Từ lâu…rất lâu trước đó, chiếc vòng cổ này là món lưu niệm được giữ lại cho Hamel sau khi bố mẹ cậu bị quái vật giết chết.
Bây giờ khi đã được tái sinh, Eugene không còn cảm thấy buồn bã nào về bi kịch từ kiếp trước. Tất cả nỗi buồn đó từ lâu đã chuyển hóa thành hận thù, sau tất cả, và Hamel đã trả thù cho cái chết của họ bằng chính đôi tay của mình.
Hamel không bao giờ rời bỏ chiếc vòng cổ đến khi qua đời. Cậu không thấy phiền hà gì khi mang nó và cũng không có lý do gì để cởi nó ra. Cậu đã mong rằng chiếc vòng cổ này đã được chôn cùng với mình.
Hoặc ít nhất là nó nên như vậy.
Eugene đứng đó, cầm chiếc vòng cổ đưa lên trong một thời gian khá lâu. Cậu ngơ người vì cậu không thể hiểu được chiếc vòng cổ này đang làm gì ở đây.
‘…Có thể Vermouth đã lấy xác của mình từ Helmuth?’
Nhưng không có vũ khí nào mà Hamel đã sử dụng được lưu trữ trong kho báu này. Điều duy nhất ở đây có liên quan đến Hamel là chiếc vòng cổ cũ kỹ này.
Eugene nhún vai khi tay cậu ôm lấy chiếc vòng cổ.
‘ Có vẻ như họ không phải là đã quên mình.’
Vì một lý do nào đó, có một chút vị đắng xuất hiện trong miệng cậu.
Để một ngày nào đó giết hết Ngũ Đại Ma Vương, đó là lời hứa mà mọi người đã thề với nhau. Nhưng dù sao… Vermouth, Molon, Sienna, và Anise—bốn người đã ký một ‘giao ước’ hòa bình với các Quỷ Vương. Mặc dù ba trăm năm đã trôi qua kể từ đó, nhưng Helmuth và hai Quỷ Vương vẫn sống khỏe mạnh.
‘…Họ đã thề điều gì trong giao ước đó? Dù cậu đã lấy lại đồ của ta và an táng chúng ở đây, nhưng tất cả các ngươi…đặc biệt là cậu, Vermouth…cậu đã nghĩ gì?’
Eugene không thể bỏ chiếc vòng cổ xuống.
Vì cậu đã có cơ hội tái sinh, cậu không muốn bị cuốn vào kiếp trước của mình quá nhiều. Tuy nhiên, dù có mờ nhạt như thế nào, những gắn kết với kiếp trước của cậu vẫn tồn tại. Chiếc vòng cổ này đã khuấy động một số cảm xúc mà Eugene đã cố gắng phớt lờ.
Cậu bỗng nhiên có một suy nghĩ. Chiếc vòng cổ này là một món đồ không thuộc về nơi này. Sau tất cả nó thuộc về Hamel.
Cậu không muốn oán giận Vermouth và những đồng đội của mình. Vì cậu tin rằng họ phải có một lý do để không thể giết được các Ma Vương còn lại.
Đức tin Anise, người phụ nữ trong ký ức Hamel, quá khó tính đến nỗi khó tin cô ấy lại trở thành một vị thánh, nhưng niềm tin của cô ấy là có thật. Nếu thậm chí cô ấy cũng từ bỏ việc giết các Ma Vương vào phút chót, thì chắc chắn họ phải có lý do bắt buộc để không làm vậy.
‘…Có thể là họ thiếu sức mạnh để làm điều đó sau khi mình chết.’
Suy cho cùng, hai Ma Vương cuối cùng cực kỳ mạnh.
Mặc dù cậu rất xấu hổ khi nghĩ ý tưởng này với chính mình, cậu phải thừa nhận đây là một khả năng.
“Một phát hiện vô ích,” Eugene càu nhàu khi cậu quay lại.
Cậu vẫn muốn có một trong những vũ khí, nhưng cậu không chịu được việc để chiếc vòng cổ, món lưu niệm thuộc về Hamel, trong hầm kho báu của Lionheart.
Đó là lý do duy nhất của cậu ấy.
“…Đó là?” Gilead thốt lên với vẻ ngạc nhiên khi cậu mở cửa kho báu.
Sự ngạc nhiên của ông ta là vì ông đã đoán nhiều điều về việc Eugene có thể chọn gì, nhưng ông không bao giờ nghĩ rằng Eugene sẽ thực sự trở lại từ hầm kho báu sau khi chọn một chiếc vòng cổ hoàn toàn bình thường.
“…Nó đã gọi tôi,” Eugene nói với một nụ cười ngượng ngùng khi cậu giơ chiếc vòng cổ lên. Gilead chớp mắt ngạc nhiên khi ông liên tục nhìn qua lại giữa Eugene và chiếc vòng cổ.
“…Cậu chắc chứ?” Gilead hỏi.
“Chắc chắn,” Eugene xác nhận.
“Nhưng trong đó có nhiều kho báu tuyệt vời hơn nhiều….”
“Vì tôi quá thiếu kinh nghiệm, tôi cảm thấy mình không thể sử dụng chúng,” Eugene đọc lời xin lỗi đã chuẩn bị sẵn. Tuy nhiên, ngay cả cậu cũng khó tin.
Gilead càng cảm thấy bối rối khi ông suy nghĩ về điều đó. Tất nhiên, một đứa trẻ sẽ không thể đánh giá được giá trị của những kho báu bên trong, nhưng có rất nhiều vũ khí có vẻ ngoài phi thường chỉ từ cái nhìn đầu tiên? Liệu Eugene có thể thật sự từ chối những kho báu như vậy để chọn một chiếc vòng cổ như thế này?
‘…Và chính xác thì nó là cái gì?’
Điều khiến Gilead càng bối rối hơn là ông không nhận ra chiếc vòng cổ Eugene đã mang ra cùng cậu ấy. Trong Hầm Báu Vật có thật sự có một chiếc vòng cổ như thế?
Và dĩ nhiên, trong căn hầm có rất nhiều đồ vật khác đều rất đắt tiền mà chỉ cần một cái thôi cũng có thể đổi lấy cả một tòa lâu đài. Gilead sẽ chấp nhận và hiểu lý do của Eugene nếu cậu đã chọn một món trang sức như vậy. Vì không có gì đã thu hút sự chú ý của Eugene ngay lập tức, cậu có thể đã chọn lấy một cái gì đó có vẻ đắt tiền và quý giá để có thể dùng số tiền từ việc bán nó cho việc gì đó sau này.
“…Cậu có phiền nếu ta xem qua nó một lát không?” Gilead yêu cầu.
“Cứ thoải mái,” Eugene đưa chiếc vòng cổ cho cậu với một cái gật đầu.
Ngay khi Gilead nhận được chiếc vòng cổ, ông kiểm tra nó kỹ lưỡng. Nhưng nó chỉ là một chiếc vòng cổ được làm thô sơ và đã cũ kỹ. Không có viên đá quý nào được gắn vào, cũng không sức mạnh nào được giấu kín. Ngay cả khi ông cho mana vào, cũng không có phản ứng gì.
Đây chỉ là một chiếc vòng cổ bình thường và rẻ tiền.
‘…Tại sao một chiếc vòng cổ như thế lại ở trong hầm kho báu?’
Càng nhìn, Gilead càng không hiểu. Ông do dự một lúc rồi nhìn vào Eugene.
“Cậu đợi ở đây một lát nhé,” Gilead ra lệnh
“Vâng, thưa ngài,” Eugene trả lời với một vẻ mặt không bận tâm.
Cậu hiểu tại sao Gilead lại cảm thấy bối rối như vậy. Ngay cả trong suy nghĩ thầm kín của mình, Eugene cũng cảm thấy việc chọn một chiếc vòng cổ như vậy là một quyết định rất ngu ngốc. Tuy nhiên, nó không thể tránh được. Vì cậu không thể để nó ở đó, cậu phải mang nó ra cùng mình.
“…Hm…” trong khi phát ra một tiếng lẩm bẩm tò mò, Gilead mang chiếc vòng cổ và giơ lên trước cửa hầm kho báu.
Mọi thứ bên trong căn hầm, danh dự và vinh quang mà gia tộc đã tích lũy trong ba trăm năm, đã được ghi lại bởi phép thuật trong đó.
“…Đây là một…bí ẩn khá lớn.” Sau khi giơ chiếc vòng cổ lên trước con sư tử trên tay nắm cửa, Gilead lắc đầu. “Chiếc vòng cổ này không phải là một món đồ đã được coi là báu vật.”
“…Điều đó có nghĩa là gì?” Eugene hỏi.
“Chính xác như ta đã nói. Đây không phải là một báu vật của Lionheart. Đây là một món đồ không nên có ở trong đó.”
“…Nhưng tại sao nó lại ở trong đó?”
“Đó là lý do ta nói đây là một ẩn khuất khá lớn. Ta…không nhớ ta đã để chiếc vòng cổ này bên trong đó. Cậu đã tìm thấy nó ở đâu?”
“Ở góc trong của một cái kệ.”
“Có thể món đồ này đã bị để quên bởi Tộc Trưởng trước…? Nhưng nếu như vậy, thì nó phải được đánh dấu bởi ma thuật của căn phòng….”
“Có khả năng Tộc Trưởng trước có thể chỉ là đánh rơi nó bên trong đó,” Eugene đưa ra một lời giải thích.
“Haha,” Gilead bất giác cười to. “Phụ Thân ta, Tộc Trưởng trước, không phải là người lơ đễnh như vậy. Cũng không phải là loại người sẽ chơi một trò đùa kỳ quặc như thế….”
Eugene định hỏi tại sao Gilead không hỏi trực tiếp Tộc Trưởng trước, nhưng rồi cậu nhớ ra và dừng lại. Phụ thân của Gilead, Tộc Trưởng trước, đã qua đời từ lâu rồi.
“…Dù sao, cậu vẫn muốn giữ chiếc vòng cổ này chứ?”
“Vâng, tôi muốn.”
“Tại sao?”
“Không có lý do gì cả, chỉ là…nó gọi tôi.”
“Chiếc vòng cổ này có vẻ không có giá trị gì. Nó cũng không có phép thuật nào cả. Vì vậy ngay cả khi cậu bán nó, cậu cũng không thể mua được một thanh kiếm rẻ tiền.”
‘Đúng vậy,’ Eugene nghĩ trong lòng và gật đầu.
“Nhưng tôi vẫn muốn giữ nó,” là điều Eugene cuối cùng cũng nói.
“…Cậu thật là đặc biệt,” Gilead nhận xét.
“Tôi đã nghe điều đó rất nhiều từ cha mình từ khi tôi còn nhỏ.”
“Nếu cậu thực sự muốn giữ chiếc vòng cổ này…thì cũng không sao. Tuy nhiên, ta không thể để cậu có nó ngay được. Vì nguồn gốc của món đồ này chưa rõ, ta sẽ phải nhờ Lovellian kiểm tra nó.”
“Một cuộc kiểm tra?”
“Đúng vậy. Mặc dù ta đã kiểm tra nó rồi, nhưng ta không có kỹ năng gì về ma thuật. Trong trường hợp nó có một số loại bùa chú nào đó, ta cảm thấy sẽ tốt hơn nếu để một chuyên gia xem qua.”
“Vậy tôi có thể lấy lại nó sau khi kiểm tra xong chứ?”
“…Đúng vậy, ta hứa với cậu là ta sẽ trả lại nó khi có kết quả.”
Sau khi Gilead gật đầu, ông im lặng một lúc.
“…Về chiếc vòng cổ này, nó có thể có một loại bùa chú nào đó, hoặc nó có thể chỉ là một chiếc vòng cổ bình thường không có tính chất đặc biệt nào. Tuy nhiên, vì rõ ràng nó không phải là một món đồ đã được đánh dấu bởi căn hầm kho báu, điều đó có nghĩa là nó không nên có ở trong đó,” Gilead nói khi ông cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.
“…Vâng,” Eugene trả lời, không chắc chắn điều này dẫn đến đâu.
" Mặc dù ta thật sự đã không nghĩ mọi chuyện có thể xảy ra như thế này… Nhưng Eugene, nói đúng hơn, món đồ vật cậu mang ra không phải là báu vật của Lionheart."
Trong một khoảnh khắc, Gilead lưỡng lự. Điều này thật sự sẽ được cho phép?
'Sẽ không có vấn đề gì xảy ra với điều này,' Gilead nghĩ khi ông vỗ vai Eugene với một nụ cười gượng gạo.
“Trong trường hợp này, hãy quay lại bên trong và chỉ ra ngoài khi cậu đã chọn được thứ gì đó khác.”
Eugene vừa vặn kìm nén được sự ngạc nhiên cực độ mà cậu ta suýt nữa đã thốt ra bất chợt và thay vào đó hỏi, “…Thật sao?”
“Được mà. Sau cùng, ta đã hứa với cậu rằng nếu cậu là người đầu tiên đánh bại Minotaur, cậu có thể vào căn hầm kho báu và trở ra với bất kỳ món báu vật nào cậu muốn. Nhưng Eugene, cậu đã không trở ra với một báu vật thật sự, vì vậy hãy quay lại và mang ra bất cứ thứ gì cậu thích.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều!” Eugene reo lên biết ơn, ngay cả khi cậu ta thầm nghĩ. ‘Mình thật sự không thể tin được rằng Gilead là hậu duệ của Vermouth.’
Eugene cúi đầu sâu trước Gilead, ngay cả khi cậu ta kìm nén được tiếng cười. Cậu ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng Gilead cho cậu một cơ hội khác để chọn một món báu.
‘Ta đã quyết định, là ngươi ,’ Eugene nghĩ khi trở lại hầm kho báu. Cậu ấy nắm lấy Wynnyd mà không do dự. ‘Từ giờ trở đi, ngươi thuộc về ta.’
Như thể nó đã đọc được suy nghĩ của Eugene, lưỡi kiếm màu xanh lam bạc tỏa sáng lấp lánh.