Hôm nay Phó Cảnh Phi hiếm khi không ăn mặc trang trọng. Mộc Lạp Lạp nghĩ chắc là anh đi tập thể thao, mặc một cái áo liền mũ* màu đen, tóc rũ xuống tự nhiên khiến cho nét mặt hết sức hiền lành.
(*là áo hoody)
Anh vừa vào cửa liền nghe thấy câu nói kia của Mộc Lạp Lạp, đôi mắt thoáng loé lên.
Dì Xảo vô cùng vui vẻ nghênh đón: “Thiếu gia, hôm nay cậu về sớm vậy.”
Phó Cảnh Phi nhàn nhạt lên tiếng. Đôi mắt khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bức từ lúc vừa mới vào cửa liền đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp chưa hề dời đi.
Mộc Lạp Lạp dựa vào lưng ghế sa lon, chống má cười: “Phó Cảnh Phi, anh đói bụng chưa, chúng ta ăn cơm đi.”
Cô nói một cách hân hoan, giọng nói quen như là cuộc sống của hai người xưa nay đã vậy, bình thản và ấm áp, không có đối chọi kịch liệt.
Vì vậy Phó Cảnh Phi không nói hai lời đi về phía phòng ăn, sau khi ngồi xuống thì ngoắc ngoắc ngón tay với Mộc Lạp Lạp.
Mộc Lạp Lạp vô cùng nghe lời đi theo, ngồi ở bên cạnh anh, chỉ vào bánh bông lan cười lấy lòng: “Lúc em trở về đã mua cho anh, anh có muốn nếm thử không?”
Bánh bông lan xinh đẹp bày ở trên bàn, nhìn rất hấp dẫn.
Sau khi ánh mắt của Phó nhìn lướt qua bánh bông lan thì cũng không trả lời câu hỏi của Mộc Lạp Lạp ngay, mà hỏi: “Hôm nay nói chuyện thế nào rồi?”
“…” Mộc Lạp Lạp sửng sốt một chút mới trả lời. “Thì là như vậy…”
Khoé miệng nhếch lên một độ cong như có như không, dưới ánh đèn, gương mặt của Phó Cảnh Phi được phủ lên một tầng ánh sáng dìu dịu, nhưng cặp mắt như chim ưng kia vẫn khiến Mộc Lạp Lạp hơi thấp tha thấp thỏm.
Cô dù sao cũng có chút sợ Phó Cảnh Phi. Kiếp trước sở dĩ khắp nơi đối chọi với anh cũng bởi vì chỉ có cách ấy mới có thể khiến bản thân mạnh mẽ lên đôi chút, không chịu sự ảnh hưởng của anh ta.
Phó Cảnh Phi trong mắt Mộc Lạp Lạp thật sự là một kẻ rất đáng sợ, chỉ vui giận thất thường cũng không sao, mấu chốt là tâm tư của người này giấu quá sâu. Kiếp trước cãi vã với anh ta lâu như vậy nhưng Mộc Lạp Lạp cũng chưa từng hiểu anh.
Anh ta thỉnh thoảng lộ ra tính chiếm hữu biến thái sẽ khiến Mộc Lạp Lạp cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Cho nên lúc này trong lòng Mộc Lạp Lạp thật có chút bồn chồn, nhưng không đủ để Phó Cảnh Phi nhìn ra.
“Nói chuyện vui không?” Anh nói rất bình thản không gợn sóng, không có một cảm xúc gì.
Mộc Lạp Lạp liếc nhìn nét mặt vô cùng đẹp trai của anh ta, từ tốn trả lời: “Cũng không phải đến mức vui vẻ, anh biết em muốn báo thù mà, nhiều nhất là hơi, ừm, dễ chịu.”
Cô cũng không định che giấu nội tâm của mình. Nếu đã thành thật nói cho anh biết tất cả tính toán của mình, bây giờ vẫn có thể nói cho anh biết như trước.
Không biết Phó Cảnh Phi suy nghĩ cái gì, nhìn Mộc Lạp Lạp nói với vẻ phức tạp: “Không có tính quay lại tình cũ?”
Quay, lại, tình, cũ?
Quay lại tình cũ là ý gì… Tình cũ của cô và ai?
Không phải Phó Cảnh Phi nói Ngôn Viễn chứ?
Tuy rằng cô và Ngôn Viễn là thanh mai trúc mã, cô cũng từng vì quá tin y mà dẫn đến đủ loại bi kịch. Nhưng mà cô đối với Ngôn Viễn chưa từng có những ý nghĩ gì khác, chỉ là hoàn toàn tín nhiệm y, xem y như bạn bè mà thôi.
“Em và Ngôn Viễn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, hoàn toàn không có tình cũ gì mà quay lại. Phó Cảnh Phi, anh hiểu lầm rồi.” Mộc Lạp Lạp nói vô cùng chân thành, chớp chớp mắt nhìn Phó Cảnh Phi, đôi mắt mềm như nước sáng long lanh.
Đầu chân mày Phó Cảnh Phi hơi nhíu lên, bỗng quay đầu sang một bên: “Đã biết.”
Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai: “Với lại chẳng phải em đã nói là em không chạy trốn. Nhìn em đi, chẳng phải bây giờ em cũng đã về rồi sao.”
Giọng của Phó Cảnh Phi trầm thấp, sâu kín tràn đầy ý khó hiểu: “Em nên mừng là em đã trở lại.”
Mộc Lạp Lạp theo bản năng cả người run lên. Sao cô cảm thấy giọng điệu vừa rồi của Phó Cảnh Phi rất giống như đang đe doạ cô vậy?
Mà thật như Phó Cảnh Phi nói, nếu hôm nay cô ngây thơ chạy trốn, đoán chừng sẽ nhanh chóng bị bắt lại, cuộc sống sau đó càng thê thảm.
Nhưng thật tốt là cô đã trở lại.
Không tiếp tục đề tài này, Mộc Lạp Lạp để bánh bông lan vào trong chén đưa cho Phó Cảnh Phi như dâng vật quý: “Nếm thử xem?”
Phó Cảnh Phi nhìn chằm chằm bánh bông lan Mộc Lạp Lạp đưa tới trước mặt mình, môi khẽ vểnh lên: “Được.”
Ngay cả động tác ăn bánh bông lan của anh cũng thanh lịch. Hơn nữa, dáng vẻ ăn đồ ngọt giống như là đang thưởng thức sơn hào hải vị gì. Rõ ràng không thừa bao nhiêu biểu cảm, nhưng lại khiến cho Mộc Lạp Lạp không thể dời ánh mắt ở trên người anh.
Diện mạo của Phó Cảnh Phi rất tinh tế, nét mặt khôi ngô tuấn tú. Đôi mắt thâm thuý hời hợt quét qua bạn, đều có loại cảm giác đẹp tuyệt vời.
Mộc Lạp Lạp vô thức nhìn bàn tay của anh ta. Ngón tay thon dài, đốt ngón tay tròn nhẵn, nhưng trên mu bàn tay có một vết sẹo nhỏ, thật ra cũng không trở ngại mỹ quan, nhưng ở trên tay của anh thì lại có chút bất ngờ.
Trên mu bàn tay của anh tại sao có một vết sẹo như thế?
Không giống như bất cẩn va chạm, càng giống như là có người dùng mũi dao đâm thành hình dạng như vậy.
Có người nào to gan dám vẽ ra một vết sẹo trên mu bàn tay của Phó Cảnh Phi như vậy?
Ép mình thu tầm mắt lại, Mộc Lạp Lạp cũng chuyên tâm ăn bánh bông lan. Cái bánh bông lan tuỳ tiện chọn ở trong tiệm này thật sự ăn rất ngon… Ngay cả Mộc Lạp Lạp là người không cảm thấy hứng thú mấy với đồ ngọt cũng không nhịn được ăn rất nhiều.
“Phó Cảnh Phi, anh còn muốn ăn không? Em lấy cho anh một miếng nữa?” Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình bây giờ rất có tiềm chất làm tay sai.
Phó Cảnh Phi nhìn qua, sau khi ánh mắt chạm tới Mộc Lạp Lạp thì trong nháy mắt ngưng tụ.