Luân Hồi Khốn Kiếp

Chương 48.1: Hắc Sư (1)

Trước Sau

break

 

Ở kiếp trước, Eugene cũng chưa bao giờ ghét việc nhận quà. Dù có không ưa ai đến đâu, miễn là họ cho cậu thứ gì đó hữu ích, cậu vẫn sẽ nhận. Bên cạnh đó, Eugene không thật sự có bất kỳ cảm xúc khó chịu nào với Melkith.

‘Dù sao thì mình cũng không có nhu cầu sử dụng Wynnyd vào lúc này.’

Tất nhiên Eugene không thể tự ý quyết định việc đem Wynnyd cho mượn được. Thanh Kiếm Bão Tố này là một kho báu thuộc về dòng dõi trực hệ của nhà Lionheart. Eugene hiện chỉ đang mượn nó trong một khoảng thời gian.

‘Mặc dù mình không nghĩ Tộc trưởng sẽ nói rằng điều đó là không được phép.’

Dù cảm thấy rằng mình vẫn nên xin phép trước, nhưng Eugene không thực sự sợ rằng Gilead sẽ từ chối đề xuất này. Mặc dù là Tộc trưởng của gia tộc Lionheart - vốn rất coi trọng truyền thống nhưng Gilead Lionheart đã nhiều lần cho thấy rằng ông ấy quan tâm đến thực tế và việc theo đuổi lợi ích tốt nhất cho gia tộc hơn là bảo vệ mấy cái truyền thống cổ hủ như vậy.  

Và không phải họ chỉ đơn giản giao Wynnyd cho Melkith. Gilead không nên có bất kỳ lý do gì để từ chối nếu họ có thể nhận được thứ gì đó có giá trị để đổi lấy việc cho mượn trong vài ngày miễn là họ có lưu lại giấy ký ước làm bằng chứng rõ ràng.

‘Điều này cũng có ích với mình.’

Ngay cả khi Eugene đang cân nhắc những chuyện này, Melkith cũng chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Cô ấy đang bận rộn nhớ lại tất cả cả cổ vật khác nhau mà cô ta đã thu nhập được cũng như bất kỳ cuốn sách ma thuật nào được lưu trữ độc quyền bởi Bạch Ma Tháp.

‘...Những cuốn sách ma thuật không đủ giá trị,’ Melkith đánh giá.

Từ khi Eugene được phép vào Akron, những cuốn sách ma thuật của Bạch Ma Tháp không còn trở nên có giá trị đối với cậu nữa.

 “....Quyền trượng thì sao?” Melkith đột nhiên lên tiếng.”Nhóc con, cậu vẫn chưa có cây quyền trượng nào phải không? Mặc dù cậu có thể cảm thấy như mình đã sử dụng phép thuật khá tốt ngay cả khi không có quyền trượng, nhưng đó chỉ là vì tất cả ma pháp mà cậu học được đều khá đơn giản mà thôi.”  

“Là vậy sao?” Eugene trả lời khá lịch sự .

“Tất nhiên,” Melkith nhấn mạnh. “Cậu có nghĩ rằng các pháp sư mang theo quyền trượng chỉ để trông ngầu hơn không? Với sự trợ giúp của nó, cậu có thể dễ dàng điều chỉnh mana của mình và đơn giản hóa tất cả các thuật niệm chú của cậu.”  

“Eugene. Ta cũng có rất nhiều cây quyền trượng tốt trong bộ sưu tập của mình,” Lovellian ngay lập tức xen vào. 

Thành thật mà nói, cậu miễn cưỡng cho phép  Melkith mượn Wynnyd.

Mặc dù không thể đảm bảo rằng cô ấy có thể triệu hồi Phong Linh Vương chỉ vì sử dụng Wynnyd làm vật trung gian, nhưng nếu Melkith thực sự thành công ký giao ước với Phong Linh Vương thì sao?

Chủ nhân của Bạch Ma Tháp, Melkith El-Hayah là Triệu hồi sư Linh thú vĩ đại nhất trong lịch sử Phép thuật.Trước cô ta không một triệu hồi sư nào có thể ký kết giao ước được với hai Tinh Linh Vương. Nếu Phong Linh Vương được thêm vào đó.... sức mạnh mà Bạch Ma Tháp nắm giữ sẽ trở nên vô cùng hùng mạnh.

Là Chủ nhân Xích Ma Tháp, Lovellian vốn dĩ không muốn cán cân quyền lực giữa các Ma Tháp sụp đổ. Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu Melkith, người vốn rất tự do và luôn cho mình là đúng, nắm giữ nhiều quyền lực hơn các Tháp Chủ khác.

 

‘Với tính cách của cô ấy, sẽ không muốn can dự vào công việc hằng ngày của Aroth, nhưng...vẫn không tốt nếu quá nhiều quyền lực tập trung vào tay của một Tháp Chủ ,’

Lovellian tin chắc là vậy.

 

Một ví dụ hiện tại về chuyện này là Chủ nhân của Hắc Ma Tháp, Balzac Ludbeth. Ngay cả ở Aroth, ông ta cũng được đối đãi đặc biệt. Điều này là do Quỷ Vương Giam Cầm đã ký giao ước và ủng hộ ông ta, Balzac vừa là Chủ nhân Hắc Ma Tháp vừa là sứ giả của Helmuth.

 

“Sao ngài phải cố gắng cản trở ta?” Melkith hỏi.

 

Lovellian hỏi lại, “ Vậy sao cô phải tiếp tục tham lam trong khi đã có giao ước với hai Tinh Linh Vương?”

 

“Ông già này. Đừng nghĩ rằng ta không biết ngài đang sợ điều gì? Ngài lo lắng rằng ta sẽ tàn phá mọi thứ sau khi ký được giao ước với Phong Linh Vương à?”

 

“Vậy là cô cũng biết rõ rồi.”

 

“Chà! Quen nhau mấy chục năm rồi mà ngài vẫn chưa hiểu rõ về ta sao? Ngài cảm thấy là ta có hứng thú với mấy việc đau đầu như tình hình của Aroth sao?”

 

“Mặc dù bây giờ cô có thể nói điều đó, nhưng một khi có được quá nhiều sức mạnh nó có thể khiến cô trở nên vặn vẹo.”

 

Lovellian không cao giọng. Anh ta chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Melkith với ánh mắt điềm tĩnh và Melkith không thể bác bỏ anh ấy mà chỉ có thể nghiến răng tức giận.

 

“.... Ngài thật sự là một người tốt đó. Từ khi nào mà ngài hết lòng vì Aroth vậy?” Melkith hỏi một cách mỉa mai.

 

Lovellian bình tĩnh trả lời: “Ta chỉ không muốn tránh sang một bên và để cho những rắc rối tiếp tục diễn ra.Chỉ riêng Balzac thôi cũng đủ đau đầu rồi.”

 

“Há! Từ cái cách ngài cư xử, ai đó có thể nghĩ rằng Balzac thật sự đang làm gì đó,” Melkith khịt mũi thích thú. “Lovellian Sophis, dù ta biết rằng ngài căm ghét các pháp sư bóng tối đến mức nào, nhưng đôi khi ngài đã đi quá xa rồi đó. Ngài có nghĩ rằng mình nên tránh đánh giá sai mọi người vì những định kiến của bản thân không?”

 

“Định kiến?” Môi Lovellian nhếch lên chế giễu. “Ta đã mất đi gia đình do những âm mưu thí nghiệm trên con người của bọn pháp sư bóng tối. Tận mắt ta, ta buộc phải nhìn cha mẹ và em gái quằn quại như những phần của một con chimera duy nhất. Nếu chủ nhân không tới cứu, ta cũng sẽ trải qua điều tương tự và trở thành một phần của con chimera đó.”

 

“...Ugh..,” Melkith nhăn nhó.

 

“Vì vậy chẳng phải là lẽ đương nhiên khi ta căm ghét các pháp sư bóng tối và có định kiến về họ sao?”

 

“...Ta đã….nói điều ngu ngốc thật. Xin lỗi,” Melkith xin lỗi. “ Ngài có quyền căm hận các pháp sư bóng tối nhưng ….Balzac vẫn vô tội mà, phải không?”

 

“Ta không chắc về điều đó,” Lovellian khịt mũi và lắc đầu. “Cô thực sự có thể chắc chắn rằng Balzac không phải là kẻ chủ mưu đằng sau những trò bẩn thỉu đang diễn ra trên phố Bolero không? Những ngày này, mỗi năm lại có vài người mất tích trên Phố Bolero. Những vụ mất tích như vậy không chỉ diễn ra trên Phố Bolero mà còn ở nhiều nơi khác trên khắp Aroth.”

 

“....Không có bằng chứng nào cho thấy các pháp sư bóng tối đứng đằng sau những chuyện đó…” Melkith lập luận một cách yếu ớt.

 

“Tất nhiên là không có. Đó là lý do tại sao ta không thử thẩm vấn Balzac. Nhưng có một sự thật mà chúng ta không thể bỏ qua. Theo những gì ta biết, những kẻ duy nhất thích bắt cóc người là là những pháp sư bóng tối.”

 

“...Ta không quan tâm đến việc ngài ghét các pháp sư bóng tối hay nghi ngờ Balzac ,” Melkith bộc phát cơn giận của mình, “Ta biết những gì ngài đang cố gắng đề phòng. Tuy nhiên, ta xin thề bằng chính mana của mình rằng ta không muốn lạm dụng sức mạnh để gây ra một mớ hỗn độn. Ngay cả khi ta có thể ký giao ước với Phong Linh Vương thì ta vẫn sẽ không làm bất cứ điều gì ô nhục vị trí của mình với tư cách là Chủ nhân của Bạch Ma Tháp.”

“Được rồi,” Lovellian dễ dàng chấp nhận.

 

“...Gì cơ?”

 

“ Nếu cô đã thề với mana của mình thì ta đoán ta sẽ phải tin tưởng cô, phải không? " Lovellian mỉm cười ấm áp như thể thái độ lạnh lùng trước đó của anh chỉ là để trưng bày.

 

Thấy vậy, Melkith không khỏi tặc lưỡi, “Chậc….tên cáo giá này…!”

 

“Đừng quá xúc phạm. Nếu tã chỉ đơn giản yêu cầu cô tuyên thệ, cô có thật sự đồng ý làm như vậy không?” Lovellian hỏi.

 

Melkith thấy mình không thể đưa ra bất kỳ lời từ chối nào mà chỉ có thể giơ nắm đấm lên vì tức giận. Nếu có cách cô thật sự muốn đến gần túm lấy cổ áo của anh ta và bóp cổ anh ta cho đến khi amidan bật ra. [1]

 

“..À, nhưng tất nhiên,” Lovellian nhớ lại. “Quyết định vẫn là của Eugene. Thứ lỗi vì đã lạc đề.”

 

“Không sao đâu,” Eugene lịch sự nói.

 

Cậu không cảm thấy bị xúc phạm bởi thái độ thận trọng của Lovellian. Thay vào đó cậu quan tâm nhiều hơn đến sự nghi ngờ của Pháp Sư trưởng đối với Balzac. Xét cho cùng Eugene cũng cảm thấy ghê tởm bọn pháp sư bóng tối giống như Lovellian.

 

Khi gặp Balzac lần đầu tiên do sự cố trước đó với Eward, Balzac đã vạch ra ranh giới giữa bản thân và các pháp sư bóng tối khác. Ông ta nói rằng mình chưa bao giờ làm điều tội lỗi. Eugene chắc chắn không thể tin những lời này. Tất cả những pháp sư bóng tối mà cậu từng biết đều là những kẻ khốn nạn.

 

“Tôi đã xem xét chuyện đó, nhưng tôi không muốn có thêm một cây quyền trượng,” Eugene thừa nhận.

 

“Nếu có ai nghe thấy điều đó, họ sẽ nghĩ rằng ta đã đưa nó cho cậu. Nhóc con, ta chỉ cho cậu mượn nó thôi. Hiểu chứ!” Melkith nhấn mạnh.

 

“Cho phép tôi nói trước điều này, nhưng tôi chỉ có thể cho cô mượn Wynnyd trong một thời gian ngắn,” Eugene giải thích. “Nhưng nếu điều đó có nghĩa là tôi sẽ chỉ có thể mượn một trong những cổ vật của Pháp sư Trưởng Malekith nhiều nhất là trong vài ngày thì chúng ta không nên tiếp tục với vấn đề này.”

 

“Cậu….đúng như ta nghĩ, cậu đúng là một thằng nhóc phiền phức,” Melkith gầm gừ, vai cô ấy phập phồng lên vì tức giận khi cô quay sang nhìn Lovellian và sau đó đó là Eugene.

 

Bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như hai người họ đã tính toán những gì sẽ nói để lợi dụng cô.

 

“....Hãy giao dịch mỗi ngày một năm,” Melkith nói. “Đó sẽ là lời đề nghị hời nhất mà cậu nhận được. Nếu cậu cho ta mượn Wynnyd trong một ngày, ta sẽ cho cậu mượn một trong những cổ vật của ta trong một năm.”

 

“Vậy nếu tôi cho cô mượn Wynnyd trong một tuần cô sẽ cho tôi mượn bất cứ thứ gì trong bảy năm chứ.” Eugene xác nhận.

 

Melkith miễn cưỡng thừa nhận, “Đúng vậy!”

 

Eugene ngạc nhiên hỏi, “Cô có thực sự phải đi xa đến vậy chỉ vì muốn mượn Wynnyd không?”

 

“Đừng bắt ta phải lặp đi lặp lại nhiều lần. Ta phải lập giao ước với Phong Linh Vương bằng mọi giá.” Melkith hét lên với một tiếng vang dội. Cô đã thú nhận mong muốn của mình, Melkith không kiềm chế bản thân nữa và tiếp tục nói “Điều ta đang nói là kể từ khi ta  trở thành một triệu hồi sư linh thú , tất cả những gì ta muốn là ký giao ước với Phong Linh Vương. Lôi Linh Vương và Thổ Linh Vương rất tuyệt nhưng ta phải lập giao ước với Phong Linh Vương!”

 

“Tại sao?” Eugene thẳng thừng hỏi.

 

“ Còn lý do nào khác sao! Bởi vì Vermouth vĩ đại là người cuối cùng đã lập được giao ước với Phong Linh Vương!” Melkith hét lên lên lần nữa. “Không một ai trong số những người Triệu hồi sư vĩ đại đã lập giao ước với Tinh Linh Vương trước ta có thể lập được giao ước với Phong Linh Vương. Mặc dù cậu có thể không nhận thức được điều này nhưng trong số những triệu hồi sư như ta, Phong Linh Vương…ừm….ông ấy giống như một giấc mơ đối với chúng ta. Điều này nghe có vẻ kỳ quặc với cậu vì cậu được sinh ra trong gia tộc Lionheart, nhưng giống như cách một số pháp sư tôn kính Tiểu thư Sienna thì một số triệu hồi sư lại rất tôn thờ Vermouth vĩ đại.”


 

  1. Thành ngữ của tiếng Hàn mô tả nó như vắt ra khỏi cổ họng.









 

 

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc