Giang Mẫn Hạo sớm chờ ở một góc đường gần viện khoa học Nam Thành, xoay mắt kính râm trong tay. Anh ta càng không ngừng nhìn đồng hồ, đã đợi có chút không nhịn được rồi.
T shirt màu đen nửa đoạn tay áo lộ ra ngoài cánh tay rắn chắc màu lúa mạch, bởi vì thường vận động tập thể dục, gân cốt nổi lên rõ ràng. Một cái chân dài của anh ta chống sức nặng thân thể, một cái chân khác hơi gấp, thân thể càng hiện ra thon dài căng đầy, đang đứng ở đầu đường, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt.
Thấy Tang Tuyết Phù từ trong viện khoa học đi ra ngoài, khóe môi Giang Mẫn Hạo cong lên, nụ cười không nồng nhiệt nhưng đủ lửa nóng.
Tang Tuyết Phù đã nhìn thấy Giang Mẫn Hạo phía xa xa nhưng cô cố ý xem anh ta là người xa lạ, ánh mắt quét tới như không nhìn thấy anh ta.
Quay người lại, quay đầu đi ngược hướng Giang Mẫn Hạo đang đi tới!
Giang Mẫn Hạo đối với hành động cố ý trốn tránh mình của Tang Tuyết Phù đã sớm nhìn quen lắm rồi, anh ta cũng không tức giận, cợt nhã chạy đuổi theo ở sau lưng cô.
Anh ta đi theo cô vòng tới vòng lui, ánh mắt cũng chuyển theo cô, một người đàn ông như vậy chạy theo sau lưng một cô gái xinh đẹp, thật là làm cho người ta rất thổn thức.
Cuối cùng Tang Tuyết Phù không chịu đựng nổi, xoay người trợn mắt nói, "Tại sao hôm nay lại tới? Không phải nói, không có chuyện gì đừng đến viện khoa học tìm tôi sao? Tôi cho anh biết, hôm nay tôi sẽ không đi theo anh đâu!"
"Nếu hôm nay cô không cùng đi với tôi, cô nhất định sẽ hối hận." Vẻ mặt Giang Mẫn Hạo vẫn vui vẻ. Cuối cùng, còn bổ sung một câu, "A đúng rồi, quên nói cho cô biết, dì Tang cũng được tôi phái người đón đi."
Dứt lời, nhìn anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu một cái nói như thật, "Ừ. . . . . . xem thời gian, hẳn là đã đến."
Tang Tuyết Phù không để ý tới anh ta, đối với thủ đoạn giả vờ của anh ta đã sớm biết qua.
Thấy cô vẫn không ngừng bước, Giang Mẫn Hạo cất cao giọng nói ở sau lưng cô kêu, "Không đi thật, cô sẽ phải hối hận, đã nói dẫn cô và dì Tang cùng đi gặp hai người, cô không muốn đi thì tôi đi!"
Tang Tuyết Phù nghe nói mẹ của mình muốn đi đã có chút tò mò.
Nhưng cô vẫn mạnh miệng, "Không đi!"
"Không đi? Cô chắc chắn chứ? Vậy tôi gọi điện thoại cho mẹ cô, nói cô không đi. . . . . ."
Tang Tuyết Phù quay đầu lại, tức giận nhìn Giang Mẫn Hạo, lúc này mới đi tới.
Giang Mẫn Hạo nhìn gương mặt cô ửng đỏ động lòng người, lại nhìn chiếc Lamborghini của mình một chút, cười hỏi, "Lúc này mới ngoan nha, nhìn xem, bảo bối của tôi còn thua người đẹp cô !"
"Được rồi, đừng làm tôi buồn nôn!" Tang Tuyết Phù đẩy bàn tay Giang Mẫn Hạo duỗi ra, giống như nữ thần ngồi vào trong xe.
Giang Mẫn Hạo vừa quay đầu nhìn cô, vừa chen vào cài xong dây nịt an toàn, bắt đầu phát động động cơ.
Thần bí nói, "Hôm nay cô đi xem sẽ biết xảy ra chuyện gì, Tuyết Phù, nhất định cô sẽ cám ơn tôi đấy."
"Anh thôi đi!" Cô trừng mắt nhìn anh ta, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, cố tình không để ý tới anh ta.
Giang Mẫn Hạo khẽ cười cười, nhấn cần ga một cái, chiếc Lamborghini hình giọt nước liền phóng như bay. . . . . .
Khi xe chậm rãi lái vào khu biệt thự người giàu có ở Nam Thành thì Tang Tuyết Phù mới phát hiện có gì không đúng.
"Anh mua biệt thự này lúc nào vậy?" Cô nhíu mày hỏi, như bừng tỉnh, "A. . . . . . Tôi biết rồi, là anh mua để cất giấu người đẹp trong nhà cao cửa rộng ?"
Cô nhớ tới bên ngoài đồn đãi Giang Mẫn Hạo và một minh tinh điện ảnh cùng một ca sĩ gặp gỡ riêng tư, hay chính là ở chỗ này.
Nhất thời, Tang Tuyết Phù tức giận tái mặt, xem thường nhìn Giang Mẫn Hạo một cái, cô quay mặt đi.
Giang Mẫn Hạo nhàn nhạt cong cong khóe môi, biết cô hiểu lầm nhưng không giải thích, chỉ chuyên tâm lái xe của mình.
Xe chậm rãi chạy qua khu trồng cây cảnh tu sửa tuyệt đẹp, chạy qua thảm cỏ xanh biếc rộng lớn, lại chạy qua một vườn hoa tươi tốt, đài phun nước, hồ bơi lộ thiên, sân tennis, sân Golf. . . . . . tất cả hiện ra trước mắt.
Xe dừng ở trước một ngôi nhà năm tầng khổng lồ yên tĩnh, cửa chính màu xanh nhạt chạm khắc hoa văn cỏ cây tinh xảo tuyệt đẹp, nơi cửa có bốn người đàn ông người mặc áo đen quần đen mang mắt kính đen, thoạt nhìn rất giống như vệ sĩ của một ngôi sao lớn.
Quả nhiên Tang Tuyết Phù đoán không sai, mới vừa từ trên xe xuống, liền nhìn thấy cánh cửa lớn màu xanh nhạt được người mở ra, từ bên trong đi ra một cô gái trẻ.
Cô quấn khăn quàng cổ LV màu cà phê kiểu mới nhất, mang mắt kính GUCCI, từ trên bậc thang chậm rãi đi xuống, dưới chân giày cao gót thủy tinh Armani màu xanh ngọc phát ra tiếng kêu lốc cốc.
Thật xa đi về phía Giang Mẫn Hạo gọi: "Cậu chủ Giang, anh đã đến rồi?"
Giang Mẫn Hạo khẽ gật đầu, hỏi, "Đã tới đông đủ chưa?"
Cô liếc mắt cười một tiếng, thái độ cởi mở, "Đã đủ, chuyện cậu chủ Giang căn dặn, Cát Linh nhất định làm được."
Giang Mẫn Hạo hôn lên trán cô một cái, "Được, tôi làm phiền cô rồi." Đôi mắt hẹp dài tà tà liếc Tang Tuyết Phù một cái, sau khi nhìn thấy vẻ không vui trên mặt cô, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Tay vẫy vẫy, quay đầu lại nói với bốn cận vệ, "Đưa Cát tiểu thư trở về."
Cát Linh nhìn Giang Mẫn Hạo lộ ra một nụ cười xinh đẹp, hai gò má màu hồng nhạt phản chiếu tròng mắt nhộn nhạo, càng hiện ra xinh đẹp động lòng người.
Tang Tuyết Phù vẫn lạnh lùng nhìn hình ảnh vừa rồi, đợi đến khi Cát Linh lên xe, mới mỉa mai nói: "Xem ra chuyện bát quái xì căng đan, quả nhiên không có lửa thì sao có khói!"
Lời nói đến một nửa, vẻ mặt Tang Tuyết Phù tức giận nhìn cánh cổng lớn màu xanh nhạt, dừng chân nói: "Giang Mẫn Hạo, anh mang tôi tới một nơi dơ bẩn chán ghét như vậy, rốt cuộc là muốn cho tôi nhìn thấy thứ gì? !"
"Tuyết Phù?" Cánh cửa lớn màu xanh nhạt bị người mở ra, xuất hiện tại cửa là một chiếc xe lăn, trên chiếc xe lăn là người phụ nữ trung niên, nhìn thấy bóng lưng Tang Tuyết Phù ngẩn người một chút, sau đó hỏi, "Ah? Con đã đến rồi tại sao không vào? Đứng lỳ ở đó làm gì?"
Tang Tuyết Phù kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy mẹ của mình, "Mẹ, mẹ. . . . . . mẹ thật cũng tới?"
"Cái gì thật hay giả, là cậu Giang người ta mời hai mẹ con chúng ta tới nơi này, không thể thất lễ, vào đi thôi, mẹ cho con một bất ngờ."
"Nhưng. . . . . . Nhưng vừa rồi Cát Linh kia. . . . . ." Tang Tuyết Phù nói không mạch lạc, nhất thời không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"A, con nói Cát tiểu thư a, cô ấy rất tốt, chính là cô ấy đón mẹ tới nơi đây. A đúng rồi, biệt thự này cũng là của cô ấy, đi đi đi, chúng ta đi vào thôi." Bà Tang có chút không kịp chờ đợi thúc giục Tang Tuyết Phù.
Tang Tuyết Phù quay đầu lại, nửa bối rối nửa mê man nhìn Giang Mẫn Hạo, đối phương ôm cánh tay nhún vai một cái, lơ đễnh đối với lời nói lúc nảy của cô.
Giang Mẫn Hạo đi ở phía trước, cánh cửa bị anh ta mở ra, Tang Tuyết Phù đẩy Bà Tang, đầy nghi ngờ đi theo ở sau lưng Giang Mẫn Hạo đi vào, rốt cuộc không biết nơi này là nơi nào, bên trong có bất ngờ gì đang đợi mình. . . . . .
Trong phòng khách, trên ghế sa lon có người xoay đầu lại, nhìn cô cười ôn hòa, "Tuyết Phù? Đây là Tuyết Phù sao? Dáng dấp thật là xinh đẹp, Phương Hoa, Tuyết Phù giống cô lúc còn trẻ, lớn lên rất giống đấy."
Tang Tuyết Phù nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp trước mắt, không cách nào khống chế, há tròn miệng: ". . . . . . Dì cả? !"
Mẹ của Tang Tuyết Phù tên là Nhiễm Phương Hoa, mà mẹ của Cơ Liệt Thần tên là Nhiễm Phương, hai người bọn họ là chị em ruột.
Cô cực kỳ chấn động, ngạc nhiên quay đầu nhìn Giang Mẫn Hạo đứng sau lưng, anh ta nhàn nhạt cong môi nói: "Chờ một chút! Còn có chuyện vui mừng!"
Dứt lời, nhìn về phía một hành lang khác hô một tiếng: "Được rồi, Thần, nhanh ra đây."
Mới nghe cái tên Thần này, thái độ Tang Tuyết Phù càng khiếp sợ hơn.
Nghi ngờ, chẳng lẽ là. . . . . .
Quả nhiên, một giây kế tiếp, người đàn ông cao gầy từ cửa lầu hai đi xuống, vẫn kiêu ngạo ung dung, cao quý nghiêm túc.
Tang Tuyết Phù vẫn không kịp phản ứng, chuyện này khó có thể tiêu hóa, dưới chân như đạp đám mây rơi vào trong sương mù, mờ mịt choáng váng được Giang Mẫn Hạo đỡ ngồi vào trên ghế sa lon.
Nhiễm Phương Hoa cười ha hả nói, "Chị nhìn con nhóc này, nhất định là bị sợ đến ngu."
Nhiễm Phương vừa uống trà nóng, vừa vui vẻ cười ha ha: "Cô còn cười con bé? Lúc cô mới vừa nhìn thấy tôi, không phải vẻ mặt cũng giống như con bé sao."
Lúc này Cơ Liệt Thần đi tới bên trong đại sảnh, ngồi vào trên ghế sa lon, trước tiên xua xua tay trước mặt Tang Tuyết Phù, thấy cô không có phản ứng gì, sau đó kéo gương mặt của cô.
Lúc này mới ngẩng đầu hỏi Giang Mẫn Hạo: "Hạo, tại sao cậu không nói trước cho cô ấy biết một tiếng, cậu xem dọa cô ấy thành như vậy. . . . . ."
"Không phải tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ lớn sao, không có chuyện gì, tôi có biện pháp" Giang Mẫn Hạo lưu manh đi tới trước mặt Tang Tuyết Phù, ngồi xuống sát bên cô, sau đó ở trước mặt người lớn hôn một cái thật kêu trên mặt cô.
Chỉ nghe "Chát" một tiếng vang lên thì phát hiện ra trên mặt Giang Mẫn Hạo có năm dấu ngón tay hồng hồng!
"Giang Mẫn Hạo! Lá gan anh thật lớn? Cũng không nói với tôi một tiếng, anh nói trái tim nhỏ tôi đây chịu được sao?" Quay đầu lại, cô nhìn Cơ Liệt Thần kêu la, "Anh, anh cũng thật quá đáng, tại sao gạt chúng tôi lâu như vậy, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa, tại sao anh chỉ nói cho anh ta, không nói cho em? !"
Đầu ngón tay của Tang Tuyết Phù chỉ về phía Giang Mẫn Hạo, bộ dáng vô cùng tức giận.
Cơ Liệt Thần không đành lòng nhìn nửa bên mặt của Giang Mẫn Hạo bị đánh đỏ, nói: "Giang Mẫn Hạo, cậu có khuynh hướng thích ngược đãi chứ? Cậu nói biện pháp chính là cách này?"
Sau đó, quay đầu lại nói với Tang Tuyết Phù, "Tính tình nóng nảy như vậy, tôi có thể nói cho cô sao? Nói xong, chỉ sợ tất cả kế hoạch cũng bị cô làm rối loạn."
Nhiễm Phương Hoa thấy con gái mình đánh con rể tương lai của mình, cũng rất đau lòng, "Tuyết Phù! Tại sao con có thể đánh người ta hả? Người ta cũng là tốt bụng, hơn nữa cũng do anh con nhờ cậu ấy làm như vậy, con không thể trách cậu ấy ! Nhanh nói xin lỗi với người ta!"
". . . . . ." Tang Tuyết Phù nghẹn lời, tự biết đuối lý, trong nháy trên mặt ửng hồng. Một hồi lâu, mới nhỏ giọng như con muỗi nói, "Thật xin lỗi. . . . . ."
Giang Mẫn Hạo rất lưu manh, lập tức nghiêng đầu lại gần, "Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ, có thể nói lớn một chút không?"
Tang Tuyết Phù nhìn nét mặt anh ta được tiện nghi còn ra vẻ, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại ngại mặt mũi của mẹ mình, chỉ có thể gằn từng chữ nói: "Tôi — xin — lỗi!"
"A, không sao" Giang Mẫn Hạo cười hì hì nhìn cô chằm chằm, "Vậy cô xoa xoa cho tôi."
Tang Tuyết Phù sắp nổi giận, "Giang Mẫn Hạo!"
***
Mười năm rồi, rốt cuộc người nhà họ Cơ tụ tập cùng nhau, tất cả mọi người thật vui mừng, cũng rất cảm khái nhưng hơn nữa là bối rối.
"Anh, rốt cuộc chuyện này như thế nào? Còn có mẹ, mẹ biết chuyện Dì cả còn sống sao?" Cuối cùng Tang Tuyết Phù không nhịn được lòng tò mò, hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Nhiễm Phương cười nói: "Con xem, con vội vã làm gì, tại sao lại mong đợi biết quá nhiều thứ cùng một lúc? Hãy để cho anh của con nói trước."
Bà đem câu chuyện giao cho Cơ Liệt Thần, tất cả mọi người có mặt cũng nín thở nhìn về phía anh.
Bên trong phòng, hoàn toàn yên tĩnh. . . . . .
Cơ Liệt Thần đứng dậy, đi tới giữa đại sảnh, bắt đầu thuật lại chuyện trong mấy tháng qua. . . . . .
"Hôm đó Lãnh Như Phong vây quét Lư Đăng Bảo số 1, Lynda và Heber đem tôi và Diêm Hạo đưa đến nhà của Mẫn Hạo, mặc dù tôi bị thương rất nghiêm trọng nhưng Mẫn Hạo mời tới những chuyên gia y học kéo tôi ra khỏi quỷ môn quan. Tỉnh lại, Heber và tôi quyết định bắt đầu sắp xếp kế hoạch báo thù. . . . . ."
"Chúng tôi quyết định bắt chước Lãnh Như Phong giả chết ở vách đá, nhưng nhất định phải làm cho kết quả thật oanh động hơn, cho dù trời sanh cha con nhà họ Lãnh có tính đa nghi không tin Cơ Liệt Thần tôi đã chết, nhưng ít ra có thể tạo thành ảnh hưởng dư luận nhất định, dù sao gia tộc nhà họ Cơ hiển hách như vậy, trong một đêm bị diệt môn, mọi người nhất định sẽ suy đoán mọi chuyện. Cứ như vậy, cha con nhà họ Lãnh trong thời gian ngắn sẽ không có hành động quá lớn. . . . . ."
"Vì vậy, Lynda lợi dụng kỹ thuật cải trang đem Diêm Hạo cải trang thành bộ dáng của tôi, tìm tòa soạn chụp ảnh hiện trường, quả nhiên ngày thứ hai đã tạo nên hiệu quả oanh động. Sau đó, Heber tuyên bố tin tức giả giải tán ‘Liệt Diễm’ ra ngoài, giảm bớt uy hiếp của những bang phái khác đối với thành viên Liệt Diễm. . . . . ."
Nghe đến đó, Tang Tuyết Phù nhớ lại chuyện gì, xen vào nói, "Nhưng không đúng, em nhớ lúc Heber gọi điện thoại cho em đến nhà Giang Mẫn Hạo gặp anh lần cuối, anh đã không xong a, vậy thì xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, trên mặt Cơ Liệt Thần trầm xuống, muốn nói lại thôi.
Giang Mẫn Hạo nhìn sắc mặt anh như vậy, biết anh khó có thể mở miệng, vì vậy nói thay anh, "Cô thấy, thật ra là Diêm Hạo. . . . . ."
Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, trong con ngươi lạnh lùng tràn đầy đau buồn, "Đúng vậy, hai đầu gối cậu ấy trúng hai phát đạn, sau đó lúc người của Lãnh Như Phong đuổi giết chúng tôi, cậu ta cản cho Lynda một đao, cho nên. . . . . ." Giọng nói đột nhiên nghẹn ngào.
Tất cả cảm xúc cũng thấp xuống, dường như thương tiếc bạn cũ. . . . . .
Cơ Liệt Thần xoay người lại nhìn mọi người một chút, tròng mắt lạnh nhạt chợt sáng chợt tối.
Mặc dù trên mặt anh chẳng xao động, nhưng mọi người đều biết, Diêm Hạo là sát thủ có bản lĩnh tốt nhất trong "Liệt Diễm", đương nhiên là trợ thủ đắc lực nhất của Cơ Liệt Thần, đồng thời cũng là đồng bạn chiến đấu tốt nhất của anh. Anh ta hy sinh, không thể nghi ngờ đối với Cơ Liệt Thần mà nói là một tổn thất thật lớn.
Giống như điều chỉnh tâm trạng của mình, Cơ Liệt Thần hít vào một hơi thật sâu, kéo băng ghế ngồi xuống.
"Cho nên, cô và dì tham gia tang lễ kia, thật ra là tang lễ của Diêm Hạo."
Tang Tuyết Phù khẽ gật đầu, lông mi dài run lên, mím môi không nói.
Diêm Hạo là huấn luyện viên "Liệt Diễm", đã từng làm huấn luyện viên cho cô, dạy cô đánh nhau, nhảy dù, Taekwondo. . . . . . Cho nên, cô rất rõ cảm thụ trong lòng Cơ Liệt Thần.
Lúc ấy, Lâm Nhược Kỳ rơi xuống vách đá sống chết chưa biết mà Diêm Hạo cũng bị hai đòn nặng hy sinh, anh bị áp lực lớn đến bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, cô thở dài, hơn nữa không nói ra lời nào có thể an ủi Cơ Liệt Thần.
Yên lặng chốc lát, Cơ Liệt Thần lại lên tiếng, "Sau khi vết thương trên người khỏi hẳn, tôi đi dọc theo con sông U Linh Cốc xuống hạ nguồn tìm kiếm, sau đó rốt cuộc tìm được Nhược Kỳ ở Thôn trang họ Lý."
Thấy ánh mắt của Tang Tuyết Phù và Bà Tang cùng sáng lên, Cơ Liệt Thần xua xua tay ngăn hai người, tiếp tục nói, "Mặc dù là tìm được nhưng cô ấy đã mất trí nhớ, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng cũng bị sảy thai. Vì suy nghĩ đến sức khỏe của cô ấy, tôi quyết định ở lại Thôn trang họ Lý với cô ấy một thời gian, đợi đến khi thân thể khỏe mạnh một chút rồi trở về."
"Thật may là bác sĩ Ân cứu cô hiểu y thuật không ít, sau khi làm thôi miên trị liệu cho cô ấy, cô ấy đã khôi phục một phần trí nhớ. Trách tôi sơ sót, mấy ngày trước cô ấy một mình đi hái cây thuốc, kết quả lại bị Lãnh Như Phong bắt được. . . . . ."
"Lãnh Như Phong? !" Tang Tuyết Phù sửng sốt, "Anh ta làm sao biết các người ở Thôn trang họ Lý?"
Khẽ cau mày, Cơ Liệt Thần nói, "Trời sanh anh ta có tính đa nghi, hơn nữa. . . . . . Tâm tư của anh ta đối với Nhược Kỳ dường như còn sâu hơn so với tôi tưởng, cho nên anh ta cũng giống như tôi, lén lút điều tra tìm kiếm vị trí của cô ấy."
Nhiễm Phương, mẹ của Cơ Liệt Thần đã biết chuyện Cơ Liệt Thần lấy vợ, đối với Lâm Nhược Kỳ thật tò mò, lúc nghe cô vừa bị mất trí nhớ vừa bị sẩy thai, trong lòng đã sớm không nhịn được, "Hừ! Tên Lãnh Kiêu Hùng này, quả nhiên hai cha con đều âm hiểm ác độc như nhau, ngay cả con dâu của tôi cũng không bỏ qua cho!"
Cơ Liệt Thần nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, Heber đã phái người đi đến biệt thự riêng của Lãnh Như Phong thăm dò tin tức."
Nhiễm Phương gật đầu một cái nhưng vẻ mặt không cách nào buông lỏng, bởi vì trong lòng bà rất rõ chuyện này rất nghiêm trọng. . . . . .
Người nhà họ Lãnh, không có một ai là người tốt!
Bà thở dài một hơi, bắt đầu nhẹ nhàng kể lại đầu đuôi tai nạn xe cộ mười mấy năm trước. . . . . .
Vốn quan hệ giữa Nhà họ Cơ và Nhà họ Lãnh cũng không tệ như vậy. Năm đó thực lực hai nhà tương đương nhau, mỗi nhà đều có đường lối riêng, mỗi nhà đều có tài nguyên. Sau đó, bởi vì quỷ y tự chế luyện chất thuốc "Băng Lam", hai nhà liền bắt đầu tranh đấu không ngừng.
"Băng Lam", dùng liều lượng thấp có thể trị liệu bệnh, dùng liều lượng cao chính là ma túy gây nghiện. Sau khi Lãnh Kiêu Hùng nhận được tin tức, muốn từ quỷ y lấy được cách điều chế loại thuốc này, đầu tư sản xuất một lượng lớn, bán cho giới chợ đen.
Mà Cơ Lập Hàng là chồng của Nhiễm Phương lại phản đối quyết liệt, vì vậy hai bên liền bắt đầu tranh đấu.
Quỷ y tự biết nghiệp chướng nặng nề, vì không để cho Lãnh Kiêu Hùng lấy được cách điều chế, vì vậy lặng lẽ lẫn trốn. Thật không ngờ, Lãnh Kiêu Hùng bắt cóc vợ chồng Lâm thị là con trai và con dâu của quỷ y. Bất đắc dĩ, quỷ y nhờ Cơ Lập Hàng cứu con trai và con dâu của mình, cũng đồng ý tiêu hủy cách điều chế, cả đời ẩn cư trong núi.
Mặc dù Cơ Lập Hàng cứu được vợ chồng Lâm thị, nhưng Lãnh Kiêu Hùng cũng không có buông tha cách điều chế "Băng Lam", vì vậy bắt đầu hành động ám sát. Trước hết bị giết vợ chồng Lâm thị, rồi sau đó là vợ chồng Cơ thị.
Trận tai nạn xe kia, Cơ Lập Hàng chết, Nhiễm Phương trên đường đưa đi bệnh viện được người cứu đi, mà người cứu Nhiễm Phương chính là sư phụ của Cơ Liệt Thần.
Sau đó, sở dĩ Cơ Liệt Thần ở Anh quốc gặp được Dịch đạo sư, cũng bái Dịch đạo sư làm thầy, tất cả đều do Nhiễm Phương cố ý sắp xếp.
Sở dĩ vẫn không xuất hiện ở Nam Thành, chính là không muốn đưa tới sự chú ý của Lãnh Kiêu Hùng, nếu không phải mấy tháng trước "Nhà họ Cơ bị diệt môn", bà sẽ không vội vã trở về. Dù sao, muốn đối phó với cha con Lãnh thị, cũng không dễ dàng. . . . . .
Nói xong chuyện xưa của mình, nét mặt của Nhiễm Phương không cách nào khống chế khẽ run, đắm chìm trong bi thương một lúc lâu.
Nổi lòng nằm yên đã thật lâu chưa xao động như thế, nổi đau tang chồng làm cho bà đau đến không muốn sống, nhưng cũng may có con trai Cơ Liệt Thần làm trụ cột chống đỡ tinh thần cho bà, để cho bà không đến nỗi sống không bằng chết trong mười mấy năm qua.
Cơ Liệt Thần vỗ nhè nhẹ sống lưng mẹ của mình, lặng lẽ an ủi bà. Bà Tang và Tang Tuyết Phù ở bên cạnh nhìn cũng rơi lệ. . . . . .
Nhiễm Phương rũ mắt lau khóe mắt ươn ướt một cái, ngước mắt hơi mỉm cười nói, "Tôi không sao, bệnh cũ, nghĩ tới những chuyện cũ nên đau lòng. . . . . ."
Thở dài một tiếng, bà lại nói, "Chúng ta phải thương lượng một chút, làm sao cứu thoát con dâu của tôi, về phần đối phó cha con nhà họ Lãnh như thế nào, chúng ta còn cần bàn bạc kỹ hơn. Con quá nóng lòng mới có thể bị cha con nhà họ Lãnh cắn ngược lại đấy!"
Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, "Mẹ, mẹ nói đúng lắm. Chính xác là kế hoạch của con không chu toàn, vốn tưởng rằng tìm được máy CD là có thể vạch trần tội ác của Lãnh Kiêu Hùng nhưng sau khi tìm được máy CD thì mới phát hiện, máy CD chỉ là tung hỏa mù. Muốn thật sự đánh bại Lãnh Kiêu Hùng, còn phải nghĩ biện pháp tốt hơn. . . . . ."
Một bên Tang Tuyết Phù dính tới, một tay kéo Nhiễm Phương, một tay kéo Cơ Liệt Thần, "Ôi chao, dì cả, anh, các người không cần vừa thấy mặt đã luôn nói ân oán thù hận, hai người mới gặp nhau, nên vui mừng ăn một bữa tiệc lớn mới được, đừng ủ rũ cúi đầu có được không?"
Bà Tang chọc chọc đầu Tang Tuyết Phù, "Con đó, chỉ có biết ăn uống thôi. . . . . ."
Giang Mẫn Hạo biết Tang Tuyết Phù không muốn để cho tâm trạng của mọi người quá khó chịu, cũng bắt chước Bà Tang vạch trần Tang Tuyết Phù, "Hắc, Tuyết Phù vốn là kẻ tham ăn!"
"Anh mới tham ăn !"
Tang Tuyết Phù và Giang Mẫn Hạo chỉ cần vừa thấy mặt liền gây gổ nhưng mọi người đều biết Giang Mẫn Hạo ưa thích cô, cô lại chết sống không thừa nhận.
Hai người cười đùa, Bà Tang và Nhiễm Phương nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ cũng cười theo. . . . . .
Nhưng có một người làm thế nào cũng không cười nổi.
Người này, dĩ nhiên là Cơ Liệt Thần.
Bà xã của mình còn bị người đàn ông khác giam lỏng ở nhà, làm sao anh có thể vui vẻ đây?
Mặc dù biết mẹ còn sống, cũng là chuyện đáng ăn mừng, nhưng tâm trạng vui thích không bù nổi lo lắng trong lòng. . . . . .
Bây giờ cô đang làm gì? Có chịu khổ hay không? Có ăn được ngủ được hay không? Có đau lòng khổ sở bởi vì anh không kịp đi cứu cô hay không?
Đột nhiên, Cơ Liệt Thần nhớ tới mẹ vừa nói về chuyện hôn nhân Lâm thị, trong lòng chợt nổi lên nghi ngờ.
Mới vừa rồi mẹ nhắc Lâm thị vợ chồng, anh có rất nhiều nghi vấn: họ Lâm phải không? Vậy cùng họ với Nhược Kỳ? Chẳng lẽ là trùng hợp? Chắc là vậy, nhũ danh của Nhược Kỳ là chữ Đào, có thể cô vốn không phải họ Lâm. . . . . .
Nhưng trong đầu Cơ Liệt Thần nhớ lại một số hình ảnh. . . . . .
Nhớ khi còn bé, trước một tháng cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ. Một ngày đó, bọn họ muốn mời một gia đình đến biệt thự ăn cơm, con gái của gia đình kia gọi là Tiểu Đào, lúc ấy mới ba tuổi. Về phần cha mẹ của Tiểu Đào, Cơ Liệt Thần cũng không biết tên của bọn họ, bởi vì Cơ Lập Hàng cũng không có giới thiệu, bảo Cơ Liệt Thần mang Tiểu Đào ra vườn hoa phía sau chơi. . . . . .
Rất tự nhiên, Cơ Liệt Thần nhớ tới chuyện Lãnh Như Phong gọi Nhược Kỳ là "Tiểu Đào".
Giật mình, chẳng lẽ. . . . . . Đây cũng là một sự trùng hợp?
Lờ mờ cảm thấy có một đáp án, anh không nhịn được hỏi, "Mẹ, có phải vợ chồng Lâm thị có một cô con gái hay không?"
Nghe vậy, Nhiễm Phương sững sờ, "Thần, con còn nhớ rõ? Ách. . . . . . Bọn họ có một cô con gái, khi đó dường như mới. . . . . . Ba tuổi chứ? Tên gọi là gì, mẹ không biết, dường như có một nhũ danh là. . . . . . Con chờ một chút, để mẹ suy nghĩ xem. . . . . ."
Dù sao cũng đã lớn tuổi, Nhiễm Phương rũ mắt suy nghĩ thật lâu.
Cơ Liệt Thần chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, giọng khàn khàn nói, "Có phải gọi Tiểu Đào hay không?"
"A, đúng! Gọi là Tiểu Đào!" Nhiễm Phương gật đầu một cái, "Vợ chồng Lâm thị cũng là bác sĩ, thỉnh thoảng vào cuối tuần, bọn họ mang theo đứa bé đi trẻ mồ côi viện giúp khám bệnh. Con còn nhớ rõ không, có một lần đứa bé kia làm sinh nhật ở trẻ mồ côi viện, còn mời con đi. . . . . ."
Lời nói đến một nửa hơi ngừng lại, sau hai giây, Nhiễm Phương thở dài nói, "Nói đến đứa nhỏ này, thật đúng là làm mẹ rất tự trách. Sau khi cha mẹ của nó bị bạn, mẹ vẫn rất lo lắng an nguy của nó, nhưng lúc đó mẹ được Dịch đạo sư đưa tới Anh quốc, sau đó phái người ở Nam Thành tìm kiếm tung tích của con bé khắp nơi, nhưng tìm thế nào cũng không tìm được, cũng không biết hiện tại con bé thế nào. . . . . ."
Nghe đến đó, Cơ Liệt Thần đã kiềm chế không được, thân thể bị căng cứng, trên mặt nặng nề, "Mẹ, con biết cô ấy ở đâu."
"Con biết? Làm sao con biết?" Rõ ràng Nhiễm Phương ngẩn ra,
Môi mỏng dần dần mím lại, anh nói ra đáp án, "Bởi vì, Tiểu Đào chính là Nhược Kỳ!"
"Cái gì? ! Tiểu Đào chính là Nhược Kỳ? !" Bà Tang và Tang Tuyết Phù không hẹn mà cùng kêu lên.
Đây thật là cá sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người không nghĩ sẽ có chuyện trùng hợp như thế. . . . . .
Vì vậy, Cơ Liệt Thần liền đem quá trình nói cặn kẽ cho mọi người nghe.
Cuối cùng, tất cả mọi người không thể không cảm thán duyên phận của hai người Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ, nhưng cùng lúc vẻ mặt của mọi người nặng nề hơn.
Bởi vì, tất cả mọi người hiểu, nếu nói tạm thời Lãnh Như Phong không tạo ra uy hiếp đối với Lâm Nhược Kỳ, nhưng nếu Lãnh Kiêu Hùng biết tin tức Lâm Nhược Kỳ chính là cháu gái của quỷ y thì an nguy của Lâm Nhược Kỳ sẽ rất khó dự đoán. . . . . .
Lập tức, Cơ Liệt Thần quyết định ngay: lập tức tìm kiếm vị trí quỷ y, nếu như có thể tìm được ông ta, nói không chừng Nhược Kỳ có thể tránh được một kiếp; mà bên kia, anh cần phái người tìm cơ hội lẻn vào nhà Lãnh Như Phong.
Nếu không có hành động, chỉ sợ cũng đã muộn!
Ba ngày sau, Heber mang đến một tia hy vọng.
"Ông nói là. . . . . . Nhà họ Lãnh đang tuyển hộ lý riêng?" Đôi tay của Cơ Liệt Thần cắm ở trong túi quần, không nhúc nhích đứng trước cửa sổ sát đất, môi mỏng mím chặt, mày rậm nhíu chặt, "Tại sao? Là ai ngã bệnh?"
Heber biết, anh đang lo lắng cho mợ chủ nhỏ. . . . . .
"Tạm thời còn chưa biết, tôi chỉ nghe nói ngày hôm qua nhà Lãnh Như Phong mời bác sĩ riêng, tôi có thể đi tra lại, xem có phải thân thể của mợ chủ nhỏ xảy ra chuyện gì hay không."
"Được, làm phiền ông rồi, Heber."
"Cậu chủ, cậu đừng khách khí. Đây là việc tôi nên làm." Khẽ khom người, Heber thối lui ra khỏi phòng đọc sách.
Sau khi Heber đi, Cơ Liệt Thần vẫn đứng sừng sững trước cửa sổ sát đất một lúc lâu.
Bầu trời bên ngoài rất lạnh, rất u ám tối tăm kỳ kạ, cả một buổi chiều, sắp muốn mưa nhưng lại âm u rất lâu vẫn không rơi xuống, khiến cho không khí càng ngột ngạt. . . . . . Giống như tâm trạng của anh lúc này.
Anh nhắm mắt, giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, cũng không có cảm giác khá hơn một chút.
Dường như mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ xe, lúc mở mắt ra nhìn bảng điện tử điều khiển tầm xa thấy ở lầu dưới đang tự động mở cửa, một chiếc Lamborghini màu xanh dương chậm rãi lái vào.
Chắc hẳn là Giang Mẫn Hạo mang theo hai cô gái xinh đẹp trở về.
Vì che giấu tai mắt người, Giang Mẫn Hạo gánh xì căng đan tới biệt thự "Gặp riêng" bạn gái tin đồn là ngôi sao lớn Cát Linh, mà Tang Tuyết Phù ngồi nấp ở sau xe.
Lúc đầu, dĩ nhiên Tang Tuyết Phù miễn cưỡng, mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy Cát yêu nữ giống như bạch tuộc dính vào trên người Giang Mẫn Hạo, cô liền muốn nôn!
Nếu không làm như vậy có thể làm gì đây?
Hơn nữa, tên Giang Mẫn Hạo chết tiệt kia còn dùng lời làm nghẹn cô, "Tuyết Phù, cô nên cảm ơn Cát tiểu thư người ta giúp chúng ta ơn lớn, nếu không anh và Dì cả của cô ở đâu đây?"
Mỗi lúc như vậy, Tang Tuyết Phù cũng không trả lời, không xem bọn họ tồn tại.
Vào nhà để xe, Tang Tuyết Phù mở cửa xe ngay, đi về phía đại sảnh.
Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy Cơ Liệt Thần đúng lúc xuống lầu, "Anh, Heber nói em mang tới cho anh một tin tức tốt."
"Tin tức gì tốt?" Cơ Liệt Thần bình tĩnh hỏi.
Đối với anh mà nói, chỉ cần một ngày không có Nhược Kỳ ở bên cạnh mình, bất cứ tin tức gì cũng không coi là tin tức tốt.
"Là Nhược Kỳ, dường như cô ấy mang thai, đây là tin tức Heber điều tra từ bác sĩ riêng của Lãnh Như Phong. Nhưng nghe nói thân thể cô ấy rất kém, dường như lúc bị đưa đến Nhà họ Lãnh, đầu còn bị thương. . . . . ."
Lời nói đến một nửa, Tang Tuyết Phù liền ngừng miệng. Bởi vì, sắc mặt của Cơ Liệt Thần rất đen. . . . . .
Tang Tuyết Phù an ủi, "Anh, anh cũng đừng quá lo lắng, mặc dù Nhược Kỳ còn nhỏ tuổi nhưng vẫn là người thông minh, cô ấy biết làm thế nào để bảo vệ tốt cho mình. Hơn nữa, Lãnh Như Phong cũng không làm gì cô ấy, bằng không cũng sẽ không mời hộ lý riêng rồi. . . . . ."
Cơ Liệt Thần cũng không lạc quan như vậy, chuyện Nhược Kỳ mang thai đối với cô mà nói vừa có lợi vừa có hại.
Đầu tiên lo lắng cho thân thể của Nhược Kỳ có thể tiếp nhận được áp lực mang thai hay không.
Sau đó lo lắng Lãnh Như Phong!
Nghĩ về mặt tốt, có lẽ Lãnh Như Phong có thể tiếp nhận cô gái mình thích ôm người đàn ông khác, nhưng nếu tâm trạng của anh ta mất hứng, nhất là tính tình quật cường giống như Nhược Kỳ, nếu chọc giận anh ta mất hứng, khó tránh khỏi anh sẽ làm ra chuyện gì với đứa nhỏ trong bụng Nhược Kỳ. . . . . .
Vả lại, nếu như Lãnh Kiêu Hùng biết Nhược Kỳ chính là cháu gái của quỷ y, lại biết hiện tại Nhược Kỳ đã mang thai, hậu quả kia càng không thể nghĩ nổi. . . . . .
Nghĩ đến đây, Cơ Liệt Thần lập tức ra lệnh.
Anh gọi một cuộc điện thoại, "Này, Lynda, cô vẫn còn ở thành phố C chứ? Ừ. . . . . . trước hết buông việc bên kia, tối nay lập tức ngồi máy bay trở lại, giao cho cô nhiệm vụ mới. . . . . ."
Lynda nhận được nhiệm vụ chính là: lẻn vào biệt thự tư nhân của Lãnh Như Phong, làm hộ lý riêng cho Lâm Nhược Kỳ.
Cô dễ dàng đã thành công lẻn vào, đem tin tức Lâm Nhược Kỳ mang thai và sắp kết hôn cùng Lãnh Như Phong truyền về cho Cơ Liệt Thần.
Cơ Liệt Thần lập tức sắp xếp xong kế hoạch bí mật cứu Lâm Nhược Kỳ từ trong nhà của Lãnh Như Phong. . . . . .
***
Lâm Nhược Kỳ rất phiền não, hôm nay tâm trạng của Lãnh Như Phong không tốt, căn bản cũng không đồng ý cho cô đi tản bộ ở vườn hoa phía sau.
Chẳng những không đồng ý, còn nhốt cô trong phòng ngủ, ngoài cửa có hai người cận vệ giống như thần giữ cửa coi chừng, ngay cả Lynda cũng không được đi vào.
Nghĩ thầm: Nhất định Lãnh Như Phong đã phát hiện rồi. . . . . .
Nên làm cái gì bây giờ? Bất đắc dĩ, cô quyết định xông ra.
Lâm Nhược Kỳ vừa mở cửa phòng ngủ, hai cận vệ xoay đầu lại, gương mặt hết sức hung ác nói: "Lâm tiểu thư, có cần giúp gì không?"
Giọng rất khách khí, nhưng âm thanh lại cứng rắn, trong lòng Lâm Nhược Kỳ khẽ run, cười ha hả nói: "Cái đó. . . . . . Ách, hai anh trai, tôi muốn đi lên toilet phía trên."
Mọi người nói không đưa tay đánh người mặt tươi cười, hi vọng nụ cười sáng lạn của cô có thể mê hoặc hai người cận vệ.
Ai ngờ, ánh mắt đối phương nhìn lom lom một cái nói: "Lâm tiểu thư, trong phòng ngủ cô có toilet."
". . . . . ." Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật.
Đích xác là lý do rất sứt sẹo a. . . . . . Tại sao cô quên mất, nơi này là phòng ngủ trước kia Lãnh Như Phong ở, một ngôi biệt thự sang trọng như vậy, làm sao không có toilet trong phòng ngủ chứ? Lâm Nhược Kỳ a Lâm Nhược Kỳ, tại sao cô không tìm lý do khá hơn một chút, dùng đầu óc một chút có được hay không?
Nhưng nói ra cũng không thể thu hồi lại?
Cô tiếp tục cười, tiếp tục nói, "Cái đó What??, toilet bên trong không sạch sẽ, tôi muốn dùng toilet phòng khách một chút. A đúng rồi, làm phiền anh giữ cửa đi gọi tìm người giúp việc quét dọn một chút."
Vừa giả vờ oán trách, vừa nhấc chân đi ra ngoài phòng.
Hai cận vệ liếc nhìn nhau, chặn cô lại, "Mời Lâm tiểu thư cố chịu một chút, toilet phòng khách trên lầu bị hư, không thể dùng."
". . . . . ." Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ lại co rút.
Mẹ nó, bọn cận vệ này nói dối còn trơn tru hơn cô!
Được rồi, cô muốn đưa ra đòn sát thủ, "Tôi. . . . . ."
Mới vừa mở miệng nói một chữ, giọng nói rét lạnh của Lãnh Như Phong cách đó không xa truyền đến, "Đừng tốn hơi sức, hôm nay tôi sẽ không đồng ý để cho em đi ra ngoài."