La Thuần đã không còn thời gian để phóng phi đao nữa, xoay người lại liều mình giao đấu với Trương Đức.
Một tiếng oàng lớn vang lên, chỗ cú đấm va chạm vào nhau của hai người phát ra sóng khí mãnh liệt, gạch cát trêи nền đất bị cuốn lên cuồn cuộn ngất trời, vô số người công lực yếu đều bị tạt bay ra ngoài, thậm chí có một số người trực tiếp bị cát và đá bắn lên bị thương, hiện trường hỗn loạn rối bời.
Đồ Long nhân cơ hội này dẫn Tô Kỳ chạy thoát ra khỏi vòng vây, trong chớp mắt đã biến mất khỏi sa mạc Gobi.
Trương Đức bị đánh bay ra ngoài, nhưng Tô Lí Đường và ba cường giả Không Cảnh khác lập tức đuổi đến nơi, bốn người liên thủ tấn công, chặn chốt ở bốn phía khác nhau phong tỏa đường thoát thân của anh. La Thuần quay người lại ngắm vào một người trong số đó mà xông tới, ba người kia lập tức nhân cơ hội này đánh lén, không ngờ rằng anh lật ngược hướng đánh giữa chừng, đột nhiên lại tấn công về phía Tô Lí Đường.
Sự thay đổi hướng tấn công này khiến những người khác không kịp trở tay, trong chớp mắt hai người đâm vào một chỗ, thanh phi đao trêи tay La Thuần phóng vào phía cổ của Tô Lí Đường.
Tô Lí Đường không ngờ rằng tốc độ của La Thuần lại nhanh đến như vậy, căn bản là không kịp để mà lo lắng nữa, cho rằng mình phải bỏ mạng tại đây rồi, bị dọa đến nối hồn bay phách lạc, bỗng nhiên Trương Đức ở bên cạnh lại xông tới, La Thuần thầm than đáng tiếc, thu người lùi lại phía sau, vung tay phóng thanh phi đao trong tay ra.
“Mọi người tránh hết ra, xem sương mù axit của tao đây!” Đột nhiên phía sau vang lên tiếng cười khúc khích, La Thuần vội vàng nhắm mắt lại, dùng mắt nhìn xuyên thấu nhìn qua, thấy quần áo trêи người đều bị ăn mòn, Tô Lí Đường cười đắc ý, lại vươn tay ra bắn hai viên đạn tới, trong không trung hai viên đạn nổ tung thành cơn mưa axit, khiến quần áo anh đều bị ăn mòn thành hàng trăm ngàn lỗ thủng.
Mặc dù La Thuần không bị thương, nhưng tức giận vì sự thâm hiểm cay độc của ông ta, giận gữ quát lên: “Chết đi cho tao!” Năm thanh phi đao được phóng ra, lại bị mấy người phía sau xông đến đánh rơi.
Tô Lí Đường cười khà khà và nói: “Mọi người bảo vệ tôi cho tốt, tôi sẽ đi đánh lén!”
Tên cầm cái khiên thép ban nãy xông đến, gào thét đánh lên phía đỉnh đầu của La Thuần, hai cú đấm của La Thuần tung ra, một tiếng bịch lớn vang lên, trêи bề mặt của cái khiên sắt in hằn lên dấu cú đấm, tên cao to cầm khiên toàn thân giật giật, ra là bị chân khí sấm sét giật cho ngất đi.
“Ăn một đấm của tao!”
Phía sau vang lên giọng nói của Tô Lí Đường, La Thuần còn chưa kịp phản ứng lại, thì cảm thấy sau lưng đau nhói, quay đầu lại nhìn, Tô Lí Đường đang giơ một cây gậy bằng răng sói, sớm đã lùi về phía sau đám đông, cười đắc trí và nói: “Tiếp tục dùng phi đao của mày đi chứ, xem mày có thể làm gì được tao!”
La Thuần bị tên này quấy nhiễu đến bực dọc, muốn xông lên giết chết hắn ta trước, nhưng mười mấy cường giả Không Cảnh không ngừng quấy rầy, từ đầu đến cuối Tô Lí Đường đều nhảy nhót trong vòng bảo vệ của bọn họ. Đột nhiên một cơn đau nhói truyền đến từ phía sau anh, lại gặp phải một cú đánh lén của Tô Lí Đường, đánh mạnh đến nỗi trong miệng anh phun ra một ngụm máu.
Những kẻ khác cuối cùng cũng chớp lấy cơ hội, trong nháy mắt, những nắm đấm cú đá trong không trung ùn ùn kéo đến, tấn công tới tấp về phía La Thuần, La Thuần phán ứng hơi chậm, trong lúc vội vàng chỉ kịp dồn hết chân khí, xoay chuyển hai bàn tay, bảo vệ toàn cơ thể.
Người ngoài dường như chỉ thấy La Thuần bị bom đạn nhấn chìm, mặt đất cuộn lên bụi đất đầy trời, không nhìn rõ được gì nữa.
Hơn mười cường giả Không Cảnh lùi về phía vòng bảo vệ, đợi cho bụi cát lắng xuống.
Trêи người La Thuần không biết là đã trúng phải bao nhiêu viên đạn, xương cánh tay trái cũng bị người ta đánh gãy, trêи vai cũng bị thương nặng, khóe miệng còn dính máu tươi, vô cùng thảm hại.
Anh liền nuốt xuống mấy viên thuốc, chân khí vận chuyển, nhanh phóng phục hồi lại vết thương.
Khói bụi tản đi, Tô Lí Đường cười khà khà và nói: “Mọi người tiếp tục cố lên nào, vừa nãy tôi đã đánh gãy cánh tay của hắn ta rồi, tên ŧıểυ tử này không xong rồi!”
“Tô Lí Đường!”
La Thuần hét lớn một tiếng, đột nhiên từ mặt đất nhảy lên, phóng thanh phi đao màu đen trêи tay ra.
Sớm đã có người đứng chắn trước mặt Tô Lí Đường, muốn chặn thanh phi đao lại, nhưng tốc độ của thanh phi đao màu đen này cực nhanh, trong nháy mắt đã đâm thủng cơ thể người này. Tô Lí Đường kêu thất thanh một tiếng, nép vào bên cạnh, hét to: “Mọi người bảo vệ cho tôi, chỉ cần tôi không chết, hội Hồ Thánh sẽ cho mọi người cực nhiều lợi lộc!”
Một lần nữa La thuần lại xông về phía hắn ta, hơn mười cường giả Không Cảnh đều chắn trước mặt Tô Lí Đường, có một số người mang vẻ mặt chế giễu, giống như đang bỡn cợt anh vậy.
Trương Đức cười khà khà và nói: “Tô lão huynh cứ yên tâm, tên nhóc này không giết nổi anh đâu!”
“Thế ư?”
Hai mắt La Thuần khẽ nheo lại, trong mắt như có ngọn lửa cháy lên vậy.
Những người chắn trước mặt Tô Lí Đường giơ hai tay lên, giống như đang xem truyện cười vậy, có người chế giễu: “Này nhóc, tuổi trẻ sốc nổi quá không tốt đâu, tụi này đông người như vậy, sao cậu cứ phải truy giết mỗi một người làm gì chứ? Bây gờ tụi này sếp sẵn hàng lối đứng đợi cậu đánh, mau ra tay đi.”
Những người khác cười phá lên, đối với bọn họ mà nói, La Thuần đã là nỏ mạnh hết đà, bất luận như thế nào cũng chạy không thoát được.
“Giỏi lắm!” La Thuần gật gật đầu, bỗng nhiên ánh vàng trong hai mắt sáng rực lên, hai ngọn lửa phóng ra, mấy người đứng chắn trước mặt kêu gào thảm thiết một tiếng, lập tức biến thành người lửa, trong nháy mắt bị thiêu cháy chỉ còn lại đống tro cốt.
Những người khác sợ đến nỗi nụ cười trêи mặt tắt hẳn, đơ đẩn ngay tại chỗ.
Nhân lúc đám người này đang thất thần, La Thuần đột nhiên xông tới, nhấc tay lên đánh từ trêи đỉnh đầu Tô Lí Đường xuống.
“Cứu tôi!”
Tô Lí Đường hét lớn một tiếng, nâng cái gậy răng sói chắn ở trước mặt lên, nhưng lại bị La Thuần trực tiếp đánh một đấm bay ra ngoài.
“ŧıểυ tử mày cút ra cho tao!” Những người khác đều phản ứng lại, ra tay ứng cứu, La Thuần lại không thèm đếm xỉa đến sự tấn công ở phía sau, lại tung một cú đấm nữa ra, đấm vào lồng ngực của Tô Lí Đường.
Tô Lí Đường phụt ra máu tươi, tim mạch rạn nứt, chết ngay tại chỗ.
Đúng vào lúc này La Thuần cũng bị đám người phía sau tấn công, cả người bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, anh cố gắng áp chế vết thương lại, nhún hai chân bay ra khỏi vòng vây của đám đông, đáp xuống gò đất nhỏ chỗ lối vào cơ quan của hầm kho báu
Anh vung tay đập một cái lên gò đất, trong nháy mắt cả vùng đất đều rung chuyển theo, vốn dĩ trêи sa mạc Gobi đều trơ trụi, đột nhiên cuộn lên cơn gió lốc lớn mãnh liệt, trong phạm vi mười mấy mét đều biến thành trung tâm của bão cát, trước mắt nhiều người chỉ thấy một màn mưa bụi vàng khè, không nhìn rõ thứ gì nữa.
La Thuần thầm thở phào một hơi, mắt nhìn xuyên thấu của anh đã có thể nhìn xuyên thấu qua vật cản dày mười mét, mưa bụi vàng khè trước mắt cơ bản chẳng tính gì đến.
Đột nhiên có tiếng kêu la thảm thiết từ cách đó không xa truyền đến, La Thuần ngoáy đầu nhìn, thì thấy một người trong đám người đó bị gió cát ngưng tụ thành con dao bụi vàng chém thành hai nửa, những Tông sư Thiên Cảnh khác đều có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng không ngờ vẫn có người bị thương.
La Thuần từ từ đứng dậy, bắt đầu không ngừng rà soát bốn xung quanh, con dao cát vàng có cứa lên người anh thì cũng không hề hấn gì, bây giờ cuối cùng thì anh cũng hiểu ra vì sao để vào được hầm kho báu thì phải cần có tấm bản đồ kho báu này, nếu không biết cách sử dụng, thì người muốn vào trong sớm đã bị con dao cát vàng chém thành thịt băm rồi.
Đi chưa được bao xa, La Thuần nhìn thấy trêи mặt đất phía xa xuất hiện một lối vào to bằng cái thùng xe, anh vội vàng đi vào, tiếng gào thét bên ngoài nhanh chóng nhỏ đi rất nhiều, trước mắt là một lối đi đen mịt, hai mắt anh có thể đủ để soi sáng mọi vật, anh yên tâm và mạnh dạn bước vào trong
Sau khi đi được khoảng hai trăm mét, cát vàng trêи mặt đất dần dần biến mất, xuất hiện một lối đi được xếp từ gạch kẻ ô vuông, hai bên cũng biến thành bức tường đá trơn bóng.
Mắt nhìn xuyên thấu của anh nhìn xuyên qua hai bên, những cơ quan ẩn dấu phía sau nền gạch và vách tường đều đã lộ ra, chỉ cần giẫm lên không đúng chỗ, lập tức sẽ có nước độc và mũi tên độc bắn ra, anh không dám sơ suất, sau khi nghiên cứu kĩ càng cả buổi, mới cẩn thận từng li từng tí giẫm lên nền gạch đi thằng về phía trước.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng hét lớn của Trương Đức: “Mọi người mau đến đây, lối vào ở chỗ này!”