Về phần sau đó đã xảy ra chuyện gì… bản thân Mộc Lạp Lạp còn không hiểu rõ. Luôn là cô triệt để trở thành con dê vào miệng hổ kia, bị Phó Cảnh Phi ăn khô lau sạch, ngay cả một chút cặn cũng không còn.
Và hôm sau khi cô thức dậy, tất cả tin tức náo nhiệt có liên quan tới cô trên weibo đêm trước đều biến mất sạch sẽ.
Lần thứ hai thức dậy ở trên chiếc giường lớn của Phó Cảnh Phi, trên chăn vẫn còn mùi hương thuộc về anh, cái loại hơi thở lạnh như băng của rừng rậm.
Mộc Lạp Lạp nhịn không được giấu mặt ở trong chăn, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Tối hôm qua, sau khi Phó Cảnh Phi hôn cô thì cô liền mất đi ý thức phản kháng, chỉ biết để Phó Cảnh Phi dẫn dắt, phối hợp với anh, thuận theo cùng anh hưởng thụ.
Tục ngữ nói, lần thứ nhất có thể là xung động ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai, nói không chừng còn có lần thứ ba, đây cũng đã chứng minh Mộc Lạp Lạp kiếp này hoàn toàn xong rồi. Vốn chỉ là muốn báo ân, báo báo, liền đem cả người hiến tặng cho Phó Cảnh Phi.
Nhưng Mộc Lạp Lạp biết, mình thật ra cũng không có chút do dự nào, tiếp nhận vô cùng tự nhiên.
Ai bảo người đó là Phó Cảnh Phi cơ chứ, chỉ cần là anh, hết thảy đều có thể tiếp nhận.
“Dậy rồi?” Giọng nói trầm thấp bên tai, thoáng cái kéo Mộc Lạp Lạp từ trong miên man suy nghĩ trở về hiện thực.
Cô gượng cổ quay đầu, phát hiện mình đang gối lên trên cánh tay của Phó Cảnh Phi, hoàn toàn giống như đúc với tưởng tượng viễn vông trước đó của cô.
Hơn nữa Phó Cảnh Phi đang hết sức thâm tình nhìn cô chằm chằm..
Mộc Lạp Lạp kéo chăn che kín đầu lần nữa, ngượng ngùng rống lên một tiếng: “Phó Cảnh Phi, anh không nên nhìn em!”
Mặc dù xấu hổ nhưng vẫn không thể ỳ trên giường, Mộc Lạp Lạp dứt khoát cụp đuôi rời giường, nhanh như chớp mặc đồ ngủ chạy về phòng của mình, đồng thời trong lòng nghĩ: sau này hễ buổi tối là phải cách xa Phó Cảnh Phi một chút, không biết sức hấp dẫn của người đàn ông này đến từ đâu, khiến cô dễ dàng bị anh tóm được.
Trở về phòng, Mộc Lạp Lạp lên mạng trước tiên, nhìn xem có còn tin tức liên quan đến mình hay không.
Quả nhiên chỉ cần Phó Cảnh Phi ra tay, nhất định có thể nhanh chóng giải quyết tốt đẹp vấn đề. Hiện giờ đã không tìm được hình của cô nữa, tuy rằng vẫn có weibo liên quan tới fan cuồng muốn ngủ với Thẩm Thanh Nhượng, nhưng chỉ là nội dung bài viết thông thường, không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với cô.
Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô lanh trí không để cho Phó Cảnh Phi hiểu lầm. Bằng không nếu chờ đến khi Phó Cảnh Phi đích thân nhìn thấy mấy tin tức này, chắc chắn sẽ tức giận vô cùng…
Vừa vui vẻ vừa rửa mặt, Mộc Lạp Lạp hát lên, trong lòng rất là vui.
Đến khi gần xuống lầu, cô đi lấy điện thoại di động thì mới phát hiện, trên điện thoại di động có mấy cuộc gọi lỡ.
Cô mở ra, thời gian là tối qua sau khi cô đi phòng của Phó Cảnh Phi, cho nên cô đã bỏ lỡ.
Về phần người gọi điện thoại tới, là Ngôn Viễn.
Nụ cười trên mặt Mộc Lạp Lạp chậm rãi biến mất, chỉ còn lại một mảnh hờ hững.
Ngôn Viễn gọi điện thoại tới, chắc là Mộc Diệp đã thành công hoá giải sự khủng hoảng giữa hai người. Nhưng cũng có thể bằng vào sự thông minh tài trí của Mộc Diệp, còn không đến mức cãi nhau một lần với Ngôn Viễn mà đổ vỡ. Hơn nữa Ngôn Viễn thích ả như vậy, không tiếc vì ả mà đoạn tuyệt với cô, sẽ không dễ dàng bỏ đi tình cảm với Mộc Diệp.
Nếu y chọn tối hôm qua gọi điện thoại tới, hẳn là không còn bị kích thích nữa.
Mộc Lạp Lạp đoán, sau khi Mộc Diệp cãi nhau cùng Ngôn Viễn thì nhất định sẽ cảnh giác, có thể biết phải mau sớm lợi dụng quan hệ của Ngôn Viễn cùng với cô, khiến cho cô lọt bẫy của bọn họ.
Cô biết, người Mộc Lạp quan tâm hơn nhất định là Thẩm Văn Xương, Ngôn Viễn đối với Mộc Diệp mà nói chỉ là đối tượng ả lợi dụng mà thôi, đến khi giải quyết xong cô thì giá trị lợi dụng của Ngôn Viễn cũng biến mất ngay. Đến lúc đó chắc chắn ả sẽ nghĩ cách trừ khử Ngôn Viễn.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp rất bi thương. Ngôn Viễn cho rằng mình đã chiếm được tình yêu, nhưng làm sao biết y chẳng qua cũng giống như cô, đều là người bị mưu hại?
Hơn nữa bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, đến khi Ngôn Viễn phối hợp với Mộc Diệp đánh ngã cô, y cũng sẽ bị Mộc Diệp gặm không còn sót lại một chút cặn, biết đâu kết cục cũng không khá hơn cô chút nào.
Tiếc là bây giờ Ngôn Viễn mê muội không hối hận, y đang ở bên trong sự lừa dối, mãi mãi không thấy rõ chân tướng. Huống hồ, nói không chừng y cam tâm tình nguyện bị lừa dối.
Mộc Lạp Lạp lắc đầu, trên thế giới này chung quy vẫn có người nguyện ý vì tình yêu mà trả giá tất cả. Cho dù biết phía trước là vực sâu vạn trượng nhưng vẫn dũng cảm tiến tới, không biết đó là ngu ngốc hay là si tình.
Gọi điện thoại tới, rất lâu sau Ngôn Viễn mới nhận điện thoại.
“Lạp Lạp, sao tối qua em không nhận điện thoại của anh?” Ngôn Viễn vừa mở miệng liền hỏi.
Mộc Lạp Lạp cố ý nói: “Tối hôm qua em cùng Phó Cảnh Phi ầm ĩ một trận, em thật sự chịu không nổi hắn. Ngôn Viễn, thật sự em phải lấy cổ phần công ty trong tay hắn mới được sao? Em thật sự không muốn tiếp tục giả bộ với hắn nữa.”
Ngôn Viễn không chút do dự nói: “Lạp Lạp, vì có thể trở lại Mộc gia, em nhất định phải kiên trì biết không!”
Mộc Lạp Lạp thở dài: “Được rồi.”
Lời tiếp theo của Ngôn Viễn khiến Mộc Lạp Lạp triệt để tập trung tinh thần, cả người đều “trận địa sẵn sàng nghênh địch”.
Y nói: “Lạp Lạp, vì để em tin tưởng anh, anh sẽ cho em cơ hội gặp mặt cùng chú Mộc, để em biết chỉ cần có cổ phần công ty trong tay Phó Cảnh Phi, anh sẽ giúp em giải quyết Mộc Diệp, sau đó để cho em trở lại Mộc gia.”
Trong nháy mắt đó, trong đầu Mộc Lạp Lạp có thể nói là trăm ngàn xoay chuyển, trong thời gian thật ngắn suy nghĩ rất nhiều.
Cô suy nghĩ tại sao Ngôn Viễn phải làm như vậy, Mộc Diệp kêu Ngôn Viễn làm như vậy, phía sau là vì cái gì?
Cô suy nghĩ, nếu như thật sự cùng cha gặp mặt, cô có thể che giấu đi nỗi chán ghét ở trong lòng không?
Cô còn nghĩ, lần này gặp mặt Mộc Diệp sẽ làm ra chuyện gì, cố ý khiến cho danh dự của cô mất sạch?
Luôn luôn những đề nghị của Mộc Diệp cùng Ngôn Viễn tuyệt đối là không có lòng tốt.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp mới sẽ không ngây thơ cho rằng bọn họ thật sự muốn để cho mình và cha gặp mặt, càng không thể nào thật sự đi lừa gạt cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi. Hơn nữa, cô hiện giờ đã có hơn phân nửa tài sản của Phó Cảnh Phi, còn cần cái gì?
Sở dĩ Mộc Lạp Lạp cố tình đồng ý với Ngôn Viễn, nhưng lại cố tình nhử y là vì buộc y và Mộc Diệp làm ra hành động. Chỉ có tính toán bên trong phân đoạn này mới có khả năng lộ ra sơ hở.
Mộc Lạp Lạp cần chính là nắm giữ càng nhiều chứng cứ hơn, như vậy mới có thể vào lúc cuối cùng vạch trần bộ mặt thật của Mộc Diệp, một kích giành thắng lợi.
Mà chiêu Mộc Diệp nghĩ ra lần này, có vẻ cũng là một gần như.
“Thật vậy chăng, Ngôn Viễn, anh thật sự có thể làm cho em và cha gặp mặt? Nhưng mà ông ấy đã nói sau này không bao giờ nhận thức em là con gái nữa. Ông ấy sẽ đồng ý gặp em sao?” Mộc Lạp Lạp gỉa bộ làm ra vẻ rất ngạc nhiên.
Trước khi sống lại Mộc Lạp Lạp còn ôm chút chờ mong đối với cha của mình.
Dù sao người hại cô là Mộc Diệp và Ngôn Viễn, cha cô cũng chưa từng làm cái gì, điều duy nhất chính là không tin cô, đuổi cô ra khỏi nhà mà thôi.
Nguồn gốc chuyện này cũng ở chỗ Mộc Diệp.
Nhưng sau khi sống lại Mộc Lạp Lạp suy nghĩ rất nhiều. Cô từ từ phát hiện vì sao cha lại đuổi cô ra khỏi nhà, ngay cả Phó Cảnh Phi đều có thể khi cô bị người đời phỉ nhổ vẫn kiên định đứng ở bên cạnh cô, làm cha của cô, vì sao ông ta không thể tin tưởng cô chứ?
Mộc Lạp Lạp cũng là sau này mới suy nghĩ ra, ở nơi cha cô, gia tộc và sự nghiệp, tiền tài cùng địa vị là quan trọng hơn. Bất kể là Mộc Lạp Lạp hay là mẹ Mộc Lạp Lạp, đối với ông ta mà nói chỉ là tiêu khiển sau khi thành công mà thôi. Trên thực tế ông ta cũng không để ý con gái của mình là ai, chỉ cần ông ta có là được rồi, ông ta cũng không quan tâm vợ là ai, ông ta chỉ cần có thể mang theo bên cạnh ra ngoài là được rồi.
Mộc Lạp Lạp rốt cuộc tin rằng, thì ra có vài người bẩm tính vô tình.
Cô thậm chí từng nghĩ, nếu như bây giờ mình không phải bởi vì sống lại một kiếp, có lẽ cũng sẽ giống như cha của cô, vĩnh viễn không học được làm sao yêu một người.
Bởi vì sống lại, bởi vì có Phó Cảnh Phi luôn bồi bạn, mới có thể khiến Mộc Lạp Lạp lần đầu tiên thấy được màu sắc của tình yêu, khiến cô hiểu được cảm giác yêu một người là như thế nào.
Cho nên bây giờ Mộc Lạp Lạp đã không có bất cứ chờ mong gì đối với cha của mình. Nếu có thể, cô cả đời cũng không muốn gặp mặt đối phương.
Nhưng nếu Mộc Diệp ra ý tưởng này, muốn cô và cha gặp mặt, chắc chắn là có thâm ý khác. Mộc Diệp nhất định sẽ trăm phương ngàn kế mưu tính, đến lúc đó sẽ đả kích Mộc Lạp Lạp một lần nữa, khiến cho lòng cô tuyệt vọng sâu sắc, sau đó đi lừa gạt đoạt cổ phần công ty trong tay Phó Cảnh Phi.
Mộc Lạp Lạp âm thầm quyết định, nếu lần này Mộc Diệp muốn động thủ, vậy cô bấy giờ có thể quăng ra một ít bằng chứng trong tay mình để dò đường một chút, coi như là ăn mừng lần thứ nhất mình và Mộc Diệp đối đầu chính diện.
Nhưng nhất định phải nghĩ chu toàn một chút, không thể bị Mộc Diệp phát hiện là cô làm…
Ngôn Viễn nghe thấy Mộc Lạp Lạp đồng ý, liền nói: “Vậy cứ quyết định như thế, tối mai anh hẹn chú Mộc, đến lúc đó anh sẽ an bài cho em và chú Mộc gặp nhau.”
“Ngôn Viễn, rất cảm ơn anh.” Giọng của Mộc Lạp Lạp quả thật chân thành tột bực.
Ngôn Viễn không để ý Mộc Lạp Lạp cảm ơn y, còn nói đây là nên làm.
“Em thật sự rất vui có thể có một người bạn như anh, nếu không có anh, hiện giờ em khẳng định không biết làm sao nữa.”
“Lạp Lạp, em lại nữa rồi, chẳng phải đã nói đừng nên khách sáo với anh sao?”
Hừ, thật đúng là không biết xấu hổ.
Mộc Lạp Lạp thầm mắng một câu, lại cùng Ngôn Viễn trò chuyện chút đề tài râu ria rồi mới cúp điện thoại.
Mà bây giờ chuyện không xác định chính là cô cũng không biết Mộc Diệp đến lúc đó sẽ làm cái gì, tâm tư của ả quá khó ngờ, Mộc Lạp Lạp không cách nào đoán được.
Nói vậy, dường như cũng chỉ có thể làm tốt kế hoạch ứng đối vẹn toàn, sẽ chủ động đánh trả vào thời cơ thích hợp.
Có điều là phải làm sao mới có thể trấn áp nhuệ khí của Mộc Diệp một chút đây? Dục vọng cầu thắng của Mộc Lạp Lạp thoáng cái liền bị nâng lên. Kiếp trước cô gần như là thua toàn bộ, một lần cũng không thắng nổi Mộc Diệp. Kiếp này, cô đã thắng một lần ở lần bị hãm hại đó.
Sau đó cô cũng đã khiến Mộc Diệp thấy, cô – Mộc Lạp Lạp – không còn là kẻ thấp kém mặc cho người làm thịt trong quá khứ kia.