Tưởng rằng mình là một thiên tài, nhưng giờ nhìn lại, đúng là bản thân tự cao tới phát điên, muốn trở về tát nó mấy cái cho tỉnh quá. Tuy nhiên, sự thật vẫn là là sự thật, tôi thực sự tin bản thân là thiên tài.
Lúc đầu, tôi quả thực có đủ năng lực để tin như thế. Suốt thời thơ ấu, dù là học cái mới hay cải thiện kĩ năng chiến đấu, tôi đều tiến bộ trước người khác một quãng.
Mới đầu mọi thứ đều dễ dàng. Mặc dù tiến bộ nhanh hơn những người khác, nhưng khi mọi thứ thực sự bắt đầu, tôi lại thả lỏng bản thân để có thể dễ phối hợp với người khác.
Mới đầu tôi cũng chả nghĩ gì nhiều, chuyện như thế cũng thường xảy ta mà. Dù sao tôi cũng có tiến bộ mà? Tôi vẫn có thể làm được. Vì sao ư? Vì tôi là một thiên tài.
Cuối cùng, tôi buộc phải chấp nhận sự thật không thể chối bỏ.
Tôi không phải là một thiên tài.
Tất cả là vì tôi đã gặp được một thiên tài “thực sự”, dù cố gắng thế nào thì vẫn không thể sánh ngang với hắn ta, cuối cùng tôi mới thoát khỏi cái ảo tưởng lố bịch trẻ con này.
Tôi, vốn luôn nghĩ mình là thiên tài, chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng. Trong cái miệng giếng nhỏ hẹp, thoải mái buông lỏng bản thân, ảo tưởng mình là thiên tài. Trong khi đó, những thiên tài thực sự đã bay qua bầu trời rộng mở.
Tôi ghét cái thiên tài đó.
Cảm thấy sát khí của mình dâng cao bất cứ khi nào tôi nghe hắn ta nói những điều vô nghĩa về việc ai cũng có thể làm được nếu họ cố gắng. Cho dù hắn có thực sự tin những gì hắn nói hay chỉ đang nhìn đang coi thường công sức của những kẻ kém cỏi hơn mình, dù thế nào vẫn thật khó chịu.
“Cậu ghen tị sao?”
Ghen tị cái rắm. Cậu mới là kẻ khơi mào, tôi chỉ trả lời thôi, thế quái nào mà lại thành ghen tị chứ?
“Tôi không ngờ rằng cậu lại cảm thấy như thế. Tôi chỉ… thấy cậu đáng thương.”
Đáng thương?
“Nếu cậu cố gắng hơn một chút …”
“Cậu nghĩ bản thân xứng để nói về mấy thứ kiểu ‘có công mài sắt, có ngày nên kim’ à?”
“Cậu có thể đã tiến bộ hơn rất nhiều.”
“Ê, tôi đang rất ổn, cảm ơn ha. Tiêu chuẩn của cậu cao quá rồi, đây với không tới. Cậu thật sự nghĩ mọi người đều có thể sánh ngang với cậu ư? Cậu vốn là thiên tài, sinh ra ở vạch đích, đừng nghĩ ai cũng có thể làm được như cậu.”
Hiểu chưa?
Tôi không thể sánh được với cậu.
***
“Cút đi.”
Tôi thoi thóp thở, không thể nói một cách hoàn chỉnh. Ngực bị hổng một lỗ. Để cố gắng chữa trị vết thương cho tôi, đồng đội đã tuyệt vọng sử dụng phép thuật và nhỏ ra những giọt tiên dược quý giá, thật vô nghĩa.
"Không, đừng…"
Cô ấy đang khóc? Tôi chưa bao giờ nghĩ một cô gái như cô ấy sẽ khóc vì tôi. Mặc dù bọn tôi luôn khắc khẩu với nhau, và cô ấy luôn tỏ vẻ khó chịu mỗi khi nói chuyện với tôi, xem ra cô ấy cũng có hơi lưu luyến với tôi nhỉ.
“Đó là lý do… đó là lý do tại sao tôi bảo anh. Quay về là được. Tại sao anh phải ngoan cố như thế rồi đi theo bọn tôi làm gì…?”
“Sienna. Bỏ qua chuyện đó đi.”
Tôi không thể điều chỉnh được giọng mình nữa rồi. Có lẽ là do máu đã dồn lên cổ họng.
“Tôi không cần tiên dược. Tiên dược không có nhiều, nên đừng lãng phí.”
"Nhưng-!"
"Đủ rồi. Tôi là người hiểu rõ cơ thể mình nhất. Tôi không thể sống được đâu, sẽ sớm chết thôi.”
Tôi đã chết.
Tôi đã cam chịu sự thật này ngay cả trước khi ngực bị đâm. Ngay từ đầu, cơ thể tôi đã suy sụp đến mức trông giống như tôi đang làm một chuyện cực kì ngu ngốc. Họ bảo tôi quay về và đợi họ, nhưng tôi đã phớt lờ mọi lo lắng và thuyết giảng để đi theo họ cho đến thời điểm này.
“...Tôi có thể tránh được nó.”
Giọng anh ta vẫn lạnh lùng như mọi khi. Thằng chó đẻ này. Sắp chết đến nơi mà thằng này vẫn chọc tức tôi cho bằng được.
“Nên, cậu chả cần làm thế.”
“Không phải tôi đã bảo cậu cút đi rồi sao?”
Mặc dù bây giờ muốn phát ra âm thanh cũng khó, nhưng sao anh ta cứ mắng tôi mãi thế chứ?
“Cậu đáng lẽ là người hiểu rõ nhất.”
Anh ta tỏ vẻ không thể hiểu được. Có lẽ anh ta đã đúng. Mặc dù đối với người khác thì họ sẽ không tránh kịp, nhưng đối với thiên tài như anh ta thì việc né đòn chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi biết chuyện đó không hả? Tất nhiên là biết rồi đm. Bọn tôi đồng hành cùng nhau cũng đã lâu thế rồi. Nên tôi biết anh ta dị cỡ nào. Trong vô số người bảo anh ta “dị”, tôi là người đặc biệt hiểu rõ khả năng của anh nhất.
“... Câu không cần phải chết vô nghĩa như thế.”
Vậy chứ anh muốn tôi chết kiểu nào đây? Anh ta lẽ ra phải là người hiểu rõ nhất. Đi xa cỡ này, đúng thật là kỳ diệu. Nếu không có anh ta, có lẽ cũng chẳng có tôi ngày hôm này.
“...Ít nhất thì tôi sẽ chết trong danh dự.” Nói chuyện tuy khó khăn, nhưng tôi phải nói, “Tôi sẽ chẳng trở thành gì ngoài gánh nặng nếu tiếp tục đồng hành cùng mọi người, nhưng tôi cũng không muốn quay về.”
Và tôi cũng không muốn cố gắng sống một cuộc sống bình thường với cơ thể tàn tật này của mình.
“Nếu cậu tài giỏi như vậy thì thật sự không cần tôi chắn cho cậu đâu đúng không?”
Mặc dù tôi biết điều này, tôi vẫn lao ra. Cơ thể của tôi vốn không nghe theo điều khiển, nhưng chỉ trong tích tắc, nó lại di chuyển đúng theo ý muốn của tôi. Nhờ đó, tôi đã có thể đẩy được tên khốn đáng ghét này ra, và cuối cùng bị khoét một lỗ lớn trên ngực.
“...Tôi mệt rồi, nên đi đi.”
Dần dần, âm thanh phát ra càng nhỏ. Có cảm giác như giọng nói của chính tôi đang rời tôi mà đi và thậm chí từ rất xa, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc. Cơ thể tôi nặng nề đến nỗi tôi không thể cử động một ngón tay. Mọi thứ trước mắt tôi tối dần.
"Cảm ơn."
Trong những giây phút cuối cùng của đời, tôi nghe thấy giọng của anh ta. Đồ khốn, nếu định nói sao không nói sớm hơn kia hả. Tuy nhiên, nó cũng làm tôi thấy thanh thản. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe anh ta cảm ơn tôi.
“Waaaaaaaaa.”
Cái quái gì vậy.
#