thế giới !
Khi ánh mặt trời từng tia sáng xuyên qua rèm cửa sổ thật dày, cô biết, trời đã sáng rồi.
Tiêu Y Đình điều khiển ngựa đi tới bên người cô, "Nhất Nhất! Mới cấp hai! Suốt một đêm chỉ mới cấp hai!" Cực kỳ tức giận và tâm không cam long, giọng nói như đứa trẻ. . . . . .
"Nghỉ ngơi đi, sư phụ. . . . . ." Cô nói.
"Không!"
"Sư phụ, hôm nay anh giống như có cái gì không đúng , có phải là có chuyện gì không?" Tự làm khổ mình như vậy, rõ ràng cho thấy đang giận dỗi!
"Còn thiếu một chút thăng cấp***! Cậu đừng trông nom tôi! Đi ngủ đi!" Anh vô cùng lo lắng, lại cởi ngựa chạy. . . . . .
Cô không có logout, thủy chung đứng ở trong thành, vẫn là một bộ áo trắng, yên lặng,chờ anh trở về.
Anh chạy mấy vòng xong, trở lại trong thành, gửi icon kinh ngạc, "Nhất Nhất, cậu còn chưa đi? Hay là đang treo máy?"
Cô không hốt hoảng đánh ra mấy chữ: Anh không đến , tôi không đi.
". . . . . ." Anh đáp lại cho cô một chuỗi im lặng tuyệt đối, cuối cùng, hỏi, "Nhất Nhất, chờ tôi làm gì chứ ? Sao không đi ngủ?"
Cô suy nghĩ một chút, nói, "Chờ nói với anh ngủ ngon, nói với anh hẹn gặp lại. . . . . ."
Anh cười, vẻ mặt ưu thương, "Nhất Nhất, cậu cũng biết tôi thích tụ không thích tàn, không thích nhất nói hẹn gặp lại."
Cô ngưng mắt nhìn chữ trên màn ảnh, nhìn trên chiếc áo lam Nhược Thủy của anh, nhẹ nhàng gõ bàn phím, âm thanh tích tích, như đánh từng nhịp trống, "Sư phụ, lúc đi, tôi nhất định sẽ nói hẹn gặp lại với anh. . . . . ."
Anh vũ động trường kiếm trong tay, kỹ năng hoa mỹ vẽ ra một đường vòng cung hoa lệ trên không trung, "Nhất Nhất, cậu cũng muốn đi?"
Cô cười không nói.
Từ lần di vật của cha bị xé, hình như cô chưa từng đăng nhập vào. . . . . .
"Cậu đã quên, đã đồng ý với tôi là theo tôi đến tận cùng thế giới!"
Nhưng mà, tận cùng thế giới đang ở đâu?
"Nhất Nhất!"
"Ở đây! Sư phụ!"
"Không được đi!"
"Này . . . . ."
"Nhất nhất, tôi chỉ còn lại cậu. . . . . ."
Hốc mắt cô hơi ướt, "Sư phụ, làm sao có thể? Anh còn có nhà, còn có cha mẹ, còn có anh em, còn có người anh yêu. . . . . ."
"Nhất Nhất, tôi chỉ còn lại mình cậu. . . . . ."
Anh chợt như vô lại, lặp lại những lời này, cả trang thoại đều lặp lại. . . . . .
Cô bất đắc dĩ, "Tôi chỉ là nói lời tạm biệt với anh, tôi đi ngủ."
"Ừm! Này không còn sai biệt lắm! Cũng suốt đêm rồi, ngủ ngon!" Anh nói.
Ngủ ngon. . . . . .
Nàng xem những tia sáng len lỏi qua rèm cửa sổ, đúng là rất khuya . . . . . .
Mục Xuyên đã tới gọi cô ăn điểm tâm, cô log out, cùng Mục Xuyên dùng bữa sáng ở phòng ăn, nói quá mệt mỏi, trở về phòng đi ngủ.
Ngủ một cái liền trực tiếp ngủ thẳng tới buổi tối.
Buổi tối không tiếp tục vào trò chơi, cô và Mục Xuyên cùng nhau dọc theo đường phố quê nhà từ từ tản bộ, nhớ lại từng chút từng chút năm mười sáu tuổi trước kia.
Mục Xuyên ở nơi này cũng được mấy năm, hai người nhớ lại ban đầu, mặc dù nhói lòng phổi đau nhức như va chạm vào *** ngực, nhưng là, ấm áp ngọt ngào vẫn còn như không khí đêm hè Giang Nam này.
Bọn họ cùng đi qua ngôi trường cô đã từng học, đi qua hẻm nhỏ Diệp Tri Thu mang theo cô cùng nhau vẽ từng cảnh vật , thậm chí đi qua nơi đã từng là nhà cô, cửa sổ quen thuộc kia vẫn giống ngày trước, dây thường xuân xanh biếc không ai xử lý, đã bò đầy tường. . . . . .
"Đi thôi. . . . . ." Cô bước nhanh về phía trước.
Thời điểm bác Tiêu dẫn cô rời khỏi nhà, đã chứng minh một chuyện, cô đã không trở về được nữa. . . . . .
Mấy ngày nữa chính là tết Trung Nguyên, trên đường có bán các loại đồ cúng tế , Diệp Thanh Hòa cũng mua một chút, tuy là tập tục xưa, nếu gặp phải, cũng phải tùy tục.
Tết Trung Nguyên ngày ấy, cô và Mục Xuyên cùng nhau cúng bái cha mẹ còn có ông ngoại và bà ngoại.
Nhớ những năm trước, đều là ba mẹ mua đồ cúng ông ngoại, bà ngoại sau khi qua đời, muốn lễ tế nhiều người một chút, lúc ấy cũng không có quá nhiều bi thương, ngược lại chân chính lấy điều này làm một ngày lễ, hơn nữa buổi tối để lúc thả đèn hoa đăng, dòng sông ánh lên nhiều ánh nến, ở trong mắt cô quả thực là phong cảnh lộng lẫy.
Hôm nay, chính cô từng chút từng chút nhớ lại, đốt giấy tế tổ, mới biết, trong mắt người khác là phong cảnh, cũng là một vết đau thương trong tim mình.
Vào đêm, bên dòng sông đầy ấp người, thả hoa đăng, nguyện ý là làm một việc thiện, siêu độ Cô Hồn Dã Quỷ , đại khái là nói, từ Âm Gian đến Dương Gian con đường này vô cùng đen tối, vừa rồi không có đèn, nếu