"A, tôi tới giúp anh tôi xem có cái gì cần thu xếp một chút không" đang nói, nhìn thấy xa xa, Heber từ trên lầu đi xuống, Tang Tuyết Phù chào hỏi với ông ta, "Heber, hành lý của ông đều thu xếp xong chưa? Anh tôi đâu, cần tôi phụ giúp không?"
Heber khom lưng cung kính hướng về vị biểu tiểu thư xinh đẹp, Lâm Nhược Kỳ không khỏi muốn oán thầm một phen: Đây chính là danh môn quan hệ lâu đời, đúng là nhiều quy củ, mặc cho người già bao nhiêu tuổi, cũng phải hướng chủ nhà cúi người khom lưng chào, thật là xã hội cũ vạn ác a. . . . . .
Chỉ nghe Heber trả lời: "Chắc Biểu tiểu thư còn chưa biết, cậu chủ giao tôi ở lại, cho nên tôi không cần thu dọn hành lý."
"Hả? Như vậy sao, vậy thật là đáng tiếc a, nói như vậy đi nghỉ phép chỉ còn bốn người mà thôi?" Lâm Nhược Kỳ thuận miệng hỏi.
"Không, vẫn năm người. Cậu chủ để cho tôi ở lại, đổi Lynda đi."
"Lynda?" Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra. Lynda này. . . . . . Là ai? !
"Thì ra đổi thành Lynda . . . . . ." Tang Tuyết Phù cũng ngẩn ra, há tròn miệng. Lại đem Lynda am hiểu thuật dịch dung cũng mang theo, xem ra anh họ có kế hoạch mới rồi sao.
Bỗng dưng, người đẹp ngậm miệng lại, bởi vì cô phát hiện sắc mặt của bạn học Lâm Nhược Kỳ ở bên cạnh trở nên hết sức khó coi.
Nhìn dáng dấp, một cô gái nào đó giống như hiểu lầm đấy. . . . . .
Quả thật Lâm Nhược Kỳ rất tức giận, con mẹ nó, quỷ keo kiệt, tình nguyện biến thành người khác cũng không mang cô đi, thật là quá đáng!
Tang Tuyết Phù hơi đen mặt, nhìn vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt tan rã của Lâm Nhược Kỳ, an ủi: "Ôi chao, Nhược Kỳ, cô ngàn vạn đừng nghĩ lung tung, chẳng qua Lynda là. . . . . ."
"Tang Tuyết Phù!" Trong hành lang phía bên phải chợt truyền đến một tiếng quát mắng, "Xem ra gần đây cô thật sự rất rỗi rãnh, chắc hẳn chuyến du thuyền sang trọng mười ngày này, cô muốn bỏ qua!"
Trong phòng khách ba người rối rít ngẩng đầu, nhìn về phía một nam một nữ từ trên lầu đi xuống.
Heber đã quen ẩn vào góc tối, chuyên nghiệp đứng thẳng thế im lặng.
Còn Tang Tuyết Phù, chỉ cần nghe cũng biết đó là anh họ của mình, thiếu chút nữa tiết lộ bí mật, tự biết đuối lý, cô lập tức im miệng không nói.
Mà Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt chán ghét nhìn về phía đôi "Cẩu nam nữ" này.
Chắc hẳn tối qua ở sát vách phòng ngủ của cô, trình diễn đại chiến "ò í e" đúng là hai người này rồi. . . . . . Ôi chao, sắc mặt xanh mét của tên đàn ông nào đó, tối qua đại chiến 100 hiệp chứ? ! (Cô gái, đó là người ta oai phong tàn khốc, hiểu không? !)
Hừ lạnh một tiếng, xoay người, bước đi, không để ý tới bọn họ. Mắt không thấy, tâm không phiền thôi!
"Y tá Lâm" Một cậu chủ "Ghê tởm" cũng không bỏ qua cho cô, lên tiếng gọi cô, "Giới thiệu với cô một chút, vị này là Lynda, trước kia là đồng nghiệp của tôi. Lynda, cô ấy là hộ lý riêng của tôi, Lâm Nhược Kỳ"
"Thì ra hộ lý riêng của anh, Y tá Lâm, chào cô" Đối phương đã thoải mái lên tiếng trước.
Hơn nữa, đang khi nói chuyện, Cơ Liệt Thần đã dẫn Lynda đi tới bên người cô, cô muốn tránh cũng không kịp rồi.
Bất đắc dĩ, xoay người, trong nháy mắt đã thay một vẻ mặt chân chó, nở nụ cười: "Ha ha, chào cậu chủ Cơ, chào Lynda tiểu thư . . . . . ."
Nhưng khi quay người lại, Lâm Nhược Kỳ cả người ngây ngẩn.
Cô nghĩ cô sắp không thở nổi. . . . . .
Bởi vì, cô gái gọi là Lynda thật sự quá đẹp!
Một mái tóc nâu óng mượt thật dài lượn lờ đến vòng eo mảnh khảnh, đôi mắt đen thâm thúy như thạch động, làn da trắng như tuyết, đôi môi anh đào mềm mại, dáng người lung linh hấp dẫn, bất kể là ngũ quan, da thịt, hay vóc người xinh đẹp tỷ lệ cũng tinh xảo như vậy, quả thực là một con búp bê Barbie ngoại quốc thứ thiệt!
Quan trọng là, tuổi của cô ấy xấp xỉ với mình, chỉ trên dưới hai mươi tuổi. . . . . .
Cỡ nào tuổi xuân quý báu a! một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị Cơ Liệt Thần, con "Gà" háo sắc kia chà đạp? ! Thật là lẽ trời ở chỗ nào a!
Cơ Liệt Thần rất hứng thú nhìn bộ dạng á khẩu không trả lời được của Lâm Nhược Kỳ, trong lòng có chút mừng thầm.
Chậm rãi, anh vẫn dùng giọng nói ưu nhã căn dặn: "Heber, chuẩn bị một chút, Lynda muốn ở lại ăn cơm trưa"
Có người lập tức hùa theo: "Đúng vậy! Heber, chuẩn bị cho tôi một con gà, một con dao sắc bén, tôi muốn tự mình xuống bếp!"
Cuối cùng, Lâm Nhược Kỳ bổ sung một câu: "Đừng quên, tôi muốn gà trống!"
Thật ra, Lâm Nhược Kỳ muốn làm món Gà, là có chủ ý. Bởi vì, Nam Thành có món ăn giang hồ rất nổi tiếng, gọi là "Gà trống quay", nguyên liệu chủ yếu chính là gà trống.
Cô cho nên bổ sung một câu như vậy, đương nhiên là có ngụ ý.
Không chỉ như thế, cô nói lời này thì đôi mắt híp lại, cố ý khinh thường cậu chủ họ Cơ một chút. . . . . .
È hèm, món ăn này, cô phải thay đổi một chút!
Giống như nhìn thấu ác ý của cô, vẻ mặt Cơ Liệt Thần không thay đổi, hỏi một câu: "Y tá Lâm, cô muốn làm món ăn gì đây?"
Lâm Nhược Kỳ cười mờ ám hai tiêng, chỉ nói "Giữ bí mật".
Lại nói, tài nấu nướng của Lâm Nhược Kỳ mặc dù không phải là hạng nhất, nhưng mỗi thứ đều biết một chút, dù sao cô cũng là một đứa trẻ mồ côi nha, rất sớm đã học được tự lập, tự chủ. Rửa rau, cắt tỏi, cạo vảy cá, hay cái gì đó, tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa, trong các món ăn của cô, đặc biệt là "Gà trống quay" làm có chút tâm đắc.
Phi phi, Lâm Nhược Kỳ ở trên hai tay phun ra hai ngụm nước miếng, chuẩn bị bắt đầu nấu ăn.
Mọi người nghe nói, hộ lý riêng của Cậu chủ Cơ, Y tá Lâm muốn xuống bếp, đều rất tò mò, nhất là người đầu bếp nổi tiếng Trung Quốc do cậu chủ Cơ mời tới, đối với món ăn giang hồ cảm thấy hứng thú.
Món ăn của vị đầu bếp nổi tiếng này, đều là món ăn cung đình chút thất truyền, thí dụ như: đậu hũ Bát Bảo Khang Hi, bánh Như Ý Đồng Trị, cửa cung hiến cá, bánh bao nhân rau Thắng Lợi, hoa đào hương phiến. . . . . . Món ăn của Lâm Nhược Kỳ gọi tên rất xấu a.
Đem đến một con gà trống, một con dao sắc bén, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu xắn tay áo lên.
Cái con dao này là đầu bếp nổi tiếng cho mượn, Lâm Nhược Kỳ cầm con dao, tay vung lên, một góc bàn gỗ rơi xuống! Thứ tốt, chém sắt như chém bùn! Cái con dao này không biết làm bằng gì, thậm chí có "Hiệu quả" tốt như vậy !
Hãy bớt nói nhảm đi, bước đầu tiên Lâm Nhược Kỳ bắt đầu giết gà!
Bước đến hai bước, Lâm Nhược Kỳ lưu loát nắm cánh con gà trống, đang chuẩn bị xuống tay. . . . . .
"Chờ một chút, loại chuyện máu tanh, làm sao để Y tá Lâm tự mình ra tay? Để tôi làm cho"
Chỉ nghe trong đám người, một giọng nói du dương truyền đến, Lâm Nhược Kỳ quay đầu lại, hạc đứng trong bầy gà, một cậu chủ chân thành đi tới, tự ý nhận lấy "Gà" trong tay cô, xốc lên một đôi cánh gà, cũng không thấy trong tay anh cầm công cụ gì, chỉ kịp nhìn thấy anh ở trên thân gà quơ múa. Thời gian vút vút một cái nháy mắt, lông gà bay múa đầy trời, thân gà đã chia năm xẻ bảy, thế nhưng không có một giọt máu tràn ra, chỉ khi miếng thịt gà rớt xuống đất thì máu tươi mới chậm rãi chảy ra. . . . . .