Lúc Mộc Lạp Lạp tỉnh lại thì đã bị trói đến phòng cô từng sống này.
Cả phòng trang trí ấm áp và ngọt ngào, cô lớn lên ở chỗ này, bây giờ lại bị bức dọn khỏi nơi đây.
“Mộc Lạp Lạp.” Mộc Lạp Lạp nhìn Mộc Diệp – em gái cùng cha khác mẹ của mình – cầm lên một phần văn kiện từ trên bàn, lộ ra một nụ cười có thâm ý khác. “Chị xem, toàn bộ nhà họ Mộc đều là của tôi, bao gồm phòng của chị.”
“Mộc Diệp, xem như mày lợi hại.” Mộc Lạp Lạp cắn chặt hàm răng, không muốn tỏ ra chút yếu thế nào. Tóc của cô rối tung che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có cặp mắt lớn và sáng ngời kia là đặc biệt nhìn chăm chú.
“Chị xem đi, bây giờ chị thành cái bộ dáng nhếch nhác gì? Thiên kim nhà họ Mộc của quá khứ?” Tướng mạo của Mộc Diệp vô cùng thuần khiết, nhưng vẻ mặt thì âm u lạnh lẽo và nham hiểm.
Mộc Lạp Lạp chằm chằm trừng Mộc Diệp, trong miệng vẫn còn cậy mạnh: “Tao cho mày biết không nên đắc ý quá sớm, sớm muộn, sớm muộn gì tao cũng sẽ đoạt lại tất cả Mộc gia!”
“Đoạt lại? Chị có bản lãnh này?” Trên khuôn mặt của Mộc Diệp châm biếm rõ rệt. “Tôi có Văn Xương cùng Ngôn Viễn giúp tôi, nhưng còn chị? Tôi cho chị biết, bây giờ Phó Cảnh Phi tìm chị khắp thế giới, chị lừa cổ phần của công ty anh ta, chị nghĩ anh ta sẽ bỏ qua cho chị sao?”
Phó Cảnh Phi… Nghe thấy tên này, trong ánh mắt của Mộc Lạp Lạp hiện lên vẻ áy náy.
Vào lúc cô bị mọi người vứt bỏ, cũng chỉ có Phó Cảnh Phi còn nguyện đứng ở bên cạnh cô, thế nhưng cô lại nhẫn tâm phụ Phó Cảnh Phi.
Giống bây giờ, coi như là quả báo đi.
“Tôi chờ một lúc sẽ giao chị cho Phó Cảnh Phi, không cần tôi ra tay cũng có người giúp tôi giải quyết chị.” Mộc Diệp che miệng cười khinh thường. “Mộc Lạp Lạp, chị cũng không nên sống trên thế giới này!”
Mộc Lạp Lạp cười nhạt ở trong lòng. Mộc Diệp thật đúng là biết diễn, giả bộ nhu nhược ở trước mặt người khác như vậy, ngược lại ở đây, trước mặt cô lộ ra nguyên hình.
“Mộc Diệp, mày giết mẹ tao, thật sự cho là mình có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?! Mày sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo!”
Mộc Lạp Lạp dùng sức giãy dụa, vành mắt phiếm hồng, nhìn chòng chọc vào Mộc Diệp. “Cho dù tao chết, những chuyện xấu mà mày đã làm cuối cùng sẽ có người tới báo thù thay tao!”
Mộc Diệp như là nghe được chuyện cười gì đó, ngửa đầu cười to: “Ha ha, Mộc Lạp Lạp, chị quả nhiên quá ngây thơ rồi. Chẳng lẽ chị không nhớ là chị bây giờ đã bị Mộc gia đuổi ra ngoài? Chị bây giờ trong mắt tất cả mọi người cũng chỉ là một người chị ác độc ăn hiếp em gái của mình mà thôi! Chuyện xấu mà chị đã làm, toàn bộ người ở thành phố Long đều biết, chị nghĩ còn có ai sẽ đến báo thù cho chị?”
Thật ra Mộc Diệp nói không sai. Sau khi Mộc Lạp Lạp trong lúc vô tình biết được bộ mặt thật của người em gái này thì nghĩ mọi cách trả thù ả, thế nhưng làm hết thảy đều biến thành chứng cớ phạm tội của cô, không ai tin tưởng cô.
Mộc Lạp Lạp đau xót trong lòng. Lúc này còn có ai tin tưởng cô đây? Anh ta thật sự bị cô lừa gạt nhiều lần như vậy, hơn nữa anh ta là cái loại tính tình biến thái, ai biết sẽ tin hay không tin cô, hoặc sẽ thủ tiêu xương cốt cô thành tro bụi?
Nghĩ như vậy, Mộc Lạp Lạp lập tức cảm thấy không còn muốn sống nữa.
Chắc chắn… Mộc Diệp không biết trong căn phòng này có thứ đó. Cô đã cài thuốc nổ ở chỗ này, tính một ngày nào đó dùng để tự sát sau khi đã báo thù cho mẹ. Bây giờ đúng lúc, có thể đem ra cùng Mộc Diệp đồng quy vu tận.
Ôm ý tưởng cực đoan như vậy, Mộc Lạp Lạp lợi dụng khi Mộc Diệp không chú ý, nhấn cái nút trên đồng hồ đeo tay.
Trong nháy mắt, tiếng nổ kèm theo ngọn lửa nuốt trọn cả phòng.
Mộc Lạp Lạp nở nụ cười giải thoát: “Mộc Diệp, mày theo tao đi chết đi!”
Đáng tiếc, cô quả nhiên là mạng nữ phụ, người chết chỉ có cô.
Mộc Diệp được cứu. Khi trong phòng bốn bề lửa cháy, Văn Xương và Ngôn Viễn xông vào cứu Mộc Diệp ra, không ai quan tâm đến cô bị trói ở trên ghế.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp tràn đầy thê lương nghĩ, chết thì chết, cho dù sống ở trên đời cũng chắc chắn không thể có kết quả gì tốt.
Khi linh hồn của cô từ từ rời khỏi thân thể, bồng bềnh giữa không trung thì ngạc nhiên không gì sánh được phát hiện, người đàn ông mà cô luôn coi là kẻ thù mà đối đãi đã hất ra vệ sĩ của y ở xung quanh lôi kéo y, vọt thẳng vào trong đám cháy.
Kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ từ trước đến nay của Phó Cảnh Phi đều rối loạn, đường nét sâu sắc trên gương mặt của y lộ ra vẻ mà Mộc Lạp Lạp nhìn không hiểu.
Đôi con ngươi màu đen vằn vện tia máu, còn đâu sáng ngời tinh thần phấn chấn vốn nên có, nhưng bởi vì cô mà biến thành hoàn toàn tĩnh mịch.
Tại sao? Cô chết, chẳng phải Phó Cảnh Phi nên rất vui mới đúng, tại sao lại lộ ra vẻ mặt đau buồn như vậy?
Đáng tiếc Mộc Lạp Lạp đã không kịp suy tư. Linh hồn của cô tiêu tán trên không trung. Cảnh cuối cùng trong trí nhớ chính là bóng dáng của Phó Cảnh Phi vọt vào đám cháy. Người đàn ông trầm ổn bình tĩnh kia, bóng lưng lại hốt hoảng như vậy…
Lúc Mộc Lạp Lạp tỉnh lại, trên người đau đớn giống như có bánh xe nghiền qua, xương cốt giống như muốn rời ra.
Cô giật giật ngón tay, sau đó đột nhiên kinh động phát hiện chẳng phải mình đã là một người chết đi rồi sao, đau đến thấu tim như bây giờ lại là chuyện gì đã xảy ra?
Ngay sau đó cô dùng một phút để tiêu hoá sự thật mình còn sống.
Một đôi mắt lạnh lùng không hợp tình người bỗng nhiên hiện lên, tiến vào não cô. Đôi mắt kia chỉ có khi đối diện với cô mới có thể dịu dàng xuống, lúc ở bên ngoài đám cháy đã chứa đựng đau khổ và cực kỳ bi ai. Cái loại tuyệt vọng này còn khiến người ta run sợ hơn so với cái chết của cô.
Đúng vậy, chết, cô đáng lẽ đã chết.
Cô cả đời làm nhiều việc ác, nhất là phụ Phó Cảnh Phi, cuối cùng rơi vào kết cục chết đi, chứng minh trời xanh vẫn còn công bằng.
Thế nhưng cô đã kỳ diệu sống lại. Là trời xanh cũng cho rằng cô cả đời làm việc ác quá mức, ngay cả tư cách xuống địa ngục cũng không có sao?
Cô cũng không có nhiều thời gian rơi vào trong hồi ức hoặc là nói sám hối đối với chuyện xưa. Một giọng nói trầm thấp, khàn khàn đã vang lên ở bên tai cô, một giọng nói mà cô từng cho rằng mình không còn cách nào nghe được nữa.
“Lạp Lạp, em đã tỉnh?” Giọng nói trầm thấp dịu dàng như tình nhân nỉ non nói với cô, giống như gió nhẹ phất qua, rồi lại trong nháy mắt trở nên âm u lạnh lẽo, tràn đầy ý uy hiếp: “Nếu như em lại không ngoan ngoãn ăn cơm, đừng hòng tôi để cho em ra ngoài nữa!”
Cô lập tức mở to hai mắt. Phó Cảnh Phi! Quả nhiên là tiếng của Phó Cảnh Phi!
Cô chịu đựng cảm giác khó chịu của thân thể, ngồi dậy, liền trông thấy người đàn ông ngồi ở bên giường, vẻ mặt lạnh như băng, nhưng trong mắt lại chứa đựng vẻ lo lắng.
Người đàn ông mày kiếm, mắt sáng, ngũ quan nhìn vô cùng xuất sắc. Hốc mắt sâu hơi giống như con lai, nhưng mà khuôn mặt không biểu cảm nhìn lạnh lùng sắc bén. Lúc mắt lạnh lùng chằm chằm nhìn thẳng bạn giống như là sư tử mang theo vẻ khát máu nhìn chằm chằm con mồi thuộc về nó.
Đây là… Suy nghĩ vừa tới, cô trong ánh mắt mang sự kinh ngạc của Phó Cảnh Phi, quăng cả người vào trong ôm ấp ấm áp của Phó Cảnh Phi.
“Em thật sự cho rằng không bao giờ có thể nhìn thấy anh nữa, Cảnh Phi! Xin lỗi, thật xin lỗi!” Cô kinh ngạc trợn to mắt nhìn Phó Cảnh Phi, nghẹn ngào ân hận nói, lời nói có phần không đầu không đuôi.
Cô thế nhưng có thể thật sự sống lại… Hơn nữa còn có thể gặp Phó Cảnh Phi lần nữa, không phải là một Phó Cảnh Phi tàn nhẫn khát máu, không khoan nhượng trong sinh mạng kia của cô, mà là một Phó Cảnh Phi tinh thần phấn chấn, lên mặt nạt người.
Trên mặt lạnh lùng của Phó Cảnh Phi hiện lên vẻ nghi ngờ. Hai tay nửa nâng trên không thậm chí có vẻ như không biết làm sao, tỏ vẻ hết sức hoài nghi đối với Mộc Lạp Lạp đột nhiên tới ôm ấp yêu thương.
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng khi cảm giác được cô đang nghẹn ngào thì hai tay cuối cùng không khống chế được buông xuống, ôm lấy cô vào lòng.
“Mộc Lạp Lạp…” Trên khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng đường cong rõ ràng của Phó Cảnh Phi hiện đầy vẻ thâm trầm, do dự mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh tràn đầy sự khó hiểu, đáy mắt lại mang một chút vẻ dịu dàng không đổi, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
“Phó Cảnh Phi… Xin lỗi.” Ngoại trừ nói xin lỗi, cô không nghĩ ra còn có cách gì để có thể biểu đạt áy náy của mình.
Có thể sống lại, là chuyện cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng cô thật sự có thể có cơ hội duy nhất này để làm lại từ đầu, đây quả thật là trời xanh thương xót cô.
Mộc Lạp Lạp nhìn chăm chú vào ánh mắt sâu thẳm của Phó Cảnh Phi. Đôi mắt đẹp này đã từng bởi vì cô mà bị bụi bặm che phủ, cũng may bây giờ vẫn còn lấp lánh sáng ngời như Ngân Hà.
Cô nghĩ, có lẽ tất cả đều còn chưa bị cô ép đến tình trạng không thể vãn hồi.
Mộc Lạp Lạp nhìn quanh bốn phía một cái, nhiệt huyết toàn thân cũng đã nguội đi một chút. Cô cho rằng có thể trở lại lúc mới bắt đầu bi kịch, để cho cô còn kịp vãn hồi tất cả đau khổ.
Mà bây giờ, tất cả xung quanh cô ngược lại nói cho cô biết, lúc này đã là chuyện sau khi cô và Phó Cảnh Phi đối nghịch.
Vì đề phòng cô chạy trốn, ngay cả trên cửa sổ cũng bị gắn song sắt. Phó Cảnh Phi ngoại trừ việc kinh doanh ra, hầu hết mọi chuyện đều đặt ở trên việc coi chừng cô.
“Mộc Lạp Lạp, em lại muốn làm gì?” Thấy vẻ cô nhìn xung quanh, Phó Cảnh Phi bỗng nhiên mặt lạnh xuống, trong mắt đầy đề phòng nhìn cô.
Đúng rồi, cô chợt nhớ tới, hôm nay là ngày cô tuyệt thực uy hiếp Phó Cảnh Phi thả cô đi, còn khàn cả giọng tranh cãi với anh, tràn đầy thù hận nhìn anh, thậm chí còn nói trong cuộc đời đến nay người ghét nhất chính là anh.
A, cô tàn nhẫn dường nào.
“Phó Cảnh Phi, em đói.” Mộc Lạp Lạp nâng mắt nhìn thẳng anh, mong muốn anh có thể nhìn thấy thay đổi của mình. Cô không còn là Mộc Lạp Lạp điên cuồng, cực đoan kia nữa.
Thật ra, đoạn cuối cùng trong cuộc đời kia, Mộc Lạp Lạp đã sớm bắt đầu hối hận với cách làm của mình. Phó Cảnh Phi là người duy nhất chịu theo ở bên cạnh cô khi cô bị mọi người phỉ nhổ, chí ít cô không nên chán ghét anh như vậy, biết đâu hai người có thể lấy cách bạn bè chung sống với nhau, không cần tiếp tục đối lập nhau.
Nhưng ánh mắt sâu sắc của Phó Cảnh Phi chỉ nhìn cô một chút, liền xoay người đi ra ngoài.
Mộc Lạp Lạp không khỏi thất vọng, cụp mắt xuống. Lẽ nào hình tượng ác độc của cô đã sâu tận xương tuỷ, bỗng nhiên thay đổi đã không có bất cứ tác dụng gì?
Khi cô đang rơi vào trong tự trách đối với bản thân, cửa phòng bị đẩy ra, Phó Cảnh Phi lần nữa bưng mâm sãi bước đến, đặt thức ăn ở mép giường.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, nhưng bị anh lập tức bóp lấy cằm: “Mộc Lạp Lạp, em tốt nhất không nên suy nghĩ ý định quỷ quái gì cố gắng rời khỏi tôi nữa. Đời này, cho dù em chết cũng chỉ có thể là của Phó Cảnh Phi tôi!”
Cách thức cứng rắn bá đạo của anh như nhau, luôn luôn khiến cho Mộc Lạp Lạp cảm thấy bất mãn. Nhưng bởi vì bây giờ đáy lòng hổ thẹn mà miễn cưỡng nhịn xuống xung động muốn phản kháng.
“Được.” Mộc Lạp Lạp cười lấy lòng. “Phó Cảnh Phi, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không trốn chạy nữa.”
Sự thay đổi đột nhiên của Mộc Lạp Lạp quả nhiên khiến Phó Cảnh Phi không muốn cả tin. Anh chỉ hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm cô ăn, không nói gì nữa.
Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng không cảm thấy buồn. Dù sao trước đây, sau khi mình và Phó Cảnh Phi trở thành kẻ thù, mình đã làm không ít chuyện xấu, bây giờ anh ta có thể tin tưởng mình mới là lạ.
Nếu cô sống lại, vậy còn có cơ hội, cô sẽ thay đổi tất cả.
Phó Cảnh Phi bưng lên chỉ là chút thức ăn rau cải và cháo đơn giản, đoán chừng là sợ dạ dày cô sau khi tuyệt thực chịu không nổi áp lực nên mới cố ý dặn nhà bếp làm.
Cô nhớ mang máng lúc này cô đã tuyệt thực ba ngày, không chịu ăn một miếng cơm nào, cho nên giờ quả thật rất đói bụng, ngay cả đồ ăn Phó Cảnh Phi bưng lên cũng không đủ.
Sờ sờ cái bụng còn hơi xẹp, Mộc Lạp Lạp thay vẻ mặt vô tội nhìn Phó Cảnh Phi, nói với anh ta: “Phó Cảnh Phi… Em còn chưa ăn no.”
Phó Cảnh Phi ngồi ngay ngắn ở mép giường, ngón tay trắng nõn, thon dài gõ trên bàn rất có tiết tấu, nhíu mày nhìn cô, một lát mới lạnh lùng phun ra một câu: “Bác sĩ nói em tuyệt thức quá lâu, lượng ăn chỉ có thể tăng từng chút một.”
“Ồ.” Xem ra cô chỉ có thể nhẫn nại thêm một chút bởi vì mình đã tự muốn chết.
Phó Cảnh Phi thấy bộ dáng này của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới hỏi: “Thật sự rất đói?”
Mộc Lạp Lạp liền vội vàng gật đầu, lòng đầy mong đợi nhìn anh: “Thật sự rất đói.”
“…” Phó Cảnh Phi lại nhìn cô, khoé miệng bỗng nhiên chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng nhưng quyến rũ bất ngờ. “Đói cũng phải chịu.”
Mộc Lạp Lạp: “…”
Nhưng mà nói thật, nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh dễ nhìn lạ thường, khiến cả người cô đều mềm nhũn ra.
Cô giống như bị nụ cười của anh mê hoặc, mở miệng không suy nghĩ: “Phó Cảnh Phi, chúng ta hoà hảo được không?”
“Loảng xoảng” một tiếng, Phó Cảnh Phi đang cầm cái chén lên thân thể cứng đờ, toàn bộ dĩa thức ăn đều rớt xuống đất.
Thấy vẻ không tin của anh, cô dường như… hơi quá nóng lòng.