Thi Sách không suy nghĩ nữa, bỏ bút ghi âm vào trong túi, đi xuống giường mở cửa cho Xá Nghiêm.
Trong phòng cửa sổ mở rộng, cửa vừa mở ra, một trận gió thổi vào, Xá Nghiêm quan sát cô.
Cô không gội đầu, chỉ tắm, hai chân còn không đi tất, trên quần áo toàn là nếp nhăn, có lẽ cô mới từ trên giường đi xuống.
Xá Nghiêm mang theo hai túi hỏi: "Ăn trong phòng hay là xuống lầu?"
"Cậu đã mang lên rồi, vậy ăn trong phòng đi."
Thi Sách quay về phòng, mở chiếc bàn nhỏ trên giường ra, để Xá Nghiêm đặt đồ ăn lên trên, sau đó kéo ghế đến bên giường nói: "Cô ngồi ở đây."
Cô sải bước lên giường, quen thuộc khoanh chân.
Thi Sách rất thích ăn cơm ở trên giường, cô cảm thấy thời gian thư giãn nhất trong một ngày chính là thời gian ở trên giường, ăn cơm là chuyện khiến thể xác và tinh thần sung sướиɠ, giường mới là nơi hưởng thụ tốt nhất.
Xá Nghiêm thấy cô không giống như sau khi trải qua cảnh tượng buổi sáng không còn tâm trạng ăn uống, cậu hỏi: "Gọi thêm chút đồ mặn nhé?"
"Không cần." Thi Sách hỏi, "Cậu đủ ăn không?"
"Đủ rồi, cơm rất nhiều."
"Vậy không cần gọi nữa." Thi Sách nói.
Hai phần cơm mở ra, Xá Nghiêm bỏ tạm túi không lên tủ đầu giường.
Trên tay Thi Sách cũng có một cái túi không, cô tính ném xuống đất, dù sao còn có thể đựng đồ ăn khác. Nhìn thấy Xá Nghiêm buộc thành gói to, lại quy củ để lên bàn, động tác Thi Sách chầm chậm, suy nghĩ, cô nói: "Chuyện hôm nay cậu thấy thế nào?"
"Hả?"
"Nếu cho cậu làm tin tức này, cậu sẽ làm như thế nào?"
Xá Nghiêm tháo đũa nói: "Trước tiên thả ra kết quả, sau đó là quá trình và nguyên nhân gây ra."
"Không hỏi cậu trình tự, nội dung thì sao? Nội dung làm như thế nào?"
Xá Nghiêm nói: "Đài truyền hình và bên luật là quan hệ hợp tác, đưa điểm tin thôi, không cần đi quá sâu."
"Nếu có thể tiếp tục xâm nhập, cậu cảm thấy có thể làm như thế nào?"
Xá Nghiêm để đũa xuống hộp trước mặt Thi Sách, nói: "Nghiên cứu khả năng chịu áp lực của người trẻ tuổi."
Hai từ đơn giản đều là bình thường, Thi Sách tỉ mỉ nghiền ngẫm câu trả lời của Xá Nghiêm, cảm thấy thú vị, "Người thường? Luật sư bình thường?" Cô lặp lại một lần.
Cố gắng công tác, nỗ lực phấn đấu đây là người thường. Đặt nặng hiệu quả và lợi ích, nhìn trúng thắng thua đây là luật sư bình thường. Xá Nghiêm cảm thấy không có gì hay để nói, mỗi người đều là như vậy, cố gắng công tác học tập, giữa công tác và học tập không ngừng cạnh tranh, người người bình thường.
Gắp khoai tây vào trong bát Thi Sách, cậu lại nghe Thi Sách hỏi: "Vậy cậu thấy tôi thế nào?"
Xá Nghiêm ngừng đũa, ngước mắt nhìn Thi Sách.
Bởi vì bàn ăn cơm nhỏ, khoảng cách giữa hai người còn gần hơn so với bình thường, cậu có thể thấy rõ bóng dáng trong mắt Thi Sách, trong mắt cô là cậu.
Ngược lại trong mắt cậu cũng là cô."Chính là như vậy." Xá Nghiêm đáp.
Thi Sách không hiểu, cô mở to hai mắt, lộ ra một dấu chấm hỏi. Xá Nghiêm dừng đũa lẳng lặng nhìn lại cô, Thi Sách đang muốn hỏi, bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt Xá Nghiêm.
Giống như gió mát xẹt qua, cô lập tức đọc hiểu ý của cậu. Vừa rồi ở trên xe tỉnh lại, cô mở mắt ra, thấy thứ đầu tiên đập vào mắt là cậu, thật ra không đủ chuẩn xác, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là bóng dáng cô trong mắt cậu mới đúng.
Cậu cứ thế nhìn cô như vậy.
Bên tai Thi Sách nóng lên, thầm nghĩ, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tuy nhiên đề tài không thể tiếp tục, bị một quả bóng rổ phá vỡ, ‘ầm’ một tiếng, một quả bóng rổ đập lên khung cửa sổ, Xá Nghiêm đi đến bên cửa sổ nhìn, cô cũng từ trên giường đi xuống.
Một thiếu niên từ sân bóng rổ bên kia chạy tới, nhặt bóng rổ lên chạy trốn, có lẽ là phát hiện ánh mắt đám bạn đồng loạt nhìn lên trên, thiếu niên cũng quay đầu lại nhìn trên lầu, sửng sốt, sau đó cười với bọn họ, lại vẫy tay, mới chạy về sân bóng rổ.
Thi Sách cười, nói với người bên cạnh: "Đã lâu không thấy cậu chơi bóng rổ, lần trước cậu chơi bóng đập phải người, vẫn là tôi đóng vai phụ huynh giúp cậu đối phó với giáo viên."
Lúc đó Xá Nghiêm vừa mới học cấp ba, trước kia không thấy cậu thích vận động, đợt đó đột nhiên đam mê chơi bóng rổ, tan học hoặc ngày nghỉ là cả ngày đắm mình trên sân bóng.
Tính cách cậu nặng nề đi đâu cũng chỉ có một mình, hiếm khi chủ động dung nhập quần thể, chú cậu cũng ôm khát vọng, khi đó cô cũng cố ý mua bóng rổ và quần áo đưa cho cậu.
Có lẽ là kĩ thuật không tốt, không bao lâu cậu chơi bóng đập trúng người, còn đụng phải một cậu nhóc được cha mẹ cực kỳ bao che, không chịu buông tha, chủ nhiệm lớp Xá Nghiêm không có cách nào, đành bảo Xá Nghiêm gọi cha mẹ tới trường học.
Lúc ấy chú Xá Nghiêm có việc không đi được, vừa nghe là loại chuyện nhỏ không quá ảnh hưởng, gọi điện thoại kêu cô đi.
Khi đó cô nổi điên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang muốn chiến đấu với người một phen, ai ngờ Xá Nghiêm lại xụ mặt, sau khi trở về, cả đường buồn rầu, không cảm kích cô chút nào.
Thi Sách nhắc đến chuyện cũ, nhìn người bên cạnh nói: "Cậu còn thiếu tôi một lời cám ơn."
Xá Nghiêm không để ý, cậu khẽ xoa gáy Thi Sách, nhìn dưới lầu chơi bóng rổ.
Thi Sách rất có ý kiến đối với động tác này của cậu, trước kia cậu sẽ không biết không lớn không nhỏ như vậy, cô vừa mới còn nói trước kia từng làm phụ huynh của cậu đấy!
Phụ huynh......
Thi Sách bỗng nhiên lại toát ra một chút cảm giác tội ác.
Cánh tay Xá Nghiêm vòng qua eo cô, tay bám lên cửa sổ, hôn vài cái lên đỉnh đầu cô, cảm giác tội ác của Thi Sách bị động tác đột ngột của cậu quấy nhiễu, không kịp phóng đại, đã bị quên đi.
Bữa cơm chấm dứt, Thi Sách không nghe được từ miệng Xá Nghiêm chuyện trước đó cô đã nghe trong bút ghi âm.
Sau khi ăn xong cô lại lười, để cho Xá Nghiêm một mình thu dọn bát đũa, cô nằm úp sấp trên túi trong chốc lát, có chút không muốn ngồi dậy.
Xá Nghiêm nói: "Cô ngủ một lúc đi."
Thi Sách lo lắng một chút: "Tôi ngủ nửa tiếng, cậu cũng đi ngủ một lát đi, đặt đồng hồ báo thức."
Xá Nghiêm gật đầu.
Thi Sách nhìn thấy Xá Nghiêm mang rác rưởi đi ra ngoài, cô chui vào chăn, suy nghĩ một lát, cuối cùng quá mệt mỏi, dần dần khép mắt lại.
Xá Nghiêm mang rác rưởi ném vào phòng bếp, không lên lầu nghỉ ngơi, cậu lấy ra một chiếc cốc trong ngăn tủ, vừa tiếp nước, vừa gọi điện thoại cho Khang Hữu Bảo.
Qua một lúc mới chuyển được, cậu hỏi: "Thế nào?"
Khang Hữu Bảo tức giận nói: "Thực chó chết móa nó, cậu đoán xem người nọ làm cái gì? Cô ta là người đó, chính là cháu nɠɵạı của bà cụ đã mất ở ŧıểυ khu Cảnh Viên. Cô ta không hài lòng nhà tớ bồi thường, muốn gây chuyện, hôm nay đến bên chúng tớ, trách cứ xong Thi Sách, còn muốn chúng tớ làm tin tức về cô ta!"
Tiếp xong nước, Xá Nghiêm uống một ngụm, lại nghe Khang Hữu Bảo kể lại nội dung, cậu mới cúp điện thoại.
Cậu không lên lầu tìm Thi Sách, đợi cho đến nửa tiếng sau mới đi lên lầu hai, gõ cửa phòng Thi Sách.
Xá Nghiêm chờ cô đi tất, nói: "Khang Hữu Bảo nói Ngô Phương đến 《 Tin tức 40 phút 》."
Thi Sách đi tất, nghe Xá Nghiêm nói chuyện Ngô Phương cắn sau lưng mình, cô còn chưa đi xong tất, buồn ngủ nhìn về phía Xá Nghiêm: "Cô ta có bệnh à!"
Thi Sách nhắn tin cho Khâu Băng Băng, có lẽ chuyện Ngô Phương đã truyền đến văn phòng, nếu không Khâu Băng Băng đã sớm chủ động nói với cô.
Cô gõ chữ, Xá Nghiêm ngồi xổm xuống, nâng chân cô, giúp cô đi nốt chiếc tất còn lại.
Thi Sách nhìn cậu, rụt chân, cũng không rút chân ra, tâm tư cô không ở chỗ này.
Cô nhớ tới ngày hôm qua Ngô Phương gửi tới video, lúc ấy cô chỉ nhìn mở đầu, Thi Sách tìm lại, nói: "Người này đúng là lòng tham không đáy rắn nuốt tượng, còn có đa͙σ ý!"
Video mở ra, Xá Nghiêm cũng đứng lên, xem cùng Thi Sách được một nửa, cậu ấn tạm dừng.
Thi Sách ngẩng đầu nhìn cậu, cùng cậu xác nhận người xuất hiện trong video: "Tào Vinh?"