"Đương nhiên, tôi mang theo con đi cả ngày trên đường đấy."
"Con anh mấy tuổi?" Thi Sách hỏi.
"Vừa đón sinh nhật năm tuổi."
Cho nên anh đang trêu tôi à......
Thi Sách không khỏi muốn nói ra.
Người lái thuế nói: "Tôi không đùa hai người đâu, đừng nhìn đây là xe trượt, cô xem xe này chắc chắn lắm, bánh xe rộng! Xe này của tôi có thể chở đến hai trăm cân, lần trước tôi còn mang theo bà xã ngồi, hoàn toàn không thành vấn đề, nhiều nhất chỉ là ngồi hơi vất vả."
Lại quan sát Thi Sách: "Cô rất gầy, ngồi thừa sức."
Phải cố lắm mới ngồi được chỗ kia, Thi Sách nhìn về phía Xá Nghiêm, nghiêm túc nói: "Tôi mặc kệ."
Xá Nghiêm cười: "Ừ, không chen, một mình cô đi."
"Hả? Vậy còn cậu?"
"Tôi đi bộ."
"Tôi đi xe, cậu đi bộ?"
"Cô đi chậm một chút." Xá Nghiêm nói.
Thi Sách suy nghĩ, nói: "Vẫn là thôi đi, chúng ta đi tàu điện ngầm, cũng không quá xa."
"Cưỡi đến trạm tàu điện ngầm. " Xá Nghiêm nói,"Đi bộ cũng phải hai mươi mấy phút, đường từ bến tàu đến nhà trọ cũng xa."
Thi Sách hôm nay quả thật rất khó chịu, không muốn phải chờ trên đường, cũng thật sự không muốn phí nửa ngày đi đường.
Thi Sách đành chấp nhận phương thức cưỡi xe đến trạm tàu điện ngầm rồi lại đi về nhà: "Đi thôi."
Xá Nghiêm nhìn xe, hỏi: "Cô biết đi xe?"
"Tôi còn chưa từng thử xe trượt, có lẽ không khác gì xe điện chăng?"
"Đúng, ȶᏂασ tác không khác lắm." Xá Nghiêm cầm túi cho cô, đỡ tay lái nói, "Cô thử xem."
Thi Sách ngồi lên.
Chỗ ngồi trên xe trượt hình chữ "Z", trước thấp sau cao, chỗ thấp là cho trẻ con ngồi, ngay trước có vòng bảo hộ hình chữ "T", phòng ngừa đứa trẻ ngã xuống.
Thi Sách ngồi ở bên phía chỗ cao, ngồi lên cảm giác khác hoàn toàn với xe điện. Xe trượt khéo léo, không có cảm giác ổn định, Thi Sách cảm thấy trống rỗng, tuy rằng biết xe chắc chắn, nhưng trong lòng vẫn có chút hoảng, tựa như đi cầu kính, biết kính nhất định sẽ không nứt ra, nhưng vẫn hoảng sợ.
Dù sao đây cũng chỉ là xe trượt không khoa trương như vậy, không chừng cảm giác chẳng mấy chốc sẽ qua, Thi Sách khởi động xe.
Xá Nghiêm vẫn đỡ tay lái, dặn dò: "Chậm một chút."
"Ừ."
Bánh xe chuyển động, Thi Sách đi rất chậm, Xá Nghiêm vẫn không buông tay, nhắm mắt theo đuôi đi theo cô.
Tuy nhiên dù sao cũng là xe chạy bằng điện, Thi Sách sợ đụng phải cậu, nói: "Cậu buông ra đi, tôi không sao hết."
"Đi cẩn thận." Xá Nghiêm lại dặn dò một câu, buông tay ra.
Thi Sách rất thích cảm giác cưỡi xe, Xá Nghiêm buông lỏng tay, cô hơi tăng tốc.
Xá Nghiêm sửng sốt, tốc độ này vượt qua phạm vi cậu có thể khống chế, cậu bước nhanh đuổi theo cô, qua một lúc, xe trượt phía trước bỗng nhiên vòng lại, người cưỡi ở trên xe vòng quanh cậu chậm rãi dạo qua một vòng, hưng phấn nói: "Xe này rất dễ, cậu xem tôi linh hoạt không?"
Hai mắt rạng rỡ, thần thái bay lên.
Xá Nghiêm cong môi, thành thật đứng tại chỗ, chờ cô đi đủ, cậu mới một lần nữa cầm tay lái.
Thi Sách ngăn lại: “Này, cậu buông ra, như thế này tôi sẽ làm cậu ngã mất."
Xá Nghiêm nói: "Đừng nghịch trên đường."
Thi Sách buồn cười: "Cậu cho tôi là trẻ con à."
Thi Sách đi tốc độ xe chậm nhất, vốn còn tưởng rằng phải vừa đi vừa chờ Xá Nghiêm, ai ngờ tốc độ đi bộ của Xá Nghiêm có thể so được với tốc độ xe của cô, Thi Sách nhìn đôi chân dài của cậu, trong đầu khoa tay múa chân một chút sự chênh lệch giữa cô và cậu, cô hỏi: "Có mệt không? Đổi sang cậu đi nhé?"
Chút đường ấy không tính là gì, Xá Nghiêm nói: "Không mệt."
Thi Sách thấy một nhà bán đồ ăn vặt, hất cằm nói: "Có bánh trứng gà, cậu ăn không?"
"Tôi đi mua."
Thi Sách đi xe đến cửa hàng đồ ăn vặt, nhìn thực đơn, gọi một phần kem ly bánh trứng gà. Xá Nghiêm suy nghĩ, lại thêm một ly trà bưởi, thích hợp giúp cô giải ngấy.
Bánh trứng gà phải chờ làm, Thi Sách phát hiện bên cạnh còn có cửa hàng quần áo nữ, nghĩ đến lần trước chỉ mua giày, còn chưa mua quần áo mới, cô xuống xe nói: "Tôi đi sang bên cạnh xem quần áo." Ra hiệu cho Xá Nghiêm trông xe.
Đi vào cửa hàng, Thi Sách quét nhanh một vòng, chọn hai bộ quần áo, hỏi qua số đo sau đó đi thử.
Qua một lúc, bánh trứng gà đã làm xong, Xá Nghiêm cầm vào cửa hàng, Thi Sách cũng vừa thay xong một chiếc váy đi ra.
Thế nào?" Cô đứng ở trước gương hỏi.
Nhân viên đánh giá: "Không phải tôi thổi phồng đâu, nói thật nhé, dáng người cô thật sự quá tốt, chiếc váy này đúng là tạo ra vì cô!"
Dáng người trước lồi sau vểnh, diện mạo cũng xinh đẹp, nhân viên không khỏi khen.
"Đẹp." Váy gợi cảm, phía sau lưng lộ xương bướm, trước ngực trắng nõn, bắt mắt.
Xá Nghiêm nhìn người trong gương, đi đến sau lưng cô, ngón tay giật giật, rốt cuộc không nâng lên, suy nghĩ nói, "Nhưng giữa tuần có thể lạnh, không quá thích hợp."
Nhiệt độ ở nhà cao hơn, Lê Châu hiện tại đã phải mặc áo khoác dày, ở nhà ban ngày còn có thể mặc áo ngắn tay, tiệc cưới giữa tháng mười, mặc váy khoác thêm áo là vừa. Trang phục nhà này vừa lúc có mấy món đồ mùa hạ, Thi Sách vừa rồi liếc mắt một cái nhìn trúng chiếc váy chữ V này.
Nhưng thời tiết khó mà nói được, đến lúc đó nói không chừng nhiệt độ sẽ hạ xuống, Thi Sách quyết định từ bỏ chiếc váy này, nhưng lý do quan trọng nhất là người.
Cô nhéo eo, nghiêng đầu nhìn gương, nói: "Tôi không thể khách lấn át chủ, vẫn là ăn mặc giản dị chút." Giai Bảo đẹp, nhưng dáng người không có cách nào so với cô.
Đi ra cửa hàng, Xá Nghiêm cầm túi mua sắm cho cô. Thi Sách cắn một ngụm bánh trứng gà, nhìn về phía đường phố sáng đèn.
Thật ra đã lâu cô không ngắm cảnh đêm, bình thường tan tầm không phải lái xe thì là đi tàu điện ngầm, trên đường tất cả đều là xe đến xe đi, trong không khí cũng toàn là mùi xăng.
Ngày đó thứ sáu đi xem ca nhạc với Xá Nghiêm, xem như cô khó có được một lần rảnh rỗi.
Thay đổi loại phương tiện giao thông, cảnh sắc thấy trên đường cũng khác hơn, Thi Sách nhàn nhã đi dạo, vừa đi vừa ăn, Xá Nghiêm ở bên cạnh giúp cô đi xe trượt.
Thi Sách nói: "Mấy ngày hôm trước anh chàng kiếm chuyện tìm tôi nói chuyện phiếm, anh ta hỏi tôi mình có thích hợp làm phóng viên không, anh ta nói cũng biết chính mình thích gây chuyện với người, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy làm phóng viên là thích hợp nhất."
"Cô nói như thế nào?" Xá Nghiêm hỏi.
"Lúc ấy tôi nghe xong đã nghĩ đến câu nói kia trong “Vây thành”, người bên ngoài muốn tiến vào, người ở bên trong muốn ra đi, hóa ra công việc và hôn nhân không khác biệt lắm." Thi Sách nhìn về phía Xá Nghiêm, "Tôi cảm thấy mình lĩnh ngộ được đa͙σ lý cuộc sống."
Xá Nghiêm ngậm cười, lẳng lặng nghe cô nói.
Thi Sách nói: "Thật ra tất cả công việc đều là như vậy, chỉ có trải qua mới có thể trải nghiệm, mà trải nghiệm của mọi người đều là rập theo một khuôn, không ai không than vãn."