Màu đen dày đặc xua không tan, giống như tấm lưới khổng lồ bao quanh anh chặt chẽ, anh thở không được.
Cơ Liệt Thần cảm giác mình không thấy gì, không nghe được gì.
Bóng đen giống như miệng một con quỷ dữ nhe nanh gặm nuốt anh, đầu lưỡi trơn trợt mút máu tươi của anh, đóng băng từng tế bào thần kinh của anh, như tảo biển dày đặc trói buộc anh, quấn chặt anh, kéo anh rơi xuống vực sâu. . . . . .
Anh muốn giãy giụa! Muốn kêu cứu!
Nhưng anh không nhúc nhích được cũng kêu không ra tiếng. . . . . .
Bóng đen vô cùng vô tận cắn nuốt anh, càng lúc càng kéo anh vào vực sâu không đáy, đau đớn như một hang động vô hình chậm rãi gặm nhắm ý thức của anh, tất cả đều biến mất, khó có thể dùng lời để diễn tả cảm giác đau đớn đang làm tiêu tan ý chí của anh . . . . . .
Mơ hồ nghe được giọng nữ mềm mại ở bên tai hỏi "Heber, ông nói xem, Thần anh ấy . . . . . . Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Sẽ không! Làm sao có thể! Mợ chủ nhỏ, cô không nên đoán mò, cậu chủ nhất định sẽ tốt hơn, nhất định! Không phải mới vừa rồi bác sĩ đã nói, cậu ấy chỉ tạm thời hôn mê sao!" Heber an ủi cô gái nhỏ đau lòng đến không muốn sống.
"Nhưng, nhưng bác sĩ mới vừa rồi cũng đã nói, anh ấy còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm a. . . . . . Ông xem thương thế của anh ấy rất nghiêm trọng như vậy. . . . . ." Cô gái đột nhiên im lặng không nói.
Trong hoảng hốt, dường như Cơ Liệt Thần nghe được tiếng nức nở.
Là cô sao? Là cô vợ yêu của anh đang khóc?
Trong lòng Cơ Liệt Thần có chút luống cuống, muốn vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối trong vực sâu nhưng không có kết quả, căn bản không thể động đậy.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao phải bị thương lợi hại như vậy? Nhiều vết thương như vậy. . . . . . Có thể lưu lại vết sẹo hay không?" Lâm Nhược Kỳ khóc không thành tiếng, cô nhớ Cơ Liệt Thần từng tự nói với mình về chuyện phẫu thuật thay da.
Nghe vậy, Heber gật đầu một cái, đè nén không để mình rơi lệ, "Mợ chủ nhỏ, vừa rồi tôi đã mời tới bác sĩ giỏi nhất Nam Thành, tôi tin tưởng bọn họ nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu chủ! Nhất định! Hãy tin Heber, Heber bảo vệ cậu chủ nhiều năm như vậy, lần này cũng nhất định không có việc gì!"
Cơ Liệt Thần nhíu nhíu mày, anh rất muốn mở mắt ôm cô vợ nhỏ của mình một cái nhưng anh thật sự đau đớn khó nhịn, cảm giác đau xé tim gan kèm theo bóng đen vô tận lại ập tới, dần dần anh chìm xuống vực sâu trong giấc mơ. . . . . .
Không biết ngủ bao lâu, anh mơ hồ cảm thấy hơi ấm truyền khắp toàn thân, dường như có người chà lau thân thể cho anh, tiếng thì thầm của hai cô gái nói chuyện với nhau truyền đến.
"Nhược Kỳ, cô đi ngủ một chút đi, cũng đã một ngày không chợp mắt. Nếu Cơ lão đại tỉnh lại, nhìn thấy cô tiều tụy, nhất định sẽ đau lòng."
Im lặng trong chốc lát, hơi ấm dường như không có biến mất, Cơ Liệt Thần cảm thấy giống như có người dùng khăn lông ấm đang lau hai chân của anh, dùng sức vô cùng cẩn thận, hết sức tránh làm động đến dây thần kinh gây đau đớn cho anh. . . . . .
Một hồi lâu, cô gái nhỏ đột nhiên hỏi một đằng đáp một nẻo, "Lynda. . . . . . Nói cho tôi biết, trước kia Thần huấn luyện thương thế nghiêm trọng như thế sao?"
"Cái này. . . . . . dường như chưa từng có." Ít nhất, từ khi Lynda biết Cơ lão đại cho tới nay, không có xảy ra chuyện như vậy.
Im lặng thật lâu. . . . . .
Sau đó, rốt cuộc Cơ Liệt Thần có thể mở mắt, đầu tiên đập vào tầm mắt là cô vợ nhỏ Lâm Nhược Kỳ của anh.
Anh cố gắng để cho ánh mắt của mình mở ra lớn một chút, sau đó khó nhọc kéo ra một nụ cười, đáng tiếc nụ cười không thể kéo dài liền trở nên có chút vặn vẹo. Hơn nữa, sau khi nhẹ nhàng gọi cô hai tiếng, anh phát hiện mình rất vô dụng, không còn hơi sức.
"Thần! Rốt cuộc anh tỉnh rồi!" Cô gái nhỏ rất mừng rỡ, có lẽ nhìn thấy anh không chết nên hưng phấn như thế.
Anh rất muốn an ủi cô nhưng một khi ý thức tỉnh táo, đau đớn trong thân thể cũng càng thêm rõ ràng, còn chưa kịp phát ra tiếng, đã bị đau đớn phát ra tiếng rên rỉ.
"Anh đừng cử động, em đi kêu bác sĩ!" Cô gái nhỏ vỗ nhẹ anh liền xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ tiến vào, đẩy dây truyền dịch thuốc giảm đau cho anh. . . . . .
Anh biết mình chịu không chỉ vết đao, còn có bầm giập nghiêm trọng và gảy xương, hơn nữa rõ ràng đối phương muốn giết anh, những vết đao chém đều là độ sâu chết người. May mà anh đã có chuẩn bị, nếu không có mặc đồ hộ thân, chỉ sợ gân cốt đã sớm bị chém đứt. . . . . .
Đang suy nghĩ, trên người lại ập tới cơn đau đớn, hơn nữa mỗi lần thở cũng sẽ kéo vết thương, nhất là nửa người trên bởi vì hơi thở làm động tới cảm giác đau đớn càng thêm khó nhịn.
Ngay cả hít sâu cũng không được. . . . . .
Anh nhíu mày, im lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ đứng ở sau lưng bác sĩ.
Cô vợ nhỏ của anh đang vô cùng lo lắng nhìn bác sĩ kiểm tra vết thương của anh, hai bàn tay nhỏ bé quấn lấy nhau, chà xát, răng cắn môi dưới, lông mày nhíu chặt. . . . . .
Nhìn cô, đã cảm thấy là loại tốt đẹp.
Nếu không phải trong lòng vẫn nghĩ cô vợ nhỏ của anh đang ở nhà chờ anh, nói không chừng anh thật sự chết ở trong tay đối phương rồi. Nếu không phải như thế, ngay cả cơ hội nhìn cô lâu hơn anh cũng không có. . . . . .
Trong vô thức, trong mắt của Cơ Liệt Thần tràn đầy ẩm ướt, ấm áp cảm động, giống như cả đời chỉ vì phút giây gặp lại này. Không ai biết, trong một khắc kia anh sẽ chết, ôm niềm tin liều mạng xông ra khỏi trùng vây muốn trở lại bên cạnh cô vợ nhỏ của mình.
Anh nhớ tới một trận ác chiến. . . . . .
Vốn Cơ Liệt Thần tự phụ cho rằng mưu lược của mình rất tốt, mình rất mạnh, nếu nói ngầm giở thủ đoạn, anh tuyệt đối là nhân vật cấp Boss!
Quyết định mang theo Diêm Hạo và Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đi đàm phán, đương nhiên cũng không tính thật sự đi chịu chết nhưng anh sẽ đem hết toàn lực để giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Tất cả đều chuẩn bị xong, anh biết rõ, trên đường đi gặp Lãnh Kiêu Hùng sẽ có rất nhiều mai phục nhưng anh phải tự mình thử thách nguy hiểm.
Nhưng anh không ngờ đến, Lãnh Kiêu Hùng xảo trá và giảo hoạt vượt qua xa dự liệu của anh, khó trách năm đó ngay cả cha cũng chết ở trong tay của ông ta . . . . . .
Trận ác chiến này, ngoại trừ anh bị trọng thương, Kim và Hỏa trong Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ vì cứu anh cũng chết trận ở trong tay đối phương. Trận ác chiến này, Liệt Diễm tổn thất nặng nề!
Mà tất cả chuyện này, giờ mới bắt đầu. . . . . .
Nghĩ đến đây, Cơ Liệt Thần không kịp nghĩ nhiều, vất vả nâng lên cổ tay vẫy vẫy Lâm Nhược Kỳ.
"Thần, anh làm sao vậy? Có đau hay không? Nếu còn đau, em sẽ cho anh một giọt thuốc giảm đau. . . . . ."
Anh lắc đầu một cái, nói: "Anh không sao . . . . . ."
Giữa răng môi có chút khô khốc, Cơ Liệt Thần rất muốn uống một chút nước. Nhưng bác sĩ dặn dò vẫn không thể uống quá nhiều nước, vì vậy Lâm Nhược Kỳ lấy ra một băng gạc y tế, thấm một chút nước làm ẩm đôi môi anh.
Cảm giác thoải mái hơn, anh nhìn Lâm Nhược Kỳ nói: "Nhược Kỳ, đi kêu Diêm Hạo đến đây."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ nhăn mày.
Bình thường anh kêu Diêm Hạo đều có chuyện liên quan đến Liệt Diễm, nói một cách khác, anh muốn làm chuyện nguy hiểm rồi.
Nghĩ như vậy, nhất thời tức giận, không vui nói: "Anh muốn làm gì? Mới vừa tỉnh lại, lại muốn cậy mạnh sao?"
Cơ Liệt Thần ngước mắt, sâu kín nhìn cô một chút, im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng mới thở dài, nói: "Bà xã, anh thật sự có chuyện rất quan trọng."
Chuyện rất quan trọng? Tại sao cô không biết?
"Chuyện quan trọng gì?" Cô nghiêm mặt cứng đờ hỏi.
Cơ Liệt Thần ngước mắt, cười cười nói, "Bà xã ngoan, giúp anh một chuyện, được không?"
Lâm Nhược Kỳ khép hờ mắt im lặng chốc lát, rốt cuộc đứng dậy nhưng không nhìn anh, đi thẳng ra cửa thay anh truyền lời. Cơ Liệt Thần lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô hơi tức giận, trên mặt thoáng qua nặng nề không dễ dàng phát giác . . . . . .
Diêm Hạo đang canh giữ ở bên trong phòng khách, vừa nghe được Lâm Nhược Kỳ nói Cơ lão đại đã tỉnh lại, ánh mắt ngưng tụ lập tức chạy lên lầu.
Lâm Nhược Kỳ im lặng không nói gì, nhìn cửa phòng ngủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra nụ cười.
Bên trong phòng.
Diêm Hạo nhẹ nhàng đi tới bên giường Cơ Liệt Thần, nhỏ giọng hỏi "Lão đại, cậu gọi tôi?"
"Ngồi đi." Không giống thường ngày sắc bén và cao ngạo nhưng giọng nói vẫn bá đạo.
Diêm Hạo khẽ gật đầu một cái, sau khi yên lặng ngồi xuống chờ Cơ Liệt Thần căn dặn.
Anh lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc trầm giọng nói, "Diêm Hạo, hai ngày nay phải sắp xếp công việc phòng ngự Lư Đăng Bảo thật tốt, Lãnh thị sẽ phái người tới đánh bất ngờ, hơn nữa nếu tôi đoán không sai thì là mấy ngày này. . . . . ."
Diêm Hạo ngưng lông mày, vẻ mặt càng trở nên trầm trọng, "Lão đại? cậu nói là. . . . . ."
Không thể nghi ngờ, Lãnh Kiêu Hùng nhất định muốn đưa Cơ lão đại vào chỗ chết. Trong hắc đạo, hai bang báo thù không có thắng bại, chỉ có sống chết, không phải anh chết chính là tôi sống, cho dù bị thua tuyệt đối không có khả năng sống tạm, bởi vì đây là đại kỵ, phe thắng tất nhiên sẽ đuổi tận giết tuyệt, nhổ cỏ tận gốc.
Lần này mặc dù Cơ lão đại may mắn thoát nạn nhưng một lão già có lòng dạ độc ác giống như Lãnh Kiêu Hùng tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho anh, kế tiếp chỉ sợ sẽ có một cuộc ác chiến gian nan hơn. . . . . .
Cơ Liệt Thần khẽ gật đầu, khẳng định suy đoán của Diêm Hạo. Vẻ mặt hai người cũng càng thêm nghiêm túc, ngoài ra còn phải kiên quyết đối mặt với cuộc đánh nhau.
Diêm Hạo chợt nhớ tới Lâm Nhược Kỳ, không nhịn được nói: "Lão đại, mợ chủ nhỏ. . . . . ." Cơ lão đại còn có vết thương trong người, nếu như mợ chủ nhỏ biết Cơ lão đại còn phải đối mặt với một cuộc ác chiến sẽ như thế nào?
Cơ Liệt Thần lắc đầu một cái, cắt ngan lời anh ta, đột ngột đổi đề tài: "Chuyện tôi bảo cậu điều tra, cậu đã tra được chưa?"
Diêm Hạo sững sờ một chút, trả lời: "Tra được rồi, cậu cần xem địa chỉ không?"
Mấy ngày trước, lão đại giao cho anh ta đi điều tra tin tức một ông già tên Bạch Chính. Tra được địa chỉ của ông ta rất mất tinh lực, chẳng qua anh ta không hiểu tại sao Cơ lão đại bảo mình đi điều tra ông già này, bởi vì cho dù nhìn từ góc độ nào, ông già này và Nhà họ Cơ, cùng với Liệt Diễm cũng không có bất kỳ quan hệ gì. . . . . .
Nhưng anh ta không dám hỏi nhiều, từ trước đến giờ Cơ lão đại làm việc đều có đạo lý của mình, hơn nữa thường anh rất thích hành động bất ngờ, ngoài ý muốn đánh loạn phe địch.
Cơ Liệt Thần nheo mắt phượng, suy tư hai giây, khẽ vuốt càm nói, "Cũng tốt, trước hết cậu lưu lại địa chỉ, sau đó chờ tin tức của tôi."
". . . . . . Dạ, lão đại."
. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ thừa dịp Cơ Liệt Thần và Diêm Hạo nói chuyện, làm rất nhiều việc. Tuy trên người của cô không có vết thương nhưng cô cũng không khỏi đổ mồ hôi, cộng thêm một ngày một đêm không có tắm rửa, cô đi vào toilet phòng khách tắm rửa sạch sẽ. Sau đó đến phòng bếp nấu cho Cơ Liệt Thần một chút cháo loãng và cùng Heber trao đổi một chút chuyện nhà, lúc này mới bưng cháo trở lại phòng ngủ xem anh . . . . . .
Nhưng vừa nghĩ tới anh vẫn quen tật xấu gạt mình chuyện gì cũng không nói thì Lâm Nhược Kỳ lại cảm thấy trong lòng không nén được phiền muộn, không cách nào phát tiết.
Thở hổn hển, quay trở lại phòng bếp, đưa cháo cho Heber.
Nói: "Heber, cháo này ông đưa cho anh ấy đi! Tôi muốn đi ngủ rồi !"
Nói thật, một ngày một đêm cũng không ngủ, cô thật sự có chút mệt mỏi, mặc dù nói như vậy nhưng nghe thế nào cũng giống như đang giận dỗi với một cậu chủ nào đó. . . . . .
"Mợ chủ nhỏ, cô đang. . . . . . tức giận cậu chủ sao?" Heber đen mặt hỏi.
Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, không nói một câu xoay người, rời đi.
"Ách. . . . . ." Heber lộ vẻ khó khăn nói, "Mợ chủ nhỏ, cậu chủ vừa mới tỉnh, cô như vậy không sợ cậu ấy đau lòng sao? Dù nói thế nào, lần này có thể nói cậu ấy tìm được đường sống trong chỗ chết a."
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ nghẹn lời.
Đúng vậy, những vết thương trên người của anh, cô làm sao không thấy? Nhưng cô tức giận, tức giận vì chuyện lớn như vậy nhưng trước đó anh lại không nói cho cô biết, còn xem cô như bà xã của mình sao?
Dừng một chút, sửa lời nói, "Này Heber. . . . . . ông lên trước đi xem anh ấy một chút đi, tôi làm nhiều chút thức ăn sẽ đi lên. Nằm lâu như vậy, anh ấy đói bụng rồi."
Heber gật đầu một cái, "Vâng, cũng tốt."
Xoay người đang chuẩn bị rời khỏi phòng bếp, đột nhiên lại nhớ tới những thứ gì, Heber quay trở lại nói, "A đúng rồi, cậu chủ thích ăn món rau trộn, nhất là cái loại bột gạo trộn vào món rau trộn, vừa ngon miệng có thể dễ tiêu hóa, vừa đúng thích hợp ăn lúc bị thương, vậy làm phiền mợ chủ nhỏ chuẩn bị nhiều một chút cho cậu chủ."
Lâm Nhược Kỳ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, mặc dù ở phương diện hộ lý cô là người chuyên nghiệp nhưng mà ở phương diện ăn uống thường ngày, Heber mới là người hiểu rõ Cơ Liệt Thần nhất, lời của ông ta nói, cô không chút ý kiến.
Dường như Heber và Cơ Liệt Thần nói thật lâu mà Lâm Nhược Kỳ làm món ăn cũng rất lâu, lâu đến nổi Lâm Nhược Kỳ cũng cảm thấy bụng mình bắt đầu đói, cô phát hiện món rau trộn không phải làm quá mặn thì quá nhạt, làm không biết bao nhiêu lần, vứt sạch bấy nhiêu, vô tình thời gian giống như đã qua thật lâu. . . . . .
Cho đến gần sáng sớm thì Lâm Nhược Kỳ mới làm xong món rau trộn, vừa vặn lúc này Heber cũng quay trở lại, gọi Lâm Nhược Kỳ vào phòng ngủ. Lúc đi vào trong phòng ngủ, Lâm Nhược Kỳ thật sự không thể tin vào mắt của mình!
Cơ Liệt Thần, rốt cuộc lại ngủ thiếp đi. . . . . .
Cũng thế, bị thương nặng như vậy thân thể nhất định dễ dàng mệt mỏi. Cũng khó trách Heber đi lâu, có lẽ do anh ngủ thiếp đi, cho nên mới ở trong phòng ngủ trông coi lâu như vậy.
Nhìn kỹ, phát hiện người đàn ông này trước đó còn thoi thóp, thương thế nghiêm trọng, bây giờ nhìn sắc mặt dường như tốt hơn nhiều, mặc dù mắt nhắm thật chặt, nhìn giống như đang ngủ say nhưng khuôn mặt ngủ lười biếng vẫn đẹp trai, lạnh lùng, quyến rũ. Vẫn mái tóc mềm mại sáng bóng, vẫn như đường nét ưu nhã lạnh lùng, vẫn hàng lông mi thật dài, thật dày. . . . . .
Người đàn ông như vậy, chỉ nằm cũng khiến người ta không thể bỏ rơi a.
Trong đầu không khỏi nhớ tới lúc anh mạnh như rồng như hổ làm cho người không thể khen ngợi tính khí xấu, lúc nói chuyện vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng phối hợp với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, bộ dáng cao nhã quý tộc thỉnh thoảng thích đùa bỡn, múa đao, bắn súng. . . . . .
Trong một phút giây này, chỉ có một ước mong. . . . . . Cơ Liệt Thần, anh có thể còn sống trở về bên cạnh em thật tốt. . . . . .
Sau một đêm tức giận cứ như vậy tự động biến mất, trong lòng mềm mại, cô vốn là như vậy, sống chung với anh càng lâu lại càng quên mất cảm giác quyết liệt.
Nhưng cô lại cam tâm tình nguyện. Dù sao, dịu dàng của cô chỉ có anh mới nhìn thấy được.
Nhẹ nhàng đi đến đầu giường, lặng lẽ đến gần anh, muốn đến gần anh một chút, lại không nghĩ rằng sau một giây, cổ tay của cô bị người hung hăng kéo lại, cũng ôm trong ngực ấm áp!
Mặc dù bị thương, nhưng tốc độ người đàn ông vẫn nhanh đến kinh người, động tác cũng không hung mãnh, hơn nữa sức lực cũng rất dịu dàng, cho nên Lâm Nhược Kỳ bị ôm bất thình lình không làm chạm vào vết thương, chẳng qua người đàn ông giống như đứa trẻ ôm chặt cô không buông tay, phản ứng sợ hết hồn!
"Chờ chút, chờ chút. . . . . . Anh... không phải anh bị thương sao? Anh chờ một chút, sẽ làm đau anh. . . . . ."
"Không biết, chỉ cần em không cử động, anh sẽ không đau" Người đàn ông khàn khàn nói, dụ dỗ thổ lộ, "Heber nói, em đang giận anh?"
Cả người Lâm Nhược Kỳ cứng ngắc, nằm yên như tượng đá, đối phương đang chui đầu vào cổ của cô, làm nũng như đứa bé không ngừng hôn. Mà cô đang nằm ở trên người của anh, hai tay không chỗ để, sợ mình thoáng nhúc nhích, sẽ làm đau anh . . . . . .
Tối ngày hôm qua anh vẫn còn rất nhếch nhác, bộ dạng giống như người sắp chết, tại sao hôm nay trông có vẻ có tinh thần như vậy? Chẳng lẽ Heber cho anh uống thuốc tiên chữa bách bệnh gì sao? Không thể nào. . . . . .
Hù dọa, thật đúng là bị cô đoán trúng nhưng cô chỉ đoán trúng một nửa. Heber thực sự thoa cho Cơ Liệt Thần một chút "Thuốc tiên chữa bách bệnh" nhưng thuốc này không như cô tưởng tượng.
"Liệt Diễm" tự luyện chế không ít thuốc điều trị vết thương ngoài da, trong này có một loại thuốc "AP1", dùng để điều trị vết thương đao và vết phỏng đặc biệt hiệu quả. Vừa có thể nhanh chóng ngừng đau, còn có thể trợ giúp bộ phận da và cơ bắp nhanh chóng sinh trưởng, tóm lại thực sự cũng xem là phương thuốc tiên.
Nói đến cách điều chế thuốc này thật không dễ, nghe nói Cơ Lập Hàng là cha của Cơ lão đại, năm xưa học được từ "Quỷ y", mà vị quỷ y tiên sinh đã ẩn cư nhiều năm, muốn tìm đến ông ta để học chế biến thêm loại thuốc khác là không thể nào.
Sở dĩ không đem phương thuốc kỳ diệu này sản xuất một lượng lớn nguyên do cũng là vì nguyên vật liệu quá hiếm, mặt khác là bởi vì dùng loại thuốc này đối với da sẽ sinh ra tác dụng phụ. Dĩ nhiên những chuyện này Cơ Liệt Thần không nói cho Lâm Nhược Kỳ, một mình anh bận tâm là được, không muốn để cho cô gái nhỏ xưa nay tươi vui hoạt bát cũng lo lắng phiền não.
Lâm Nhược Kỳ thấy bộ dạng lưu manh của anh, không còn sức than thở, "Anh mới vừa đỡ hơn một chút, đừng da mặt dày như vậy có được không?"
Cau mày hơi động đậy một chút, Lâm Nhược Kỳ cố gắng thoát khỏi trên người hai tay đang sờ soạng dưới váy cô, dường như đối phương sợ cô chạy trốn càng ôm chặt hơn. . . . . .
"Bà xã, chẳng lẽ em một chút cũng không nhớ anh?"
Lâm Nhược Kỳ quệt quệt khóe môi, trái lương tâm nói: "Không nhớ! Dĩ nhiên không nhớ!"
Thấy thế, Cơ Liệt Thần cũng không tức giận, ngược lại cười cười cầm tay của cô nói: "Thật xin lỗi, để cho em lo lắng."
Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy chóp mũi chua xót. . . . . .
Hít mũi một cái, tố cáo nói: "Gà 16! Anh có biết em rất lo lắng hay không, anh...anh, tại sao anh còn cười được? ! Một mình em trông coi căn nhà lớn như vậy, anh biết em rất sợ không? Nhưng anh không nói gì hết, nếu anh nói trước cho em biết anh đi làm cái gì, em có thể lo lắng như vậy sao? Em. . . . . ."
Cô đột nhiên nghẹn ngào.
Ách. . . . . . Lại nói, nếu anh thật sự nói cho cô biết mình đã đi làm gì, chỉ sợ cô sẽ càng lo lắng hơn? Nói như vậy, nếu thật sự không biết gì hết có lẽ sẽ tốt hơn?
Nghĩ như vậy, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên hiểu nổi khổ tâm của Cơ Liệt Thần.
Thấy nét mặt cô trở nên nhu hòa rất nhiều, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn, trắng trẻo mũm mĩm mê người rất muốn hôn sâu, vì vậy anh muốn ngồi dậy, đáng tiếc vết thương vẫn rất đau đớn, mặc dù so với tối hôm qua đã khá hơn chút rồi nhưng anh vẫn không nhịn được, nhe răng nhếch miệng rên một tiếng, Lâm Nhược Kỳ giật mình phục hồi lại tinh thần.
"Anh đừng lộn xộn, hay là em đỡ anh ngồi dậy ăn một chút nha."
Cơ Liệt Thần thở ra một hơi, khẽ gật đầu.
Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ cẩn thận đỡ anh dậy, kê một cái gối lớn mềm mại sau lưng anh, sửa sang lại quần áo cho anh, lúc này mới dịu dàng bưng chén cháo loãng đút cho anh ăn.
"Không nóng, anh ăn nhiều chút." Cô dịu dàng nói.
Lâm Nhược Kỳ dịu dàng như vậy, cho dù ở thời kỳ trăng mật lúc tình cảm tốt nhất Cơ Liệt Thần cũng chưa cảm nhận được, lời nói dịu dàng, cử chỉ thận trọng, dễ dàng xóa tan những ngày lo lắng trong anh.
Nhưng anh không nói gì, vừa thưởng thức cháo loãng cô đút vào trong miệng, vừa yên lặng ngưng mắt nhìn cô, giống như nhìn thế nào cũng nhìn không đủ. . . . . .
Thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, dĩ nhiên trên mặt Lâm Nhược Kỳ đã đỏ lên.
"Anh đang nghĩ cái gì?" Giống như lơ đãng hỏi.
Thật ra, cô rất muốn châm chọc nói "Anh nhìn em chằm chằm làm gì"!
Đột nhiên phát hiện mặt của anh vô thức cách mình càng lúc càng gần, gần đến nổi có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh thổi lất phất ở bên cổ cô, còn có ánh mắt của anh thâm thúy như đầm, đôi con ngươi xinh đẹp nhấp nháy ánh sáng, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Anh đột nhiên nâng lên bàn tay mềm mại của cô, khẽ hôn đầu ngón tay của cô, mỗi một ngón, sau đó muốn cắn nuốt từng ngón, giống như đó là món ăn ngon nhất. . . . . .
Nhẹ nhếch khóe miệng, dịu dàng nói, "Đương nhiên là đang suy nghĩ đến bà xã của anh."
Trở về bên cạnh cô, có thể chạm vào vành tai và tóc mai của cô, thật sự quá tốt, thật sự quá tốt. . . . . .
Bỗng nhiên, anh xâm nhập trên môi cô, muốn chứng minh lúc này cô thực sự tồn tại. Anh vẫn còn nhớ lúc sắp chết, trong nháy mắt, anh gần như tuyệt vọng bởi vì vừa nghĩ tới sẽ không còn gặp lại cô, cảm giác sợ hãi ấy chưa bao giờ có. . . . . .
Nếu như cố gắng mở đường sống trở về, có thể đổi lấy một lần dịu dàng của cô, rốt cuộc đáng giá!
Đôi tay Cơ Liệt Thần ôm lấy cô, đành chấp nhận.
Thở dài một tiếng nói, "Bà xã, làm thế nào? Anh cảm thấy càng lúc anh càng không thể rời bỏ em. . . . . ."
Cái gì? Lâm Nhược Kỳ có chút ngây ngô. Trong lòng khẽ run, không nhịn được áp sát vào lồng ngực ấm áp của anh.
Không thể rời bỏ em. . . . . .
Một câu nói cỡ nào tuyệt hảo, cỡ nào tự nhiên. . . . . .
Thật ra, mình cảm giác không phải thế?
Nhưng. . . . . . Anh nói như vậy là có ý gì? Anh muốn rời khỏi cô sao?
Cô mới không cần! Vậy không bằng anh trực tiếp ra đi, vĩnh viễn cũng không cần trở lại nữa! Ách. . . . . . Ông trời! Tha thứ cô không phải thật sự nghĩ như vậy, cô chỉ không muốn anh rời đi. . . . . .
Lặng lẽ, trầm giọng lẩm bẩm, "Anh đã nói sẽ không chạy trốn."
Ách! Là ai đang nói chuyện? Nhất định không phải cô! Lâm Nhược Kỳ vô cùng ảo não.
Cơ Liệt Thần im lặng.
Nhược Kỳ a Nhược Kỳ, em cũng đã biết anh không muốn mất đi em? Không phải anh muốn chạy trốn, chẳng qua anh lo lắng cuối cùng có một ngày mình không bảo vệ được em, nếu thật sự có ngày đó, chẳng thà để cho em rời khỏi anh.
Nhưng anh có thể làm được sao?
Cơ Liệt Thần thầm tự hỏi nhưng không cách nào trả lời. . . . . .
Thấy anh áp úng không nói, Lâm Nhược Kỳ có chút ảo não. Anh lập lờ nước đôi không nói câu nào như vậy, rốt cuộc là ý gì? Tại sao cô luôn có chút tâm thần không yên, lo lắng vì anh chứ ?
Cô đang muốn phát giận, lại phát hiện cúc áo trên ngực bị người lặng lẽ mở ra. Hai bờ vai trắng nõn lộ ra trong không khí rét lạnh, đôi môi nóng bỏng tinh tế chạy tới chạy lui ở trên da thịt cô, ủi không biết bao nhiêu lần. . . . . .
"Nhược Kỳ, mới vừa rồi anh không có nghe lầm không? Em nói em cũng không muốn rời khỏi anh, thật sao?" Giọng nói của Cơ Liệt Thần khàn khàn.
Cô im lặng gật đầu một cái, càng ôm anh thật chặt.
Thật ra hỏi hay không hỏi cũng không quan trọng, anh cũng chỉ muốn lấy được một câu trả lời khẳng định, an ủi một chút trái tim phiền muộn của mình.
Nhẹ nhàng mỉm cười tự giễu, tại sao Cơ Liệt Thần anh ở trước mặt Lâm Nhược Kỳ lại không tự tin? Cảm giác như thế, có lẽ chỉ ở trước mặt cô mới có. . . . . .
Đúng vậy, từ đầu đến cuối Lâm Nhược Kỳ là duy nhất trong đời Cơ Liệt Thần anh.
Cô là cô gái duy nhất dám đánh anh, dám mắng anh, còn dám ghim anh, càng là cô gái duy nhất có thể đi đến trái tim anh . . . . . .
Cô không thật xinh đẹp, vóc người cũng không tốt, càng không có khí chất đáng nói, nhưng anh không thể tự kềm chế yêu cô. . . . . .
Anh đã từng tự hỏi lòng mình, tại sao phải yêu cô, trước kia anh nói không ra lý do, còn bây giờ?
Có lẽ, đã có đáp án.
Nghĩ đến đây, anh lẳng lặng ôm lấy cô, cảm thụ nhiệt độ từ trên người cô truyền sang, để cằm trên bả vai thon gầy của cô, dựa sát vào người cô.
Cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không làm, không quan tâm đến báo thù và sự thật, cứ cảm giác lệ thuộc vào cô như vậy, thật tốt. . . . . .
Để mặc cho anh ôm mình, yên lặng một hồi lâu, Lâm Nhược Kỳ không nhịn được mở miệng, "Nếu không, em và anh cùng nhau ngủ một chút? Như vậy sẽ không cảm lạnh."
Khóe miệng Cơ Liệt Thần cong lên, vén chăn lên để cho cô nằm ở bên cạnh, anh từ phía sau lưng ôm chặt cô, hôn lên tóc của cô, ôm ấp lẫn nhau.
Chợt, Lâm Nhược Kỳ hỏi một câu, "Thần, em muốn hỏi anh một chuyện."
"Hỏi đi." Anh đã nhắm mắt.
"Tại sao. . . . . . Lựa chọn em?"
Đột nhiên, anh mở mắt hôn trán của cô một cái, khẽ mỉm cười.
Thật là vợ chồng đồng lòng a, anh mới vừa nghĩ đến chuyện này, cô liền hỏi ngay rồi.
Vô cùng bất đắc dĩ trả lời, "Nói hai chúng ta không ghim không quen biết, khi đó anh đã bắt đầu sợ vợ, hơn nữa ánh mắt không tốt, yêu chính là yêu, có thể làm sao đây?"
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cứng lại, trong mắt xông ra một chút chua xót.
Đáp án này nghe thật bất đắc dĩ, thậm chí còn có một chút ý tứ nhạo báng nhưng cô nghe trong lòng ngọt ngào.
Không nói câu nào, chỉ vùi cái đầu nhỏ vào trước ngực của anh, càng lúc càng sâu hơn. . . . . .
*****
Mỗi ngày Heber vội tới thoa hai lần “thuốc tiên chữa bách bệnh” cho Cơ Liệt Thần, vết thương trên người Cơ Liệt Thần khỏi hẳn rất nhanh, chỉ hai ba ngày, cảm giác đau đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa anh đã có thể rời giường đi lại.
Thấy anh tốt hơn nhiều, Lâm Nhược Kỳ tiếp túc bắt đầu huấn luyện.
Buổi sáng sớm hôm nay, cô thay bộ đồ rằn ri lúc trước Cơ Liệt Thần từng cho cô mặc, hiên ngang mạnh mẽ xuất hiện trước mặt Cơ Liệt Thần. Hăng hái nói, "Ông xã, hôm nay em muốn học bắn súng!"
Cơ Liệt Thần buồn cười không thôi, "Thế nào, em rất chờ mong?"
"Đó là đương nhiên!" Lâm Nhược Kỳ tùy tiện nói, "Đi theo vua bắn súng trong nước học bắn súng, điều này rất vinh dự a, cơ hội hiếm có em muốn học tập thật tốt."
Cơ Liệt Thần nhìn vào đôi mắt to, tròng đen trắng rõ ràng, sáng lấp lánh, đột nhiên không lên tiếng. Bình tĩnh đứng đối diện nhìn Lâm Nhược Kỳ, cô đang cúi người khom lưng kiểm tra giày của mình, mái tóc đen mềm mại thật dài buộc đuôi ngựa thật cao, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, lông mày thanh tú, ánh mắt trong trẻo chuyên chú, con ngươi trong suốt lấp lánh như viên ngọc đen sáng chói.
Người cao một 1m6, rất nhỏ nhắn nhưng sau khi mặc vào bộ đồ rằn ri lại hết sức mạnh mẽ, lúc này cô đã cột xong dây giày, khi bước đi mái tóc buộc đuôi ngựa thật cao vung vẫy, bước chân nhẹ nhàng, gọn gàng.
Bất giác mỉm cười. Quả nhiên là cô vợ nhỏ đặc biệt nhất của anh a, luôn trẻ trung và tràn đầy sức sống như vậy. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ cảm thấy anh im lặng, ngoái đầu nhìn lại, phát hiện anh đang yên lặng nhìn mình.
Chợt trong lòng chủ ý, bắt chước giọng điệu của anh, "Thế nào? dáng dấp bà xã thật đẹp, cho nên nhìn thành hoa si rồi?"
Cơ Liệt Thần thật sự sững sờ, ngây người ước chừng năm giây, mới phục hồi lại tinh thần.
Sau đó, không thể đè nén bật cười ra tiếng nhưng cười một tiếng làm động tới vết thương trên người.
Rốt cuộc chậm rãi lấy lại sức, anh nói móc, "Bà xã, em nói chuyện hài không giống một chút nào."
Lâm Nhược Kỳ tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó dặn dò, "Ngàn vạn lần không được đi ra ngoài a, ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, em đi học 1-2 tiếng sẽ trở lại."
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần lại không nhịn được trêu nói, "Bà xã, anh phát hiện kể từ khi kết hôn, em càng lúc càng trở nên giống bà mẹ già, thật sự rất dài dòng. . . . . ."
"Gà 16!" Dậm chân, giận tím mặt.
Cơ Liệt Thần buồn cười giơ tay đầu hàng, "Được, được, được, anh không nói, anh không nói."
Đôi tay khoanh ở trước ngực, mỉm cười nhìn Lâm Nhược Kỳ nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.
Nói là nghỉ ngơi, thật ra Lâm Nhược Kỳ chân trước mới vừa đi ra cửa, Cơ Liệt Thần chân sau đi vào phòng sách, bắt đầu bận rộn công việc.
"Này, Diêm Hạo, cậu và Heber cùng đến phòng sách một chút, chuyện bố trí phòng thủ Lư Đăng Bảo, tôi có kế hoạch mới. . . . . ."
******
Cho tới bây giờ Lâm Nhược Kỳ nghĩ môn bắn súng là môn rất khó học. Xem cảnh bắn nhau trong phim, các Nữ Đặc Công cầm súng chơi đùa, bao nhiêu xinh đẹp thì có bấy nhiêu xinh đẹp, tại sao ngay cả súng ngắn cô cũng cầm không vững? Có khó khăn như thế sao?
Không chỉ khó khăn mà còn rất khô khan!
Điều quan trọng là ông thầy dạy bắn súng, mẹ nó, đặc biệt xảo trá!
"Lâm Nhược Kỳ! Nói cô bao nhiêu lần, đi đầu là phương pháp giết địch hiệu quả nhất! Trước nhắm ngay đầu, phải nâng cao tầm ngắm, hai chân và hai vai vững, thử lại một lần nữa!" Lôi Thiệu Đình cực kỳ tức giận, lớn tiếng hô to bên tai làm cho Lâm Nhược Kỳ không nhịn được cau mày.
Lôi Thiệu Đình này thật sự kỳ quái, thần bí và giống như yêu nghiệt chuyển thế, động một chút là động tay động chân đối với người ta, chỉ khi nào lên sân bắn, thái độ quay ngoắc 180°, không riêng gì Lâm Nhược Kỳ, ngay cả Lynda cũng bị anh ta hù dọa.
"Pằng. . . . . ." một tiếng, đạn bay ra, đáng tiếc không bắn vào mục tiêu, đừng nói gì đến giết địch phải bắn vào "Đầu".
Nhìn bia bắn nơi xa một chút, Lâm Nhược Kỳ chợt chắt lưỡi.
Con ngươi sắc bén chìm xuống, sau lưng Lôi Thiệu Đình cực kỳ tức giận kéo súng ngắn trong tay cô, căn bản không ngắm, chỉ thấy anh ta đứng ở trước chỗ Lâm Nhược Kỳ đã đứng, bày ra tư thế đẹp trai, tay phải vừa nhấc.
"Pằng, pằng, pằng . . . . . ." ba phát súng liên tục, tiếng nổ vang dội!
Lâm Nhược Kỳ hào hứng chạy đến bên bia bắn vừa nhìn, vẻ mặt hở ra. . . . . .
Mẹ nó, chỉ có một mắt, ba phát đạn không hề hỏng phát nào, tất cả đều bắn vào hồng tâm!
Quay đầu nhìn lại, trên trán Lôi Thiệu Đình nổi gân xanh, đang hướng về phía cô hét to: "Thấy không? Đây mới gọi là bắn súng! Cô tới đây, tiếp tục!"
Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cũng tức giận, vốn hài lòng lắm đối với hành động trước đó của Lôi Thiệu Đình, vào lúc này thấy đối phương không khách khí chửi mình như vậy, nhất thời tức giận hung hăng lớn tiếng bác bỏ: "So với anh dĩ nhiên không tốt, anh là vua bắn súng đẳng cấp quốc tế, tôi là lính mới tay mơ, làm sao so sánh? Bắn. . . . . ."
Chữ bắn còn chưa nói hết, "Pằng, pằng, pằng" ba tiếng, ba phát đạn lướt qua bên hông của Lâm Nhược Kỳ, chính xác không lầm bay về phía bia bắn. . . . . .Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.
Thân hình Lâm Nhược Kỳ không nhịn được cứng ngắc, chỉ nghe trong gió có tiếng gào thét o o lướt qua, lại quay đầu lại nhìn lên mới phát hiện không biết khi nào, cái bia bắn sau lưng mình đã có thêm ba lỗ. . . . . .
Mồ hôi điên cuồng đổ xuống, mồ hôi đổ như thác a!
"Lôi Thiệu Đình! Anh điên rồi? Lại dám nhắm cố chủ thuê mình nổ súng? Anh không muốn sống hả!" Lynda đã bắt đầu lên tiếng mắng chửi người.
"Tại sao không dám? Nguy hiểm trước mặt, tôi còn coi cô ấy là cố chủ hay không? Trước hết bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, huống chi tôi là vua bắn súng cũng không phải là vua vạn năng, không phải lúc nào cũng có thể bảo vệ cô ấy!"
Lynda nghẹn lời, dừng một hai giây lại cảm thấy không ổn, bác bỏ, "Nhưng mặc kệ nói thế nào, anh cũng không nên chỉa súng về hướng cô ấy a, dù sao Nhược Kỳ cũng là lần đầu tiên học bắn súng, không bắn chính xác cũng là chuyện rất bình thường!"
Lôi Thiệu Đình cau mày, "Làm ơn, ý của cô nói bởi vì cô ấy ngu ngốc cho nên tôi phải hạ thấp yêu cầu một bậc?"
"Anh!" Lynda lần nữa nghẹn lời, một hồi lâu, hất tay tức giận nói, "Không thể nói lý! Một người kỳ quái!"
Dứt lời, Lynda hất tay xoay người.
Lâm Nhược Kỳ ở bên cạnh vẫn đứng nhìn hai người gây gổ, có chút xấu hổ, "Cái gì kia. . . . . . Tôi biết tôi rất ngốc nhưng hai người không cần vì một mình tôi mà gây gổ a. Tôi thừa nhận tôi rất ngốc, vì ngốc cho nên mới làm phiền Lôi tiên sinh, Lôi đại ca, Lôi huấn luyện viên, không đúng, là Lôi súng thần. . . . . . Tôi cầu xin anh dạy cho tôi vài lần nữa được chứ?"
Lần này, đổi thành là Lôi Thiệu Đình xấu hổ.
"Cô gái này. . . . . . Nói thế nào với cô mới đúng, ngốc còn chưa tính, lại còn da mặt dày như thế. . . . . . Thậm chí có người thừa nhận mình ngốc, thật là không hiểu nổi tại sao Cậu chủ Cơ và Cậu chủ Lãnh thích cô như vậy. . . . . . Ôi, được rồi, được rồi, ngày mai tiếp tục, hôm nay phạt cô chạy bộ là được."
"Chạy bộ?" Lâm Nhược Kỳ bối rối, còn dùng cách xử phạt về thể xác?
"Cái gì? !" Lynda và Lâm Nhược Kỳ trăm miệng một lời, kêu lên.
"Kêu la cái gì? !" Lôi Thiệu Đình tà khí liếc khuôn mặt sững sờ của Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt khinh thường trả lời, "Sáng nay cậu chủ Cơ đã nói, trong khoảng thời gian huấn luyện cô bắn súng, nhất định phải nghiêm khắc kiểm tra, không thể ăn bớt ăn xén, càng không thể bỏ dở nửa chừng. . . . . ."
Lời nói đến một nửa, nhìn thấy vẻ mặt không tin của Lâm Nhược Kỳ, anh ta lại nói: "Không tin đúng không? Không tin tôi gọi ngay điện thoại cho anh ta, để cho cô xác định sự thật. . . . . ."
Nói xong, thật sự lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.
"Đợi đã nào...!" Lâm Nhược Kỳ quát bảo ngưng lại, "Chạy thì chạy, ai sợ ai!"
Thật ra, chẳng qua Lôi Thiệu Đình dùng phép khích tướng nhưng thật sự anh ta và Cơ Liệt Thần từng có thỏa thuận, nhất định trong thời gian ngắn nhất phải chỉ bảo cho Lâm Nhược Kỳ. Bởi vì, anh ta còn thiếu cậu chủ Cơ một món nợ ân nghĩa. . . . .
Lynda nghiêng đầu nhìn nét mặt Lôi Thiệu Đình, cảm thấy trong này có chút mờ ám, bản thân Cơ lão đại thuê Lôi Thiệu Đình bảo vệ cho Lâm Nhược Kỳ đã là một chuyện kỳ quái, bây giờ còn muốn anh ta dạy bắn súng, chuyện này lại càng kỳ quái.
Nhưng trong thời gian quá ngắn cô nghĩ không ra, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cho nên không có biện pháp, Lâm Nhược Kỳ chỉ có thể cam tâm chịu phạt, chạy mười vòng sân huấn luyện.
Tất cả mọi người toát mồ hôi dầm dề lo sợ cho Lâm Nhược Kỳ, khoảng cách sân huấn luyện một vòng tương đương với 400 mét, chạy mười vòng là 4.000 mét, đối với một cô gái nhỏ nhắn không được huấn luyện chuyên nghiệp mà nói, phải là chuyện hết sức khó khăn.
Thật không nghĩ đến chính là. . . . . .
Lôi Thiệu Đình và Lynda cùng với các thành viên Liệt Diễm có mặt trong sân huấn luyện, tất cả đều trầm ngâm chăm chú nhìn Lâm Nhược Kỳ đang "Toàn lực" chạy nhanh, phát hiện cô ở trong sân huấn luyện gập ghềnh lảo đảo chạy một vòng lại một vòng . . . . . .
Nhìn tư thế và tốc độ cô chạy, trái tim nhỏ của mọi người cũng biến thành nơm nớp run rẩy.
Trời ạ. . . . . . Đó là tốc độ nhanh nhất của cô sao? A thật xin lỗi, tất cả loài ốc, tất cả loài rùa, tất cả mọi sinh vật chậm chạp, tốc độ cô "Chạy" so với bọn chúng thật là quá thất lễ. . . . . .(kakaka, buồn cười quá)
A, rốt cuộc cô đã chạy vòng thứ hai rồi, a, vấp té. . . . . . Bò dậy, ngay cả bò cũng chậm như vậy. . . . . . Ừ, vịn trên lan can sắt nghỉ ngơi lấy hơi, cũng được cũng được a, dù sao cũng không phải là huấn luyện chuyên nghiệp a, chạy xong vòng thứ hai rất mệt mỏi. . . . . . Rất tốt, lại bắt đầu chạy, cái gì? Lần này là đi? A, còn chưa đi hai bước lại ngồi xuống? Ông trời, cô chạy tốc độ nhanh như rùa sao. . . . . . Quả thực tốc độ so với rùa còn nhanh hơn rùa chứ sao. . . . . . Rốt cuộc lại bắt đầu chạy, ôi trời, tốc độ này của cô, sau này lão đại mang theo cô đi ác chiến thì làm sao hả? Sớm bị người chém thành bảy tám mảnh. . . . . . Lão đại a lão đại, cậu nên nghĩ một chút biện pháp chỉ bảo cho mợ chủ nhỏ làm sao để chạy trốn đi, nhìn tốc độ cực phẩm nhanh như rùa của cô. . . . . . Ôi trời, rốt cuộc vòng thứ năm rồi, a, nhắm mắt rồi, còn xoa xoa? Chẳng lẽ hạt cát bay vào? Dường như là. . . . . . Khó có thể tin a, chạy ngã trái ngã phải như vậy vẫn có thể kiên trì đến điểm cuối sao? Rốt cuộc cô có được hay không a. . . . . .
Mọi người vẫn đưa mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ "Chạy" ở trong sân huấn luyện, lúc này mới đột nhiên ý thức được, thì ra mình vì cô vợ nhỏ của lão đại đổ mồ hôi dầm dề! Thậm chí thấy cô rốt cuộc gần chạm đến điểm cuối thì có một loại cảm giác "Thở phào nhẹ nhõm" . . . . . .
Nhất là Lôi Thiệu Đình được xưng vua bắn súng cả nước, thợ săn tiền thưởng đỉnh cấp, tung hoành nơi chiến trường trăm trận trăm thắng, chỉ cần bắn ra chưa bao giờ thất bại, lần đầu tiên phạm loại sai lầm cấp thấp này!
Vì vậy tại chỗ nâng trán, buồn bực lặng lẽ cúi đầu, nhìn chằm chặp bên dưới tràn đầy hạt cát, chỉ muốn ở phía trên đào một cái hố nhỏ trút oán hận. . . . . .
Còn có Lynda, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Nhược Kỳ chạy như muốn gặp trở ngại, muốn rút lại mấy lời nói bất mãn lúc nảy mình thay cô kêu oan.
Cái cô nhóc chết tiệt này, quá vô dụng. . . . . .
Cuối cùng cũng trôi qua một giờ, Lâm Nhược Kỳ chạy phạt mười vòng còn chưa hoàn thành, bụng không hiểu sao bị đau đớn.
Vừa mới bắt đầu, cô còn tưởng rằng mình ăn nhiều nên bị đau nhưng sau đó từ từ cảm thấy không được bình thường, cảm giác đau đớn này dường như đến từ bụng, hơn nữa dường như dưới người còn thấm ra chất lỏng ẩm ướt. . . . . .
Chẳng lẽ tới ngày nghỉ lễ ? Lại không giống. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ luôn nghỉ lễ không đúng ngày, cho dù là ngày sạch, cô cũng muốn đi toilet nhìn một chút, không ngờ còn chưa kịp xoay người, bụng lại quặn đau, đau đến nổi cô không nhịn được cúi người xuống ngã trên mặt đất.
"Ưm hừm. . . . . ."
Mọi người thấy thế đều giật mình.
Nhất là Lynda, phát hiện cô không thích hợp trước nhất, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt cô, "Thế nào, Nhược Kỳ? Khó chịu chỗ nào sao?"
". . . . . ." Ông trời, Lâm Nhược Kỳ đau đến không nói nổi một lời nào, trên trán tất cả đều là mồ hôi.
Cô chỉ dùng tay chỉ chỉ bụng mình. . . . . .
Ông trời! Thật là đau! Loại đau này, cô chưa bao giờ cảm nhận được, tại sao lại đau như thế?
Hơn nữa, dường như khí lực trong người thoát ra bên ngoài, đầu cũng hôn mê không chịu nổi, cô dùng sức lắc đầu, không biết có phải do chạy quá nhiều vòng hay không, trước mắt mơ hồ, bên tai ong ong, chập chờn không rõ, văng vẳng ồn ào, tất cả mọi thứ cũng trở nên mơ hồ. . . . . .
Ý thức cũng càng lúc càng mơ hồ, cảm giác đau cũng càng lúc càng sâu, cô thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, rốt cuộc phát ra một chữ, "Cứu. . . . . ."