Luân Hồi Khốn Kiếp

Chương 13.2: Nghi thức Truyền thừa Huyết thống (3)

Trước Sau

break

 

“ Quay trở lại khu nhà phụ và nghỉ ngơi đi.” Gilead nói trong khi dời ánh mắt lạnh lùng khỏi đứa trẻ trước mặt.


 

Hansen là người đầu tiên tuyên bố rằng cậu sẽ bỏ cuộc bằng cách chạm vào chiếc vòng cổ của mình. Với cái suy nghĩ rằng dù sao cậu cũng sẽ không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào trong cuộc thi này, cậu đã quyết định không lãng phí thêm bất kì nỗ lực nào nữa. Cha mẹ của cậu ta cũng không có bất cứ sự kỳ vọng nào về việc cậu con trai của họ sẽ lựa chọn điều gì đó khác biệt.


 

“V-vâng.”


 

Hansen đã do dự một lúc rồi lùi lại trong khi chờ đợi phản ứng của vị tộc trưởng về sự thất bại của cậu nhưng cậu đã nhanh chóng cúi đầu và rời đi. Không lâu sau khi cậu đi, một tín hiệu cầu cứu khác đã được nghe thấy. Cậu bé mười tuổi- Juris đã thực sự tiến vào được mê cung, kết quả có vẻ khả thi hơn Hansen một chút. Tuy nhiên, cậu ta đã bị trúng một mũi tên khi rơi vào cái bẫy đầu tiên và bắt đầu cầu cứu sự giúp đỡ với khuôn mặt giàn giụa nước mắt.


 

Ngay sau đó, lại một tín hiệu cầu cứu khác được truyền tới. Nó đến từ cậu nhóc 11 tuổi, Deacon. Mặc dù cậu đã cố chịu đựng được mũi tên đầu tiên nhưng cậu lại nhanh chóng bị đánh bại bởi đám Slime sau đó. Slime là những con quái vật rất khó đối phó khi được trang bị những loại vũ khí có răng cưa. Deacon đã bị nuốt chửng vào cơ thể đầy chất nhầy của đám Slime và cậu bắt đầu vùng vẫy la hét.


 

Mặc dù chưa đầy một giờ trôi qua, chín người đã giảm xuống còn sáu. Nó có vẻ thảm hại, nhưng kết quả này dường như đã được dự đoán từ trước. Có vẻ không ai có sự mong đợi đặc biệt gì với ba thằng nhóc thất học này.


 

' Còn về Gargith…Cậu ấy có vẻ vụng về nhưng cậu lại không ngừng nỗ lực tiến lên,' Gilead đánh giá một cách khách quan.


 

Lovellian đã chiếu hình ảnh bên trong mê cung lên trên. Hình ảnh được chia làm sáu khung để hiển thị từng đứa trẻ còn lại. Thay vì tránh những cái bẫy, Gargith đã chọn cách vượt qua chúng. Thậm chí khi cậu bị trúng tên hay đối đầu với bọn quái vật, cậu đều sẽ giải quyết chúng bằng cú vung thanh đại đao to bằng thân mình.


 

Gilead chuyển sự chú ý sang một người khác, 'Dezra rất nhanh nhẹn và con bé có trực giác rất tốt…'

  

 

Bất cứ khi nào cô bé chạm mặt một cái bẫy, cô sẽ thay đổi đường đi ngay lập tức. Cô nhóc thậm chí đã tránh được rất nhiều bẫy. Không phải lúc nào cô cũng chọn cách chiến đấu với bọn quái vật. Nếu như có một con đường khác, cô sẽ không do dự chọn nó và cô chỉ vung cây thương của mình khi không thể thoát kịp.


 

'Cyan thì khá thận trọng, nhưng điều đó không tệ.'


 

Ancilla đã có được bản đồ của một số mê cung và những lưu ý quan trọng của các nhà thám hiểm nổi tiếng về nơi đây và tất nhiên bà đã sử dụng chúng để huấn luyện cặp song sinh. Thông qua đó, chúng dường như nắm được hết những thông tin cơ bản và chiến lược để đối phó với nơi đây. Điều đó giúp chúng dễ dàng khám phá và vượt qua được mê cung trong suốt này.


 

Chẳng hạn như, khi mê cung bị bao bọc tứ phía, nhưng những cơn gió lại được tạo ra bởi ma thuật thì việc đi theo hướng gió sẽ giúp tìm được chính xác con đường thoát ra. Nếu quan sát một cách cẩn trọng thì chúng cũng có thể thấy được manh mối chỉ ra hướng đi đúng đắn. Và ngay cả khi không nhận thấy điều đó, miễn là chúng tận dụng được khả năng phán đoán của mình, thì vẫn có thể thoát khỏi những cái bẫy ngay thời điểm nó được kích hoạt. 


 

Cyan có khả năng làm được điều đó. Tuy nhiên, do quá thận trọng nên cậu nhóc có vẻ lúng túng trong một số chuyển động. Đầu óc của cậu không đủ linh hoạt. Tầm nhìn của cậu bị hạn chế bởi cậu đang cố gắng dựa vào manh mối trong trí nhớ của mình. Chính vì vậy, đôi khi cậu lại rơi vào một vài cái bẫy khá dễ tránh.


 

'Ciel nhạy cảm và có một đầu óc khá linh hoạt. Tuy nhiên…cô lại bộc lộ một khía cạnh khá trẻ con.'


 

Cô nhóc sẽ kích hoạt cái bẫy bằng cách ném thứ gì đó, chẳng hạn như đôi giày của cô. Sau khi làm điều đó một vài lần, cô có thể thong thả đi trên con đường không còn cạm bẫy nữa. Nếu con đường của cô bị chặn, cô sẽ quay lại, nếu không, cô vẫn sẽ tiếp tục đi. Bất cứ khi nào cô gặp phải một con quái vật, cô không tiêu diệt chúng ngay lập tức mà thay vào đó sẽ trêu đùa chúng như một món đồ chơi.


 

Còn với Eward.


 

“....Thằng bé như thế nào ?” Gilead hỏi.


 

“Cậu ấy có vẻ rất chú tâm vào ma thuật,” Lovellian trả lời.


 

Eward không tập trung vào nhiệm vụ duy nhất là vượt qua mê cung. Thay vào đó, cậu lại kiểm tra từng cái bẫy một, và phải thốt lên với vẻ mặt thán phục mỗi khi cậu chạm trán một con quái vật. Cậu khá ngạc nhiên với vẻ ngoài của chúng mặc dù chúng được tạo ra từ ảo ảnh. Sau khi đánh bại một con quái, thay vì rời đi, cậu lại cẩn thận kiểm tra xác của chúng một lúc lâu với đôi mắt rực rỡ.


 

Đôi mắt đờ đẫn và chết chóc của cậu khi chém lũ quái vật bằng chính thanh kiếm của mình đã nhanh chóng hồi sinh với nụ cười tươi rói mỗi khi chúng chạm vào ma thuật.


 

“...Thằng bé đã như thế từ khi còn nhỏ. Nó thích đọc sách hơn là trau dồi cơ thể và kĩ năng của mình. Nó đặc biệt chăm chú mỗi khi ta kể cho nó nghe những câu chuyện cổ tích về phép thuật. Ngài biết không? Eward, đứa trẻ đó, nó tôn thờ Sienna Thông Tuệ hơn cả tổ tiên của mình, Vermouth Vĩ Đại,” Gilead thú nhận.


 

“Suy cho cùng thì ngài Sienna là người xứng đáng được tất cả các pháp sư tôn thờ.” Lovellian mỉm cười một cách đầy tự hào.


 

“ Đó chính xác là những gì nó nói. Khi được nghe kể về “Những cuộc phiêu lưu của vị anh hùng Vermouth”, thằng bé nói nó thích những câu chuyện của Sienna hơn là Vermouth. Nó nói rằng bởi bất cứ khi nào mọi người gặp rắc rối, chính phép thuật của Sienna đã đưa ra những giải pháp bất ngờ cho những rắc rối của họ.”


 

Gilead dừng lại một lúc trước khi nói tiếp.

 

“Câu chuyện đó ta cũng đã được nghe khi ta còn nhỏ. Nhưng, ta….phải thú thật rằng, ta thực sự thích Hamel hơn,” Gilead thừa nhận.


 

“Ngài đang nói về Hamel đần độn?” Lovellian hỏi với vẻ kinh ngạc.


 

“ Nếu không nhờ ngài ấy vướng vào những rắc rối, thì câu chuyện cổ tích đã trở nên vô vị. Mặc dù ngài có vẻ không lịch sự cho lắm nhưng ngài ấy hẳn rất tốt bụng… Ngài ấy đã truyền động lực cho ta từ việc vượt qua mặc cảm của bản thân đối với tổ tiên Vermouth bằng sự chăm chỉ của mình. Bởi ngay cả khi những người khác cứ chăm chăm nghe theo lệnh của Vermouth, Hamel, ngài ấy vẫn khăng khăng với ý kiến riêng của mình.”


 

“Ta thực sự ghét Hamel khi ta còn là một đứa trẻ.”


 

“Chà, vậy là công bằng. Nhờ có Hamel mà cả nhóm luôn bị đẩy vào tính thế khó khăn…Tuy nhiên, Hamel luôn cố chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình trong các tình huống đó. Đó là lý do tại sao ta không thể ghét Hamel được…”


 

Gilead nhìn những gì xảy ra trong mê cung rồi mỉm cười.


 

“...Eward, đứa trẻ đó, đã muốn học pháp thuật từ khi còn nhỏ. Ta thậm chí đã mời một thầy giáo pháp thuật từ thủ đô, chỉ để nó có thể học đúng cách…Nhưng được nửa chừng, nó lại từ chối học thêm bất kỳ ma pháp nào nữa.” Gilead nhớ lại.


 

“Ngài có biết lý do vì sao thằng bé lại như thế không?”. Lovellian hỏi.


 

“Thực tế nó buộc phải từ bỏ. Vì lợi ích của mẫu thân nó…nó đã quyết định rằng mình phải trở thành Tộc trưởng Lionheart đời tiếp theo. Và bởi ma thuật không mang lại lợi ích nào trong cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế, nên nó phải gạt thứ đó qua một bên.”


 

Cuộc chiến tranh giành ngôi vị sẽ bắt đầu khi tất cả các con của ông đã trưởng thành.


 

“...Chà, điều đó có thể hiểu được. Mặc dù ma thuật có thể mang lại vô số khả năng, nhưng nó vẫn cần một quãng đường dài và khó khăn để đạt được điều đó,” Lovellian nói.


 

“Thành thật mà nói, ta sẽ rất vui nếu Eward chọn đi theo con đường pháp sư,” Gilead mỉm cười buồn bã và quay về phía Lovellian.


 

“Chỉ có một gia đình trong tộc có thế mạnh về phép thuật. Theo đó, ta đã cố gắng giới thiệu Eward cho họ một vài lần nhưng nó luôn khước từ . Tuy nhiên, nếu thằng bé nhận được lời đề nghị trở thành học trò của Pháp sư trưởng tại Xích Ma Tháp, nó sẽ không thể từ chối. Bởi lẽ Eward vẫn có niềm đam mê mãnh liệt với ma thuật cháy bỏng trong tim.”


 

“Ta không thể cho ngài đáp án mà ngài muốn ngay lập tức,” Lovellian lắc đầu. “Bởi ta không thể biến bất cứ ai trở thành học trò của mình. Vì ta có mối quan hệ tốt với ngài. Ngài Gilead, ta có thể đưa thằng bé đi cùng, nhưng….nếu thằng bé không cho ta thấy rằng nó có đủ tư cách cho việc đó, thì rất tiếc, ta sẽ không nhận cậu ấy làm học trò của mình.”


 

“Không sao cả. Ta không có ý ép buộc ngài phải dẫn nó đi cùng. Tuy nhiên, ta muốn cho đứa trẻ đó một cơ hội để theo đuổi ước mơ của mình.” 


 

Gilead không làm điều này vì quyền kế vị của Cyan và Ciel. Chỉ là khi nhìn thấy đứa con trai cả ngày càng suy sụp bởi phải làm điều mình ghét, quả thật rất đau lòng.


 

Để thuyết phục vị Nhất Phu nhân của mình, Tanis, và âm thầm giúp đỡ Eward, ông thậm chí còn đích thân mời cả Pháp sư trưởng của Xích Ma Tháp, Lovellian.


 

“Chà, ta sẽ xem xét kỹ hơn trình độ của Eward sau. Ngay bây giờ, có vẻ như Eward đã quyết định sẽ không sử dụng bất kỳ ma thuật nào trong khi cố gắng vượt qua mê cung.” Lovellian lẩm bẩm khi nhìn vào màn hình.


 

“Tuy nhiên,...đứa trẻ đó là cái quái gì vậy, Eugene?”


 

Eugene đã khiến anh ấy cảm thấy kinh ngạc vài lần liên tiếp. Nhưng bây giờ, cảm giác bối rối đã lấn át hết tất thảy sự khâm phục của anh.


 

“...Ta cũng không biết,” Gilead lẩm bẩm.


 

Trên màn hình, Eugene đang xé nát ảo ảnh của một con quái vật thành từng mảnh.

 

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc