Lột Xác

Chương 67: Tốt nhất không nên

Trước Sau

break
Một giấc ngủ này có thể nói là không biết trời đất, kéo lại rèm cửa sổ, trong phòng liền hoàn toàn tối tăm, tạm thời thắng Mộc Diệp một lần, loại tâm tình vui vẻ này khiến Mộc Lạp Lạp ngủ hết sức yên ổn.

Thức giấc đã là hơn ba giờ chiều.

Trong lúc cô ngủ, bên trong ngôi biệt thự cao cấp nào đó ở thành phố Long đang xảy ra phong ba không nhỏ.

Mộc Diệp không sống cùng Thẩm Văn Xương nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đến chỗ hắn ở.

Ả ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách đã mấy tiếng đồng hồ, trên mặt luôn mang theo nụ cười thản nhiên.

Cái loại nụ cười âm hiểm khó hiểu.

Bởi vì nghĩ đến lúc này Mộc Lạp Lạp đang bị định tội, không còn cách nào tiếp tục ở tập đoàn Thẩm Thức nữa, ả liền không cầm được vui sướng.

Cục diện Mộc Diệp thích thấy nhất chính là bộ dáng Mộc Lạp Lạp bị mọi người hiểu lầm, mặc cho cô giải thích thế nào cũng sẽ không có người tin tưởng cô, nhìn Mộc Lạp Lạp mất đi tín nhiệm của người khác, bị người phỉ nhổ, ả luôn rất hả hê.

Mộc Diệp quả thật không nhịn được chờ sau này nhìn thấy Mộc Lạp Lạp, nhất định phải giễu cợt cô ta thật tốt. Đã từng là tiểu thư Mộc gia miệng ngậm thìa vàng thì sao, hôm nay còn không phải luân lạc tới tình trạng này?

Cho dù gương mặt kia của Mộc Lạp Lạp đủ quyến rũ, nhưng cũng không có bao nhiêu người thích cô ta?

Bị vứt ở bên ngoài nhiều năm, chịu nhiều khổ cực như vậy, hận ý trong lòng Mộc Diệp đối với Mộc Lạp Lạp cũng đã không phải là ngày một ngày hai, từ lâu đã chờ có một cơ hội triệt để huỷ hoại Mộc Lạp Lạp.

Nếu không phải bởi vì Mộc Lạp Lạp và người mẹ kia của cô, Mộc Chính Thịnh không đến nỗi nhiều năm như vậy cũng không cho mẹ con ả danh phận. Ả từ nhỏ đã biết sự tồn tại của Mộc Lạp Lạp, nhìn cuộc sống sung túc của cô trôi qua sôi nổi, ý nghĩ muốn đạp cô vào đáy cốc của Mộc Diệp đã kéo dài rất nhiều năm.

Dưới mưu tính trong thời gian dài như vậy, rốt cuộc có thể cướp đi những thứ trong tay Mộc Lạp Lạp, ả cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Thế nhưng còn chưa đủ, chỉ như vậy còn chưa thể khiến cho ả trút hết tức giận của những năm này. Ả nhất định phải huỷ diệt hoàn toàn cuộc đời của Mộc Lạp Lạp.

Nhưng có Phó Cảnh Phi ở bên cạnh cô một ngày thì kế hoạch của Mộc Diệp sẽ vĩnh viễn không có khả năng hoàn thành. Cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp phá hoại quan hệ của Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi, khiến cho người duy nhất bên cạnh Mộc Lạp Lạp cũng rời khỏi cô, như vậy mới có thể thật sự phá huỷ Mộc Lạp Lạp!

Mộc Diệp sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên lời của bà Điền Hân nói với mình từ nhỏ, những thứ kia của Mộc Lạp Lạp vốn nên có một phần của ả, nhưng bởi vì mẹ con Mộc Lạp Lạp ích kỷ, đã khiến cho bọn họ sống nhiều năm danh không chính ngôn không thuận như vậy.

Bây giờ thật vất vả mới vào được Mộc gia, tìm về thân phận của mình, Mộc Diệp thậm chí muốn cho Mộc Lạp Lạp đi tìm chết đi! Chỉ cần người này không sống trên đời thì sẽ không bao giờ có người so sánh cùng với ả nữa, cũng sẽ không bao giờ lấy đi cái gì từ nơi ả!

Suy nghĩ một hồi, mãi đến khi nghe thấy tiếng tắt máy ở bên ngoài, Mộc Diệp mới bừng tỉnh lại, vội thu hồi tất cả dữ tợn trên mặt, lộ ra một vẻ mặt dịu dàng.

Đứng ở cửa, Mộc Diệp chờ Thẩm Văn Xương vào cửa liền nhướn mày mỉm cười với hắn: “Văn Xương, anh đã về! Không phải bàn chuyện làm ăn ở thành phố H sao, sao bây giờ đã trở lại?”

Thẩm Văn Xương theo thói quen đưa áo khoác cho Mộc Diệp, không nói một lời, vẻ mặt rất nghiêm túc, có vài phần mệt mỏi rã rời.

Mộc Diệp tự nhiên kéo cánh tay hắn qua, thật ra thì đang len lén quan sát sắc mặt của hắn, trong lòng dần có tí nghi hoặc nhưng lúc mở miệng vẫn dịu dàng săn sóc như cũ: “Ngồi xe rất mệt mỏi? Em đi mở nước cho anh tắm, sau đó ngủ một giấc thật tốt.”

Mộc Diệp không hề nhắc tới Mộc Lạp Lạp, thật giống như hoàn toàn không biết chuyện này xảy ra, có thể thấy tâm lý khá là bình tĩnh, vững vàng.

Thế nhưng Thẩm Văn Xương kéo ả lại: “Không cần, ngồi xuống cái đã.”

Người Mộc Diệp cứng lại, nhưng lập tức khôi phục bình thường, thuận theo Thẩm Văn Xương đẩy ngồi xuống ở trên ghế sa lon.

“Sao lúc này em đã thức dậy?” Thẩm Văn Xương hỏi ả.

Bên ngoài sắc trời đã sáng choang, nhưng thời gian còn sớm, nhìn bộ dáng tỉnh táo của Mộc Diệp cũng biết ả không phải là mới vừa dậy.

Mộc Diệp tự nhiên trả lời: “Đêm qua em tới, không có anh ở đây nên không chìm vào giấc ngủ được.”

Lời nói tình cảm này khiến người ta rất vui, nếu như Thẩm Văn Xương không biết những chuyện kia, nhất định sẽ cưng chiều Mộc Diệp thêm vài phần.

Nhưng lúc này trong lòng phức tạp khiến hắn không có tâm tư hưởng thụ.

“Mộc Diệp.” Thẩm Văn Xương ngưng mắt nhìn ả, bàn tay xoa nhẹ má ả.

Dáng dấp của Mộc Diệp không coi là rất đẹp, nhưng thắng ở chỗ ngũ quan thanh tú, nụ cười dịu dàng khiến lòng người thoải mái.

Ả dịu dàng nói: “Làm sao vậy Văn Xương?”

Thẩm Văn Xương thở dài: “Hôm qua công ty xảy ra sự kiện tiết lộ bí mật.”

Mộc Diệp kinh ngạc hỏi hắn: “Tiết lộ bí mật? Nghiêm trọng không? Người tiết lộ bí mật là ai, điều tra ra được chưa? Có tổn thất cái gì không?”

Ả biểu hiện rất bình thường, giống như lần đầu tiên nghe được tin tức này.

“Em không có nghe nói một chút nào sao? Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, em nên biết mới đúng.”

Mộc Diệp cười cười: “Hôm qua em nhiều việc bề bộn, cũng không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác.”

Không tiếp tục truy vấn, Thẩm Văn Xương nói: “Người tiết lộ bí mật là Mộc Lạp Lạp.”

Mộc Diệp lộ ra ánh mắt cực kỳ khiếp sợ: “Sao có thể? Sao chị lại tiết lộ bí mật? Tuy rằng chị ấy bao giờ cũng làm một ít chuyện xấu, nhưng không thể nào có chuyện mất nguyên tắc như thế.”

Thẩm Văn Xương lắc đầu: “Rất nhiều chứng cứ đều chứng minh là cô ta làm.”

Mộc Diệp khó tin: “Em thật sự không thể tin được, chị ấy thừa nhận ư? Công ty định xử lý chị ấy như thế nào?”

“Cô ta không chịu thừa nhận, nhưng mà chứng cứ đều có, công ty nên xử lý thế nào thì xử lý như thế đó.”

Mộc Diệp có chút không tin, ả hỏi: “Phó Cảnh Phi cứu được chị ấy không?”

Nhắc tới ba chữ Phó Cảnh Phi này, tất cả bình tĩnh trước đó của Thẩm Văn Xương đều tan vỡ, hắn bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt tức giận: “Mộc Diệp, nếu lần sau em làm chuyện giá hoạ như thế này nữa thì tốt nhất không nên bị Phó Cảnh Phi nắm được cán!”