Không có gì xảy ra.
"... "
Thật sự không có gì xảy ra. Eugene tưởng rằng cậu ta sẽ phải lãnh lấy hình phạt gì đó vì đã bỏ lại Cyan - đích thị con ông cháu cha của chi chính, ở tình trạng đó…
Thế nhưng chi thứ lại hoàn toàn yên bình, như thể trận quyết đấu chưa từng xảy ra.
Nói thật, không có gì gọi là sự cố lớn, nhưng cũng không có nghĩa là không có sự thay đổi. Sau trận đấu đó thì cái nhìn từ những người hầu cũng khác.
Bây giờ họ thận trọng hơn với tâm trạng của Eugene và cũng không còn tiếp cận cậu một cách thiếu suy nghĩ nữa.
Có lẽ lũ người hầu cũng không muốn rước lấy phiền phức vào người.
“Cô thật sự ổn với điều này à?” Eugene nhìn Nina rồi hỏi
Thành công ở ngày đầu tiên, cậu đánh một giấc đến sáng hôm sau. Đến khi Eugene và Nina đến phòng ăn tầng một mới phát hiện nơi đây chỉ có hai người họ. Nhưng trên bàn lại bày đủ loại thức ăn.
“Xin cho tôi hỏi ngài đang định làm gì vậy?”
“Làm cô trở thành đồng đội của ta.”
Eugene nói trong khi thô bạo cắt miếng thịt. Những miếng thịt vốn quá to so với đồ ăn phục vụ cho bữa sáng. Thứ duy nhất mà Eugene yêu cầu trong tất thảy món ăn này là thịt. Nếu cậu không đảm bảo ăn uống đầy đủ sau trận đấu thì cả thể lực lẫn thể chất sẽ bị giảm sút.
“Ừm…” Nina không vội trả lời. Trong khi cô còn đang do dự, Eugene đã dùng dao nhét miếng thịt vừa thái vào miệng.
“Không phải là tôi không hiểu tình hình… nhưng tôi cũng đâu thể làm gì. Thế nên trong khi ngài Eugene còn ở lại vùng đất này, thì tôi vẫn sẽ tiếp tục phục vụ với tư cách là người hầu cận riêng của ngài.
“Không cần phải thể hiện lòng trung thành với một người sẽ rời đi sau một tháng đâu. Cuối cùng thì chẳng phải cô cũng đâu cần phải tiếp tục làm việc ở đây sau khi ta đi?”
“Không chỉ có lòng trung thành. Người quản gia đứng đầu khu đất này đã chỉ định thần làm người hầu cận riêng cho ngài Eugene, và người ra lệnh cho ông ấy có lẽ là Nhị Phu Nhân.”
Nina cười cay đắng lắc đầu. “Nếu tôi bỏ bê nhiệm vụ của mình chỉ vì trốn tránh rắc rối, điều đó có nghĩa là tôi đang gián tiếp không tuân theo mệnh lệnh của Nhị Phu Nhân. Tốt nhất vẫn là hành động tùy theo tình hình và tiếp tục phục vụ chủ nhân.”
“Cũng thông minh đấy.” Eugene cười toe toét, đẩy chiếc đĩa trống của mình sang một bên. Sau đó tiến tới chộp lấy một cái đùi cừu to bằng cẳng tay.
"Cô nói rằng cô đang ở đây không chỉ vì lòng trung thành, nhưng ít nhất thì cô vẫn có gì đó gọi là hơi hơi trung thành chứ?” Eugene hỏi vặn
“…Ngay cả khi nó chỉ là tạm thời, thì ngài vẫn là chủ nhân của tôi” Nina nói.
“Vậy thì không còn cách nào khác ngoài hành động như một chủ nhân đích thực rồi. Nếu ta có lỡ làm gì khiến cô khó chịu, thì cứ nói thẳng ra. Mệnh lệnh đấy, đừng có giữ gì trong lòng.”
“…hả?”
“Cô hả hử cái gì? Đúng là xui xẻo lắm mới trở thành người hầu của ta, ta cũng xui lắm khi bị giao cho một kẻ giúp việc như cô. Ít nhất thì nên giữ không khí trong sạch giữa hai người đi.”
“Nhưng mà…”
"Đủ rồi. Không cần đặt câu hỏi về bất kỳ mệnh lệnh nào của ta từ bây giờ, chỉ cần tuân theo chúng. Hiểu chưa?"
“...vâng.”
“Vậy thì đi lấy cho ta ít khăn ẩm,” không nói thêm lời nào, Eugene bắt đầu dùng răng xé chiếc đùi cừu.
Nina sững sờ trong giây lát trước cảnh tượng này nhưng gật đầu và bắt đầu lùi lại.
“...tôi tin rằng chỉ khăn tắm thôi là chưa đủ, vì vậy tôi sẽ quay lại sau khi chuẩn bị một cái chậu đầy để thay thế,” Nina quan sát nói.
"Đó chính là điều ta muốn thấy, một người có thể tự suy nghĩ cho bản thân,” Eugene nói với một nụ cười, ngay cả khi cậu ấy đang nhai một miếng thịt. “Ồ, và vì cô đang ghé qua bếp, hãy chuyển tin nhắn cho đầu bếp. Bảo anh ta tăng tỷ lệ thịt nhiều hơn cho những thứ khác trong bữa trưa và thay vì cố gắng nâng cao món ăn một cách vô ích bằng cách nấu nướng cầu kỳ gì đó, anh ta chỉ cần đảm bảo phục vụ nhiều thịt nạc hơn là được."
“Vâng.”
Cô lịch sự rời khỏi phòng, Nina liếc nhìn chiếc bàn. Cậu ấy thực sự sẽ ăn hết những thứ đó một mình?
Tất nhiên, Eugene đã ăn hết mọi thứ. Từ kiếp trước, cậu ta chưa bao giờ là người kén ăn và có thể ăn mọi thứ.
“Tôi thậm chí đã thử ăn quái vật và ác quỷ.”
Sau khi gắp một miếng thịt còn kẹt giữa hai hàm răng, Eugene rửa tay trong chậu. Trong khi vỗ nhẹ vào cái bụng no nê của mình, cậu ta rời khỏi bàn. Nina theo sau Eugene.
“Cô có biết hôm nay có những ai đến không?” Eugene hỏi Nina
“Tôi xin lỗi, nhưng không ai nói gì với tôi cả,” Nina trả lời.
“Vậy thì đi tìm hiểu đi. Ta sẽ ở phòng tập thể dục”
"Vâng. Nhưng xin ngài hãy cân nhắc… ngài mới ăn xong. Tôi sợ rằng nếu ngài bắt đầu tập bây giờ thì dạ dày của ngài có thể bắt đầu đau…”
“Cảm ơn vì sự quan tâm, nhưng không cần thiết. Bụng ta vẫn khỏe ngay cả khi ta bắt đầu chạy ngay sau bữa ăn.”
Nina có một cơ thể bình thường và không thể hiểu được câu nói ấy. Dù vậy, cô vẫn lặng lẽ lui xuống mà không hỏi thêm câu nào.
Eugene không nói dối. Từ khi còn trẻ, cơ thể cậu chưa từng mắc bất kỳ bệnh tật kéo dài nào. Ngay cả lòng bàn tay bị xé toạc trong khi vung ngọn giáo ngày hôm qua, giờ đã hoàn toàn lành lặn mà không có một vết trầy xước nào.
“Cơ thể này đúng là ăn gian mà..”
Nghĩ lại thì, kể cả ở kiếp trước, Vermouth hầu như không cần sử dụng bất cứ thứ gì như ma thuật chữa bệnh hay thuốc. Mặc dù rất hiếm khi anh ta bị thương, nhưng cơ thể anh ấy sẽ tự chữa lành.
Nhờ đó, phép thuật chữa bệnh của Anise và Sienna hầu như chỉ được dùng để chữa bệnh cho Molon và Hamel.
—Lý do khiến cậu liên tục bị thương là do cậu cứ chạy về phía trước mà không suy nghĩ!
—Này, tên khốn Molon đó là người đã tấn công trước!
—Tên đó làm điều đó là bởi vì nó là một kẻ ngốc. Vậy tại sao cậu lại tiếp tục làm theo kẻ ngốc đó? Cậu cũng bị ngu à?
— Mẹ kiếp, ta có nên để tên khốn đó bị lũ quái vật đánh đập không nhỉ? Tại sao cậu lại nổi giận với ta!?
—Haizz, thôi cãi nhau đi. Hãy nhìn vào Vermouth. Tại sao cậu không thể chiến đấu cẩn thận như anh ấy mà không bị thương?
—Nếu muốn bọn ta ngừng cãi nhau, tại sao anh cứ nói những thứ vớ vẩn vậy?
Mỗi lần cậu trở về với cơ thể đầy vết thương, Sienna luôn lao vào Hamel. Mặc dù đã mười ba năm trôi qua kể từ khi cậu tái sinh… nhưng ký ức về kiếp trước của cậu không hề phai nhạt, vẫn rõ ràng như ngày nào.
'...Một đám tang đã được tổ chức cho Vermouth sau khi anh ấy chết, nhưng tôi không biết liệu ba người còn lại có còn sống hay không.'
Sienna Thông Tuệ , phục vụ lâu nhất với tư cách là Trưởng Pháp sư của Tháp ma thuật trong toàn bộ lịch sử của Vương quốc ma thuật Aroth, đột nhiên biến mất vào khoảng hai trăm năm trước. Nơi ở của cô ấy đến bây vẫn chưa được biết.
Ngay cả Đức tin Anise, được tôn kính như một vị thánh bởi đế chế thần thách Yuras, đã rút lui khỏi công việc của mình ở Đền thờ Trung tâm trong những năm cuối đời và khởi hành một hành trình của một nữ hành hương. Ngay cả Giáo hoàng của Đế chế Thần thánh cũng không thể khiến cô ấy tiết lộ điểm đến của chuyến đi
Còn với Molon ngu ngốc đó, vị vua đầu tiên của Vương quốc phía Bắc Ruhar, anh chàng đó may mắn thay vẫn còn ở đây, đã được nhìn thấy cách đây không lâu. Mặc dù 'cách đây không lâu', trong trường hợp này, có nghĩa là một trăm năm trước…. Sau khi thoái vị, anh ta sống một cuộc sống nhàn nhã. Lần cuối cùng anh ta xuất hiện là khoảng một trăm năm trước vào ngày kỷ niệm thành lập vương quốc của mình.
“Dù có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không thể tưởng tượng được cảnh họ chết mà không có thông tin gì nhưng….”
Nhưng một suy nghĩ như vậy là vô nghĩa.
Bởi vì Vermouth, người dường như ít khả năng tử vong nhất, thực sự đã chết hơn hai trăm năm trước.
Khi Eugene cảm thấy vị đắng dâng lên trong miệng, cậu lắc đầu để xua đi.
#