Không nhìn thấy bóng người tới như mong muốn, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn Ngụy Lãng ở phía sau lưng, cùng lúc nhìn dọa cô hoảng sợ gần chết!
"A. . . . . ." Ngụy Lãng đưa ra một thanh đao nhọn dài một thước đâm tới ngực cô!
"Cẩn thận!" Lãnh Như Phong hô lớn một tiếng, vọt tới trước mặt cô.
Pằng!
Một tiếng kịch liệt phá vỡ nơi hoang dã trống trải. Âm thanh này, Lâm Nhược Kỳ đã không hề xa lạ nữa, cô nghe được rất rõ ràng, là tiếng súng. . . . . .
Ngơ ngác nhìn Lãnh Như Phong vẫn lo âu nhìn cô. Trong tay của anh ta cầm súng, họng súng chỉ về phía Ngụy Lãng, lại nhìn kỹ về phía Ngụy Lãng, ngay giữa bụng bị một phát! Nhìn dáng dấp, phát súng kia là do Lãnh Như Phong bắn trúng. . . . . .
"Ngụy Lãng! Cậu lại dám phản bội tôi? !" Lãnh Như Phong cắn răng hung hăng hỏi.
"Lãnh, Cậu chủ Lãnh. . . . . ."
Khóe miệng Ngụy Lãng nhỏ giọt máu, run lên hai cái liền kiên trì không nổi, ngửa mặt nằm xuống đất.
Rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ thở dài một hơi, cả người mất hết hơi sức ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu cười khổ, vừa định nói với Lãnh Như Phong điều gì, đợi sau thấy rõ chuyện xảy ra trước mắt sắc mặt liền thay đổi!
Thanh đao nhọn dài một thước lúc đầu Ngụy Lãng đâm vào ngực Lâm Nhược Kỳ, lúc này cắm vào ngực Lãnh Như Phong! Máu từ mũi đao đâm ra sau lưng Lãnh Như Phong, ánh mặt trời chiếu vào tạo thành màu bạc chói mắt. . . . . .
Mà lúc Ngụy Lãng ngã xuống đất trong nháy mắt, đao nhọn cũng theo đó hếch lên, tạo thành một lỗ máu khổng lồ mà kinh khủng. . . . . .
Trong khoảnh khắc, lồng ngực Lãnh Như Phong như cây cột máu!
Thì ra, anh ta vọt tới trước mặt mình, chặn lại một đao kia của Ngụy Lãng. . . . . .
Trên bầu trời, mây đen che ánh mặt trời đã tan ra, ánh sáng đi qua, vùng quê hoang dã lại khôi phục yên tĩnh.
Lâm Nhược Kỳ ngây ngốc, làm thế nào cũng sẽ không đoán được kết cục thế này. Cô ngơ ngác nhìn Lãnh Như Phong ngã xuống đất, trước khi nhắm mắt nhìn về phía cô, anh ta khẽ há miệng, dường như còn muốn nói với cô điều gì nhưng chỉ có thể phát ra hơi thở dốc yếu ớt. . . . . .
Đó là một loại ánh mắt như thế nào, mà trong một khắc kia cô nên nói với anh ta điều gì? Anh ta còn nắm chiếc nhẫn kim cương màu đỏ trả lại cho mình, trong lòng Lâm Nhược Kỳ đủ loại mùi vị.
Anh ta nói đúng, anh ta và cô luôn bỏ qua nhau. . . . . .
Không nhịn được, nước mắt cô chảy xuống. Chậm rãi giơ tay lên che mắt, nước mắt cũng không ngừng chảy. . . . . .
Nơi xa mơ hồ có tiếng súng truyền đến, người áo đen bốn phía bị bắn gục, Cơ Liệt Thần và Heber mang theo thủ hạ kịp thời chạy tới cứu cô.
"Nhược Kỳ!" Người đàn ông vội vàng cất tiếng gọi ầm ĩ truyền vào bên tai. Lâm Nhược Kỳ mờ mịt quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ông xã mình.
"Nhược Kỳ. . . . . ." Cơ Liệt Thần đứng ở bên cạnh cô, ôm chặt cô vào trong lòng, khẽ thở dài một tiếng, "Được rồi, được rồi, không có chuyện gì, đừng sợ. Là anh không tốt, đã tới chậm, để cho em bị kinh sợ. . . . . ."
Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô, rừng rực khát khao in thật sâu xuống cánh môi cô, tất cả đều là mùi vị quen thuộc trong linh hồn Lâm Nhược Kỳ.
Cho đến lúc này, Lâm Nhược Kỳ mới thật sự tỉnh táo lại, có lẽ sau khi chợt buông lỏng cảm xúc không khỏi đánh úp tới trái tim cô, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sợ hãi, vào lúc này nước mắt tràn ra mi, chỉ một tích tắc thần trí khôi phục lại, suy nghĩ dừng lại thoáng chốc, sau đó chợt tức giận.
Cô ra sức giãy giụa, kêu lên: "Tại sao muốn một mình đi gặp anh ta! Làm em sợ muốn chết!"
Lo lắng bụng của cô, Cơ Liệt Thần không thể không buông cô ra, rũ mắt nở nụ cười yếu ớt, trong tròng mắt thấp thoáng vô hạn dịu dàng, "Còn dám nói anh, vậy tại sao em mang thai còn muốn một mình chống chọi? Làm như vậy rất ngốc, em biết không? !"
Cô mấp máy môi, cắn răng nói ra: "Bởi vì em lo lắng cho anh. . . . . . Hơn nữa, em biết rõ anh ta sẽ không làm gì em."
Dứt lời, cô sâu kín nhìn về phía Lãnh Như Phong nằm trên đất đã nhắm mắt lại, tinh thần chán nản nói, "Lãnh Như Phong. . . . . . Anh ta đã chết."
"Ừ, anh thấy rồi." Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, đáp lại cô.
Cơ Liệt Thần biết bà xã mình hiền lành, mặc dù Lãnh Như Phong âm hiểm như thế nào nhưng có tình cảm đối với cô. Lãnh Như Phong chết đi, cho dù cô không đau lòng, cũng có chút xúc động.
Hiện tại anh có thể làm một điều, chính là ôm cô vào trong ngực ấm áp, thậm chí không nói lời nào, cũng có thể xoa dịu đi tâm trạng xấu của cô . . . . . .
Ở trong cái ôm thâm tình của Cơ Liệt Thần, cảm xúc xuống thấp của Lâm Nhược Kỳ rất nhanh từ từ ổn định. Chỉ là, hai người vẫn ôm chưa tới năm phút đồng hồ, Heber mang đến hai tin tức, một tốt, một xấu.
"Cậu chủ, mới vừa rồi Lynda đã gọi điện thoại tới nói đã giải cứu quỷ y thành công, mặt khác chỗ Thúy Thiến. . . . . ." Heber đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ, khi thấy ánh mắt ra hiệu của đối phương, ông ta nói, "Thúy Thiến, cô ấy. . . . . . Tự sát chưa được, bây giờ đang ở bệnh viện, nhưng cô ấy không chịu tiếp nhận điều trị."
Đôi tay Cơ Liệt Thần day day huyệt thái dương, thở dài một tiếng, cười khổ nói, "Thúy Thiến này. . . . . . Thật là đủ giày vò người ta!"
Anh lo lắng thân thể Lâm Nhược Kỳ không chịu nổi, muốn đưa cô về nhà trước, nhưng Lâm Nhược Kỳ kiên trì muốn cùng anh đi gặp Thúy Thiến, vì vậy hai người ngồi xe chạy tới bệnh viện cấp cứu Thúy Thiến.
Đến bệnh viện, mùi thuốc khử trùng xông vào mũi kích thích làm cho Lâm Nhược Kỳ nôn ra một trận, Cơ Liệt Thần lo lắng đỡ cô, cô lắc đầu một cái, vẫn kiên trì nhanh chân đến xem Thúy Thiến.
Đi tới phòng cấp cứu, phát hiện mẹ chồng Nhiễm Phương đã tới trước một bước, đang coi chừng ở trước giường bệnh.
Hai vợ chồng Cơ Liệt Thần đi vào trước, Nhiễm Phương nói: "Mẹ đã nghe Lynda nói chuyện ở Vịnh Thác Hải. Mẹ nghĩ có lẽ Thúy Thiến thấy thẹn với hai người các con cho nên nó . . . . . . Không muốn gặp các con. Aiz, đứa nhỏ này quá bướng bỉnh cũng quá cố chấp, cứng rắn không uốn được. . . . . . Mẹ đã sớm khuyên nó nhưng không có hiệu quả, lại càng ngày càng mãnh liệt, thật không nghĩ tới lại phát triển thành tình trạng này. . . . . ."
Ai cũng biết, chuyện tình cảm không phải nói đoạn là có thể đoạn, hơn nữa người giống như Thúy Thiến, dồn hết mười mấy năm tình cảm cho Cơ Liệt Thần, làm sao có thể nói thu hồi lại thì thu về được đây?
Lâm Nhược Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ đổ thừa thời gian dần trôi qua, chuyện đời thay đổi, sắc đẹp dễ phai, tình duyên dễ gãy, tất cả mọi thứ ban đầu cũng không thể thay đổi. . . . . .
Chau chặt chân mày, cô nói: "Mẹ, hãy để cho con đi nói chuyện với cô ấy. Mặc dù chưa chắc cô ấy sẽ gặp con, lời của con cũng chưa chắc cô ấy sẽ nghe nhưng cũng là phụ nữ, cảm thụ của cô ấy con có thể hiểu được. Hơn nữa, cô ấy vì Thần biến thành như vậy, con cũng nên đi xem cô ấy."
Nhiễm Phương trầm ngâm trong chốc lát, đồng ý với cô. Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ rón rén đi vào phòng bệnh của Thúy Thiến. . . . . .
Thúy Thiến để nguyên quần áo nằm ở trên giường, tay phải còn dấu băng một chút. Cô không ngủ, ánh mắt đang nhìn nơi nào đó ngoài cửa sổ không rõ, nghe tiếng bước chân, cô quay mặt lại nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ, trong nháy mắt cô ngẩn ngơ nhưng không nổi giận mà giống như không nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ tồn tại, tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Lâm Nhược Kỳ kéo cái băng ngồi, ngồi xuống ở bên giường Thúy Thiến. Chỉ lẳng lặng nhìn Thúy Thiến cũng không nói gì.
Vẫn là Thúy Thiến thiếu kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt tự giễu hỏi "Rốt cuộc bây giờ cô đủ hài lòng, còn tới nhìn tôi làm gì, chế giễu sao? !"
Lâm Nhược Kỳ rũ mắt, "Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, chỉ là có mấy lời tôi cảm thấy phải nói cho cô biết, hi vọng không quấy nhiễu cô."
Thúy Thiến trừng mắt, rất không khách khí lườm cô một cái, "Tôi thừa nhận, là tôi lừa cô đi đến Vịnh Thác Hải, nhưng tôi sẽ không nhận lỗi với cô!"
Lâm Nhược Kỳ cười cười, "Cô chưa từng có lỗi với tôi."
Thúy Thiến giật mình, không hiểu câu trả lời của Lâm Nhược Kỳ. Một hồi lâu, cô mới hừ lạnh nói: "Cô thật đúng là. . . . . . người kì cục!"
Lâm Nhược Kỳ lơ đễnh, rũ mắt nhìn ly nước trên bàn một chút, đứng dậy hỏi, "Có muốn uống chút nước hay không?" Mặc dù trong miệng hỏi nhưng cô đã bắt đầu đưa tay