Thường ngày không cảm thấy, hôm nay ở chỗ này nghe được tiếng của chú Phó vậy mà lại cảm thấy hết sức thân thiết.
Phó Cảnh Phi cách cửa phòng trả lời: “Biết rồi.”
Mộc Lạp Lạp bị làm gián đoạn, quên mất lòng hiếu kỳ muốn xem tấm hình vừa rồi, thậm chí chủ động kéo tay của Phó Cảnh Phi: “Đi thôi, chúng ta xuống lầu trước.”
Nếu không thì có vẻ không mấy lễ phép khi lần đầu tiên tới Phó gia liền vội đến phòng của Phó Cảnh Phi.
Với danh tiếng hiện giờ đã rất xấu, ít nhất phải lưu lại một ấn tượng đầu tiên tốt đẹp cho ông cụ Phó.
Phó Cảnh Phi liếc nhìn tay của hai người đan lại với nhau, ánh mắt mềm nhũn, dẫn cô đi ra ngoài.
“Chú Phó.” Mộc Lạp Lạp vui vẻ chào chú Phó.
Chú Phó vẫn là thái độ gentleman, sau khi lễ phép ân cần chào hỏi thì nói với Phó Cảnh Phi: “Thiếu gia mau xuống đi.”
“Ừm.”
Phó Cảnh Phi không chút do dự kéo Mộc Lạp Lạp xuống lầu. Từ lầu ba xuống dưới, còn chưa tới lầu một, Mộc Lạp Lạp đã nghe thấy giọng nói vô cùng bực mình.
“Cảnh Phi đâu? Không phải đã về rồi sao?”
Tim Mộc Lạp Lạp nhịn không được nhảy lên, sắp gặp mặt nhân vật truyền kỳ chưởng quản Phó gia nhiều năm, rất hồi hộp một cách khó hiểu.
“Ông nội.” Phó Cảnh Phi quẹo qua thang lầu, liền lên tiếng gọi.
Mộc Lạp Lạp theo ánh mắt nhìn sang, liền thấy được ông cụ Phó đang đứng trong phòng khách.
Ông ta mặc quần áo luyện công Thái Cực, tuy rằng đã có tuổi nhưng có lẽ lúc còn trẻ đã tòng quân nên khiến sống lưng ông ta rất thẳng, tinh thần nhìn vẫn quắc thước, vẻ mặt hồng hào. Tuy tóc trắng xoá, trên khuôn mặt rải rác nhiều nếp nhăn, nhưng cặp mắt kia không hề vẩn đục, trái lại vô cùng lanh lợi có thần.
Tiếng nói mới vừa rồi của ông cụ Phó cực kỳ to, không giống một cụ già tám chín mươi tuổi chút nào.
Đây chính là nhân vật lợi hại nhất ở thành phố Long này, không nói đến truyền kỳ trải qua lúc còn trẻ, chỉ nói về gia tài bạc triệu nắm trong tay cùng với nơi ở tôn quý, ở thành phố Long này cũng không có thêm một ai.
Huống chi đối với Mộc Lạp Lạp bây giờ mà nói, ông cụ Phó có ý nghĩa khác biệt.
Dù sao cũng là ông nội của Phó Cảnh Phi…
Mà sau khi ông cụ Phó xoay đầu lại thấy Phó Cảnh Phi, đầu tiên là cười lớn một tiếng, vừa định nói chuyện vài câu với đứa cháu nội mình yêu thương nhất thì thoáng thấy Mộc Lạp Lạp ở bên cạnh Phó Cảnh Phi.
Ánh mắt ông cụ lập tức loé lên, con ngươi sắc bén xẹt qua trên tay hai người đang đan lại với nhau, sau đó dừng lại ở trên mặt Mộc Lạp Lạp.
Ông ta không nói một câu, tản ra khí thế khiến người ta đều sợ hãi, đồng thời cũng khiến cho Mộc Lạp Lạp hiểu rõ Phó Cảnh Phi học được từ đâu bản lĩnh này.
Thuỷ chung là người lúc còn trẻ bận rộn chinh chiến, không khí toàn thân đều là trên chiến trường trui luyện ra, tràn ngập vẻ tàn bạo, đủ để kinh sợ tất cả.
Mộc Lạp Lạp cố gắng bình phục tâm trạng của mình, mặc dù lúc này toàn bộ lưng cô đều ướt đẫm mồ hôi bởi vì luồng áp lực vô hình kia, trên mặt vẫn duy trì nét mặt không đổi, mặt mày ôn hoà, con ngươi bình thản.
Dưới ánh mắt sắc bén của ông cụ, Mộc Lạp Lạp thật sự không có chút rụt rè nào, trái lại khẽ gật đầu, giương lên một nụ cười.
Mãi đến khi Phó Cảnh Phi hơi nghiêng người chắn ở trước mặt Mộc Lạp Lạp, ngăn chặn hơn phân nửa vẻ uy nghiêm từ ông cụ.
Trong mắt ông cụ nổi lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất.
Ông ta chỉ bình thản ngồi trên ghế bành làm bằng gỗ đỏ*, chú Phó liền đưa lên chén trà tử sa tinh xảo**.
*link tham khảo hình: http://www.arcimboldo.cz/media/sorl_cache/5f/83/5f8391288e5ded53e64500fe61e6d5de.jpg
**link tham khảo hình: http://www.58li.com/images/201601/goods_img/8368_P_1451882731014.jpg
“Về hồi nào?” Ông cụ vừa uống trà vừa hỏi.
Phó Cảnh Phi mang theo Mộc Lạp Lạp đi tới, bình thản trả lời: “Vừa mới về.”
Mộc Lạp Lạp nửa cúi đầu im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhìn có vẻ bình tĩnh thật ra toàn bộ thần kinh đều căng thẳng.
Suy cho cùng, ông cụ Phó không phải là người bình thường, không hề dễ đối phó.
Mà lúc này, những đứa chắt trai vừa cùng ông cụ luyện Thái Cực đều đi đến, vốn đang hi hi ha ha, đột nhiên ý thức được không khí yên lặng thì mới phát hiện được sự kỳ lạ.
Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, không dám lên tiếng vào lúc này, nhưng ánh mắt của bọn họ đều hữu ý vô ý lướt qua trên người Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp.
Chỉ có một người đã sớm chuẩn bị tâm lý, không chút nghi hoặc, trái lại rất vui vẻ hô một câu: “Chú Cảnh Phi.”
Lúc nghe được giọng nói này, Mộc Lạp Lạp liền biết là ai.
Quay sang nhìn, ngũ quan sâu sắc như người ngoại quốc, bên môi trước sau treo nụ cười thản nhiên, không phải là Phó Ngộ thì là ai?
Sau khi gặp anh ta ở biệt thự lần trước thì người này cũng không xuất hiện nữa, anh ta là cháu của Phó Cảnh Phi, hôm nay ở đây cũng là bình thường.
Khiến cho Mộc Lạp Lạp kinh ngạc là sau khi Phó Ngộ tôn kính gọi Phó Cảnh Phi ở trước mặt ông cụ, còn không sợ chết thêm một câu: “A, hôm nay thím cũng tới?”