Sắc mặt Cơ Liệt Thần trắng bệch, vọt đứng dậy, một phát bắt được đôi bàn tay nhỏ của Lâm Nhược Kỳ nhìn ngó trong ngoài.
Ánh mắt của anh rất lo lắng: "Nhược Kỳ! Em có sao không? Nơi nào bị thương? Bị phỏng chưa?"
Nhiễm Phương nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt Cơ Liệt Thần, trong lòng cũng nóng nảy, lầm tưởng tay của Lâm Nhược Kỳ bị phỏng rất nghiêm trọng, vội vàng quay đầu lại nhìn Heber vẫy tay, "Heber, nhanh đi lấy thuốc trị phỏng cho Nhược Kỳ."
Ai ngờ, Lâm Nhược Kỳ rất quẫn bách rút tay về, áy náy nói: "Mẹ, Thần! Các người nghĩ sai rồi, không phải con bị thương, thật ra bị thương là. . . . . ." Lời nói đến một nửa, cô lo lắng nhìn về phía Thúy Thiến ở bên cạnh, "Là Thúy Thiến."
Mọi người sửng sốt, lúc này mới phát hiện mu bàn tay trái của Thúy Thiến bị nước cháo bắn vào một mảng lớn, đã bắt đầu ửng hồng, hiển nhiên là bị phỏng.
Trên mặt Cơ Liệt Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, đang muốn nói chuyện, bị Nhiễm Phương đoạt trước, "Ôi chao! Thúy Thiến, con bị phỏng nghiêm trọng như vậy? Rất đau hả? Heber, nhanh lên! Cầm thuốc phỏng !"
Trên mặt Thúy Thiến hơi tiu nghỉu, ngước mắt u oán liếc nhìn Cơ Liệt Thần, lúc quay đầu lại nhìn về phía Nhiễm Phương, trong hốc mắt đã phủ đầy nước mắt rồi.
Cô lắc đầu một cái, nức nở nói: "Dì, cháu. . . . . . Không đau."
Dĩ nhiên Thúy Thiến nói không phải thật lòng, da thịt bị phỏng một mảng lớn thế kia, tất cả đều đỏ, làm sao không đau?
Nhiễm Phương nhìn cũng đau lòng, cảm thấy đứa nhỏ này thật là biết nhẫn nại, nhất định là không muốn để cho bà lo lắng mới nói như vậy, vì vậy an ủi: "Làm sao có thể không đau? Con đừng chịu đựng, đau thì khóc ra là được. Aiz, Thúy Thiến, con cũng thiệt là, Nhược Kỳ chỉ mang thai, cũng không phải là không có tay không có chân, chuyện múc cháo vẫn có thể tự mình làm, hơn nữa còn có Tiểu Thần ở bên cạnh giúp đỡ cô ấy, tại sao con phải chủ động làm loại chuyện này?"
"Dì, không phải cháu muốn làm gì Nhược Kỳ, dì thường nói với cháu, phải có qua có lại, cho nên cháu mới. . . . . ."
Nhiễm Phương cau mày, ngước mắt nhìn Cơ Liệt Thần một chút, lại nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút, không vui nói: "Nhược Kỳ, chúng ta là chủ, Thúy Thiến là khách, cô ấy vì con mà bị thương, tại sao ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói vậy?"
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên không nói ra lời, trên mặt từng trận phát sốt.
Cô thấy sắc mặt của Nhiễm Phương không vui, nghe hiểu ý tứ trong lời nói của bà. Xem ra, dường như bà đem chuyện Thúy Thiến bị thương đổ lên người cô.
Nhưng cô cũng không muốn nói xin lỗi.
Tay của cô chỉ vừa mới chạm đến mép chén, cô chưa kịp phản ứng thì chuyện tiếp theo xảy ra, nước cháo trong chén theo mu bàn tay của Thúy Thiến nghiêng chảy xuống. . . . . .
Căn bản không phải cô làm bị thương, tại sao muốn cô nói xin lỗi với Thúy Thiến? Nếu cô nói xin lỗi, chỉ sợ càng bị người nhìn thấp kém.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn buồn bực: mình căn bản không dùng sức, tại sao cái chén kia bị nghiêng?
Trong lòng có chút ủy khuất nhưng Lâm Nhược Kỳ che đậy rất tốt, trên mặt không biểu hiện ra cái gì bất mãn.
Lúc này, giải thích cũng như không, chuyện duy nhất có thể làm chính là bù đắp. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ nhìn tay Thúy Thiến một chút, đến gần bên cạnh cô nói: "Thúy Thiến, hay là để cho tôi xem tay của cô một chút."
Nhiễm Phương giật mình, nhớ tới Lâm Nhược Kỳ xuất thân là hộ lý, xử lý sau bị phỏng ít nhiều gì cô cũng hiểu một chút, vì vậy vội vàng cầm mu bàn tay của Thúy Thiến cho Lâm Nhược Kỳ xem.
Lâm Nhược Kỳ cẩn thận kiểm tra, phát hiện cũng không có nổi bóng nước, chỉ là da có chút đỏ lên, xem ra phỏng không nghiêm trọng lắm, có thể là vì cháo gà đã nguội một lúc.
Nghiêng đầu, Lâm Nhược Kỳ căn dặn người làm, "Trước hết đi mang một chậu nước lạnh và bỏ vào thêm một ít đá nhỏ cho tôi, càng nhanh càng tốt!"
"Dạ, mợ chủ nhỏ." Người làm nhanh chóng xoay người, đi lấy chậu nước nhỏ.
Sau đó, Lâm Nhược Kỳ an ủi Nhiễm Phương, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Thúy Thiến bị phỏng cũng không nghiêm trọng lắm. Một lúc nữa con giúp cô xử lý, không ngoài dự đoán, nhiều nhất chỉ một tuần là lành."
"Thật?" Dường như Nhiễm Phương không quá yên tâm cô con dâu quá hời hợt này. Vẻ mặt nghi ngờ giống như đang nói: chỉ dựa vào con, thật có thể được?
Thấy thế, vẻ mặt Cơ Liệt Thần hơi mất hứng, ánh mắt nhìn về phía mẹ có chút lạnh lẽo. Trong ánh mắt kia giống như đang kháng nghị: Cho dù Nhược Kỳ có hời hợt thế nào, đó cũng là con dâu của mẹ, tại sao có thể ở trước mặt người làm la rầy cô?
Nhiễm Phương nhìn thấy ánh mắt kháng nghị của con trai, liền hắng giọng một cái, sửa lời nói, "Ách. . . . . . Ý của mẹ là, Nhược Kỳ, con cần người hỗ trợ không? Một mình làm không thành vấn đề chứ?"
Lâm Nhược Kỳ quay đầu nhìn về phía Nhiễm Phương, cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, nhất định con sẽ chữa khỏi phỏng cho Thúy Thiến, sẽ không để cho Thúy Thiến lưu lại vết sẹo ."
Lâm Nhược Kỳ nói rất chân thành, Thúy Thiến nghe vào trong tai cũng chẳng thèm ngó tới.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười một cái, xem ra Nhiễm Phương đối với Lâm Nhược Kỳ không hài lòng về người con dâu này, sở dĩ Lâm Nhược Kỳ biểu hiện quan tâm đối với mình như vậy, có lẽ cũng là vì để mẹ chồng vui lòng. Nếu Nhiễm Phương không ở chỗ này, chỉ sợ Lâm Nhược Kỳ vội vã đuổi cô đi, đâu có thể cầu khẩn giúp cô trị phỏng?
Hừ, cô gái giả dối!
Thúy Thiến liếc Lâm Nhược Kỳ một cái, quyết tâm tìm cơ hội vạch trần "Giả dối" của cô . . . . . .
Lúc này, người làm đã mang tới một chậu nước lạnh, theo lời căn dặn của Lâm Nhược Kỳ bỏ vào ít đá. Thúy Thiến làm theo những bước Lâm Nhược Kỳ nói, đem bàn tay trái ngâm vào trong chậu nước, sau khi dần dần thích ứng nước, để trọn cho mu bàn tay dưới mặt nước.
Lâm Nhược Kỳ vừa dùng ly nước tưới nước ở trên mu bàn tay Thúy Thiến, vừa nhìn người làm giảng giải: "Loại phỏng này, nếu như ở tình huống không có thuốc, trước hết phải dùng nước lạnh rửa vết thương sạch sẽ, sau đó bỏ vào vết thương ngâm vào nước lạnh nửa giờ. Nếu dưới tình huống có thuốc, có thể ngâm trước mười phút, sẽ càng mau lành. Thời gian ngâm càng sớm, nước càng lạnh, hiệu quả càng tốt. Chỉ là phải chú ý, nước không thể thấp hơn 5 độ C, để tránh tổn thương do quá lạnh. Một điểm lưu ý quan trọng nữa chính là, nếu vết thương đã nổi bóng nước, không thể ngâm để phòng ngừa bị nhiễm trùng."
Khẽ dừng lại, Lâm Nhược Kỳ chỉ chỉ một người làm vội vã lấy ra kem đánh răng và nước mắm, nói: "Rất nhiều người dân trong nhà sử dụng phương pháp dân gian, dùng nước mắm hoặc kem đánh răng thoa lên trên mặt phỏng, thật ra đều là sai lầm, loại phương pháp này không có bất kỳ hiệu quả nào. Xử lý không tốt, ngược lại sẽ dễ dàng bị nhiễm trùng. Hơn nữa, bị phỏng không thể băng bó, sẽ dễ dàng bị nhiễm trùng cũng không dễ lành."
Nghe cô giải thích cặn kẽ, mọi người gật đầu liên tục, nhất là Nhiễm Phương, nhìn thấy bọn người làm cũng tập trung tinh thần nghe Lâm Nhược Kỳ giảng giải, ánh mắt không nhịn được được lộ ra vẻ khen tặng. . . . . .
Thúy Thiến nhìn thấy ánh mắt của Nhiễm Phương, càng lộ ra đố kỵ với Lâm Nhược Kỳ . . . . . .
Cơ Liệt Thần buồn cười nhìn cô vợ nhỏ của mình, phát hiện cô có tiềm chất làm cô giáo, sau đó trong đầu bắt đầu YY cảnh cô dạy một đám con đi học. . . . . .
Cuối cùng, Lâm Nhược Kỳ lưu loát nhận lấy dùng trị phỏng do Heber lấy ra, đưa nó phun trên mu bàn tay trái của Thúy Thiến, vừa phun một cái có thể kết vẩy, ngay cả Thúy Thiến cũng cảm thấy mu bàn tay giống như không còn đau, nơi nước thuốc bao phủ hơi lạnh, cảm giác thật thoải mái. . . . . .
Sau khi xử lý xong, Lâm Nhược Kỳ vỗ tay bành bạch hai tiếng, thở ra một hơi, nói: "Được rồi, sẽ không có chuyện gì. Thúy Thiến, cô phải chú ý đừng đụng nước, kị ăn thức ăn cay, một tuần lễ sau sẽ khỏi hẳn."
Cơ Liệt Thần ôm bả vai Lâm Nhược Kỳ, không keo kiệt chút nào ở trên trán cô hôn một cái, khen: "Nhược Kỳ, em làm rất tốt, không hổ là vợ của Cơ Liệt Thần anh."
Lâm Nhược Kỳ cười khanh khách, ngượng ngùng che miệng Cơ Liệt Thần đưa gần trước mắt. . . . . .
Thúy Thiến hung hăng trợn mắt nhìn Cơ Liệt Thần một cái, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không thể không gật đầu nói cám ơn.
Bởi vì chuyện này, Nhiễm Phương đối với Lâm Nhược Kỳ rất lau mắt mà nhìn. Bà cảm thán hỏi: "Nhược Kỳ, thật không nhìn ra, con làm những chuyện này hoàn toàn khác với hình tượng hời hợt hằng ngày, giống như biến thành người khác. Không nói chuyện này nữa, mẹ rất ngạc nhiên con biết chữa bệnh và chăm sóc rất chu đáo a, ngay cả phỏng cũng có thể xử lý, thật không đơn giản đấy."
Nhiễm Phương cảm thán, từ một mặt nào đó nhìn ra người con dâu này của bà vẫn có ưu điểm.
Lâm Nhược Kỳ khiêm tốn cười cười: "Mẹ, mẹ quá khen. Thật ra lúc ở đại học y kiến thức con học rất có hạn, sau khi tốt nghiệp cũng không có tham gia công tác, trực tiếp làm hộ lý cho Thần, kinh nghiệm thực tiễn rất ít, những kỹ thuật này đều học được ở Thôn trang họ Lý."
"Thôn trang họ Lý? Là cái thôn nhỏ nơi con bị mất trí nhớ một thời gian sao?"
Lâm Nhược Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa tất cả chuyện này đều phải cảm ơn bác sĩ Ân, ông ấy dạy cho con rất nhiều kiến thức."
Vừa nói đến Ông lão họ Ân, Lâm Nhược Kỳ như máy hát đã mở, vừa ăn cơm vừa tán gẫu với Nhiễm Phương về chuyện có liên quan đến Thôn trang họ Lý và Ông lão họ Ân . . . . . .
Nghe được một nửa, Nhiễm Phương nghi ngờ nói: "Tiểu Thần, Nhược Kỳ nói bác sĩ Ân này. . . . . . Tại sao mẹ càng nghe càng cảm thấy giống một người đấy. . . . . ."
Cơ Liệt Thần nhăn mày, "Giống một người? Giống ai?"
Nhiễm Phương chậc chậc thở ra: "Tính khí cổ quái, miệng dao găm lòng đậu hũ, vóc người gầy nhỏ, khô héo. . . . . . Những đặc điểm này thật rất giống. . . . . . Quỷ y đấy."
"Cái gì? ! Quỷ y? !" Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ không hẹn mà cùng kêu lên.
Thúy Thiến nhìn ba người một chút, nhíu mày hỏi: "Tại sao mọi người kinh ngạc như vậy? Quỷ y là ai ? Tôi bỏ lỡ chuyện vui gì rồi sao?"
Cơ Liệt Thần như không nhìn thấy sự tồn tại của Thúy Thiến, vội vàng hỏi "Mẹ, ý của mẹ nói, Ông lão họ Ân rất có thể là quỷ y? !"
Lâm Nhược Kỳ há tròn miệng, "Chuyện này, chuyện này, chuyện này, ý của mẹ là. . . . . . Ông lão họ Ân rất có thể là ta. . . . . . ông nội của con? !"
Thật khóc không ra nước mắt!
Hai người trẻ tuổi bị chuyện này làm cho hoảng sợ! Trong lúc nhất thời ngây người như phỗng, không cách nào phản ứng.
Nhiễm Phương lắc đầu một cái không dám xác định, "Chuyện này. . . . . . mẹ cũng không biết, chỉ là nghe Nhược Kỳ miêu tả, cảm giác rất giống một người. Ah, đúng rồi, các con có thể đi hỏi ông bác sĩ Ân kia. Ách. . . . . . nhưng nhất định ông ấy sẽ không nói thật. . . . . ."
"Thì sao, Thần?" Lâm Nhược Kỳ cau mày, mơ hồ có một dự cảm xấu.
Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, mặt lộ vẻ khó xử nói: "Thật ra, lúc em bị Lãnh Như Phong giam giữ ở nhà họ Lãnh, anh đã phái người trở lại tìm ông lão, anh muốn mời ông ấy đến biệt thự, chờ sau khi cứu Nhược Kỳ trở về có thể tiếp tục giúp Nhược Kỳ trị liệu tâm lý. Nhưng lúc ấy người ta nói ông ấy không có ở đó, Thôn trưởng Lý nói ông ấy đã đi xa nhà rồi, anh biết ông lão họ Ân luôn đi lại một mình, cũng không suy nghĩ nhiều."
Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái, nhớ tới trước khi bị Lãnh Như Phong bắt đi, Ông lão họ Ân chỉ làm một lần ánh xạ trị liệu cho cô, sau đó bọn họ cũng chưa từng gặp lại ông ấy.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này chính xác rất kỳ lạ. . . . . .
Cơ Liệt Thần tiếp tục nói: "Ngẫu nhiên khi đó biết được tin tức Nhược Kỳ mang thai, con và Heber cùng Mẫn Hạo bàn cách cứu Nhược Kỳ trở lại, cho nên bỏ sang chuyện tìm Ông lão họ Ân. . . . . ."
Hơi ngừng lại, anh bắt đầu oán giận mình, "Chuyện này, quả thật do con sơ sót."
Quay đầu lại, quả quyết ra lệnh, "Heber, lập tức phái người đi tìm bác sĩ Ân!"
"Dạ! Cậu chủ!"
Lâm Nhược Kỳ vẫn còn bị sốc với tin tức làm cho người ta khiếp sợ, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Có lẽ bởi vì nhớ lại cuộc sống yên bình lúc ở Thôn trang họ Lý, có lẽ bởi vì nhớ lại ngôi nhà gỗ ở Thôn trang họ Lý, có lẽ vì nhớ lại ông lão họ Ân đối xử tốt với cô, có lẽ có chút nhớ nhung thời gian tốt đẹp ở Thôn trang họ Lý. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ mất hồn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, giống như đã xuất hồn, suy nghĩ bay xa không trở về, biểu lộ có chút ngốc trệ, có chút cô đơn, có chút bi thương, có chút lo lắng. . . . . .
Nếu ông lão họ Ân thật sự là quỷ y, là ông nội của cô, vậy bây giờ ông ấy đi nơi nào? Ông ấy biết mình chính là cháu ruột của ông không? Hay là biết nhưng giả vờ làm như không biết? Tại sao phải giả vờ không biết?
Cơ Liệt Thần quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Lâm Nhược Kỳ xuống thấp khó có thể hình dung, giống như bụng đầy tâm sự. Anh không khỏi lo lắng, không nhịn được hỏi: "Đang suy nghĩ gì? Ông lão họ Ân sao?"
Suy nghĩ lẻn vào chuyện cũ bị cắt đứt, Lâm Nhược Kỳ cong cong môi, cười yếu ớt: "Ừ. . . . . . Nhớ tới cuộc sống ở Thôn trang họ Lý."
Cơ Liệt Thần nhìn xung quanh, trong lòng hết sức rõ ràng cảm thụ của Lâm Nhược Kỳ. Chính xác, thời gian ở Thôn trang họ Lý là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của hai người bọn họ, thật sự hy vọng có thể trở lại đoạn thời gian kia, mỗi ngày hai người có thể trải qua thế giới hoàn hảo. . . . . .
Cong cong môi, "Có thể cảm thấy ở chỗ này không quen hay không?"
Lâm Nhược Kỳ lắc đầu: "Không biết."
Anh dừng một chút, giữa hai lông mày ẩn hiện ra một tia nhu hòa, "Ủy khuất cho em, qua một thời gian nữa chúng ta trở lại Lư Đăng Bảo số một. Mặc dù Lư Đăng Bảo số một không so được với Thôn trang họ Lý, nhưng so với nơi này tốt hơn rất nhiều. Về phần Ông lão họ Ân, em cũng đừng lo lắng, sẽ rất nhanh có câu trả lời."
Lâm Nhược Kỳ khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại.
***
Sau buổi cơm tối, đi ra ngoài trở về Lynda mang đến tin tức tốt cho Cơ Liệt Thần.
"Cơ lão đại, nhà họ Lãnh xảy ra chuyện lớn" Sắc mặt Lynda bình tĩnh cũng không che giấu được vui sướng, "Lúc Lãnh Kiêu Hùng châm cứu ở Phòng Châm cứu, bị cảnh sát bắt rồi, dường như là vì chuyện ma túy Dạ Mị, hiện tại có lẽ Lãnh Như Phong như kiến bò trên chảo nóng, lo bể đầu sứt trán. Sợ rằng trong vòng mấy tháng này cũng sẽ không tạo ra bất cứ uy hiếp nảo đối với Liệt Diễm."
"Ừ, chính xác là tin tức tốt" Cơ Liệt Thần gật đầu, "Không cần thư giãn, tất cả dựa theo kế hoạch làm việc. Bên trại huấn luyện chuẩn bị như thế nào?"
"Lôi Thiệu Đình hoàn toàn có thể ứng phó, giống như lão đại anh dự đoán." Lynda đáp.
Sau khi Diêm Hạo hy sinh, Lôi Thiệu Đình kế nhiệm chức vị huấn luyện viên, bỏ xuống trọng trách Bounty Hunter, Lôi Thiệu Đình làm huấn luyện viên Liệt Diễm càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Mặc dù Lynda mang đến tin tức không tồi, nhưng ở trên mặt Cơ Liệt Thần cũng không thấy vui mừng bao nhiêu, điều này làm cho Lynda rất không hiểu.
Cô từ trong phòng đọc sách ra ngoài, lúc đi qua phòng khách liền nhìn thấy Thúy Thiến và Nhiễm Phương ở trên ghế sa lon chuyện trò vui vẻ, mà Lâm Nhược Kỳ ngồi ở trong góc xem ti vi ngẩn người!
Trong nháy mắt, Lynda liền hiểu rõ tại sao Cơ lão đại không vui nổi rồi. Trong nhà có thêm hai người phụ nữ, mất đi thế giới hai người, bên tai không được thanh tĩnh, thật sự phiền não a.
Lynda nhẹ nhàng đi vào phòng khách, vừa đúng nghe như vậy một đoạn đối thoại. . . . . .
"Dì, cháu thấy buổi tối cháu không nên ngủ ở trong phòng của dì được, dì cũng biết cháu có chứng mộng du, ngộ nhỡ ảnh hưởng giấc ngủ của dì vậy coi như không tốt. Cháu thấy hay là cháu ngủ ở phòng khách thôi."
"Phòng khách? Không được, gian phòng kia đã bị Lynda dùng, cô ấy là cận vệ của Nhược Kỳ, phải ở bên cạnh Nhược Kỳ. Dì thấy cháu ngủ chung với dì là được."
"Mẹ, phòng của mẹ là giường đơn, Thúy Thiến và mẹ chen cùng chỗ chính xác không ổn. Quyết định để cho Thúy Thiến ngủ phòng của con ở trên lầu đi. Con và Lynda ngủ chung một phòng là được." Lâm Nhược Kỳ nhẹ nhàng nói.
"Nhược Kỳ, con mang thai, giường Lynda cũng là giường đơn, tại sao có thể để cho con và Lynda chen ngủ chung được?" Nhiễm Phương vẫn còn lo lắng cho cháu của mình, lập tức bác bỏ đề nghị của Lâm Nhược Kỳ.
"Vậy nếu không, tối nay tạm thời con ngủ chung với Thần, ngày mai bảo Heber mua giường mới để trong phòng khách là được." Lâm Nhược Kỳ nói lên một đề nghị khác.
"Không được!"
"Không được!"
Nhiễm Phương và Thúy Thiến không hẹn mà cùng tiếng phản đối, làm cho người bên cạnh ghé mắt.
Nhiễm Phương không đồng ý là vì lo lắng con trai không khống chế được mình, ngủ chung giường với Lâm Nhược Kỳ e sợ đè hư đứa bé trong bụng của bà, vả lại giường mới có mùi, sợ rằng không tốt cho đứa bé.
Về phần Thúy Thiến phản đối cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. . . . . .
Sửng sốt bốn năm giây, Thúy Thiến cũng cảm thấy rất luống cuống, lúng túng giải thích: "Ách, ý của cháu là. . . . . . Không muốn để cho Nhược Kỳ vì cháu hao tốn mua một cái giường lớn, hay là cháu và Lynda ngủ chung phòng khách thôi."
Trong lòng Thúy Thiến thầm tính toán: thừa dịp buổi khuya đen như mực, cô giả vờ phát chứng mộng du, len lén chạy vào phòng ngủ của Cơ Liệt Thần. . . . . . Cho nên, tuyệt không thể để cho Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ ngủ một giường lớn!
Nhiễm Phương tự lẩm bẩm, "Thúy Thiến và Lynda ngủ chung? Sợ rằng không ổn đâu." Bà nhớ tới cảnh tượng hai đứa bé này vừa thấy mặt đã gây gổ, để cho các cô ngủ chung? Sợ rằng tất cả mọi người đừng nghĩ ngủ được.
Đang muốn nói chuyện, có người đột nhiên mở miệng nói: "Nếu không, tôi ngủ dưới sàn là được."
Nói chuyện chính là Lâm Nhược Kỳ, nụ cười của cô hồn nhiên ngọt ngào, rực rỡ giống như thiên sứ.
Nghe vậy, mọi người bối rối.
Thúy Thiến trừng mắt nhìn, không biết Lâm Nhược Kỳ có nói sự lòng hay không.
A, thật đúng là không nói thì thôi, nói ra làm người ta giật mình a. . . . . .
Cô gái này thường nói lời kinh người, câu nói đầu tiên có thể làm cho cô nghẹn họng! Không biết cô ngốc thật hay giả vờ . . . . . . Tóm lại, khiến cho Thúy Thiến có chút xấu hổ!
Giống như trước lúc ăn cơm tối, vẻ mặt cô vẫn bình thản nói "Vì đứa con đầu lòng của tôi và Thần cạn ly"……. Ngụ ý hay là cảnh cáo cô, cô và Thần sẽ luôn sống hạnh phúc, chẳng những có đứa con đầu tiên, sẽ còn có đứa thứ hai, thứ ba. . . . . .
Mà trước mắt, một phụ nữ có thai xung phong nói muốn ngủ dưới sàn lại làm cho cô lúng túng? Thật là làm sao mà chịu nổi a. . . . . .
Thúy Thiến nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên phát hiện mình đánh giá thấp thực lực của đối phương. Nếu không phải lúc này đột nhiên nhảy ra cô gái chen vào nói, cô thật sự không biết mình nên đáp lại như thế nào.
"Lâm Nhược Kỳ, đầu óc cô bị hư sao? ! Cô là phụ nữ có thai, cô phải ngủ dưới sàn? ! Cô để cho một người khỏe mạnh bình thường như tôi ngủ trên giường à?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là Lynda. Thúy Thiến chợt cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không thích cô gái Lynda này, nhưng ngược lại bây giờ muốn cám ơn cô một phen.
Lynda tức giận trừng Lâm Nhược Kỳ một cái, thật là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Lâm Nhược Kỳ a Lâm Nhược Kỳ, cô nói xem cô đường đường vợ chính thức, sống được đến giờ rất nhiều oan khuất a, lại đem giường của mình tặng cho người phụ nữ thứ ba! Cô có biết đem giường tặng mình cho người phụ nữ thứ ba thì đồng nghĩa với đem ông xã của mình tặng cho cô ấy hay không? ! Cô nói xem đây là chuyện gì!
Lynda cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Thúy Thiến một cái, sau đó, mắt trợn trắng lên, ngồi vào ghế sa lon bên cạnh Lâm Nhược Kỳ, đôi tay ôm cánh tay nói: "Được rồi, được rồi, tôi đem chăn nệm nằm ngủ dưới sàn, cô ngủ trên giường là được!"
Lâm Nhược Kỳ thật sự không có ý cười!
Cô nhỏ giọng nói xin lỗi với Lynda, "Xin lỗi, Lynda, để cho cô nằm ngủ dưới sàn. . . . . ."
"Nhược Kỳ. . . . . . Như vậy thật không tốt! Để cho cô và Lynda chen một phòng." Thúy Thiến đứng lên, nhẹ nhàng vươn tay ra cầm tay Lâm Nhược Kỳ, "Cô đối với tôi thật tốt, trị phỏng cho tôi, còn đem giường nhường cho tôi ngủ, thật sự rất cám ơn cô."
"Chúng ta làm chị em thôi." Thúy Thiến giang hai cánh tay, rất nhiệt tình ôm Lâm Nhược Kỳ thật chặt, cũng tự nhiên hiền hoà hôn lên gò má của Lâm Nhược Kỳ.
Lâm Nhược Kỳ cười, có chút lúng túng, đối với Thúy Thiến ôm có chút không thích ứng.
Lynda lạnh lùng nhìn cử động của Thúy Thiến, hừ một tiếng. Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết: cô gái này nhiệt tình giả dối quá mức rồi ! Lâm Nhược Kỳ căn bản cũng không phải là đối thủ của cô ta!
Hừ lạnh một tiếng, Lynda đứng dậy đi về phòng ngủ trước!
***
Một đêm này, Lâm Nhược Kỳ ngủ rất trễ.
Hai khuỷu tay cô chống đỡ ở trên cửa sổ, lẳng lặng chống má, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mênh mông. Bầu trời đêm giống như bức màn che màu xanh, điểm đầy sao sáng lấp lánh làm cho người ta không nhịn được say mê thật sâu.
Đêm tối, khiến cô độc càng trở nên cô độc hơn, mà cô độc trong đêm tối thăng hoa nở rộ, diễn ra như giấc mộng xinh đẹp. Nhìn tấm màn che như mộng ão, chẳng những đầu óc của cô không có buồn ngủ, ngược lại bắt đầu vận chuyển nhanh chóng.
Tin tức ông lão họ Ân rất có thể là ông nội ruột của cô làm cho cô khó đè nén tâm trạng kích động. Cô nghĩ tới rất nhiều, càng nghĩ đến càng hưng phấn, tự nhiên cũng không ngủ được. . . . . .
"Phịch. . . . . ." Một tiếng đột ngột truyền đến.
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên cúi đầu, nhìn bụng mình. Xem ra đứa bé giống cô, cũng không ngủ được a.
Cô thở dài một tiếng, lặng lẽ đứng dậy tính đi phòng bếp làm một chút gì ăn, lúc đi qua phòng đọc sách, vừa đúng nhìn thấy ông xã của mình vẫn chưa ngủ. Cô muốn gõ cửa đi vào, lại phát hiện Cơ Liệt Thần đang gọi điện thoại.
Chần chờ một chút, tay của cô chậm rãi buông xuống, thân thể lại không nhúc nhích, mơ hồ nghe giọng nói trầm thấp êm tai của anh truyền đến.
". . . . . . Sư phụ, con vẫn xem Thúy Thiến là người nhà quan trọng nhất của con, con sẽ không để cho cô ấy bị bất kỳ tổn thương gì, dĩ nhiên cũng bao gồm bản thân con! Xin sư phụ yên tâm, con sẽ cân nhấc kỹ . . . . . . Được, con sẽ theo căn dặn của sư phụ sớm đưa cô ấy trở về. . . . . ."
Sau đó, Lâm Nhược Kỳ không nhớ rõ mình làm sao đi vào phòng bếp, bước chân như nhũn ra. Đụng bức tường ngồi bệt xuống trên mặt sàn, qua một hồi lâu mới bớt đau.
Người nhà quan trọng nhất. . . . . .
Nếu cô nhớ không lầm, anh nói: Thúy Thiến là người nhà quan trọng nhất của anh.
Dường như không có gì không ổn. Nhưng dường như làm cho trong lòng cô loáng thoáng có cảm giác khủng hoảng không tiêu tan. . . . . .
Tay không tự chủ nâng lên, cô chậm rãi sờ sờ bụng của mình. Một giây kế tiếp, hung hăng lắc đầu, quẳng mất những ý nghĩ linh tinh, bắt đầu ra tay làm cơm chiên hải sản.
Rất nhanh, mùi thơm cơm chiên hải sản lan ra bốn phía.
Dường như như vậy còn chưa đủ, cô khẽ nghĩ ngợi chốc lát, muốn pha một ấm nước trà cho mình.
Phụ nữ có thai vốn không thể uống trà nhưng sau khi mang thai sau Lâm Nhược Kỳ nghiện trà, nguyên nhân chỉ có một, uống trà có hiệu quả ức chế nôn nghén.
Bình thường Cơ Liệt Thần không để cho cô uống..., vào lúc này không ai ở đây, vừa đúng len lén uống một ly trà.