Chẳng mấy chốc, vài gã bảo vệ đã xông lên, quát lớn: “Đứng dậy cho tao, nhanh.” Gã chỉ vào La Thuần nói: “Mày ngồi xổm ra góc tường cho tao, không có lệnh thì không được đứng dậy, mau!”
Cậu mập sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, cậu ta nhìn La Thuần thì thấy anh thong thả cầm lọ tăm ở trêи bàn lên, dốc một cái ra kẹp trong tay.
“Bảo mày ngồi xuống cơ mà, có nghe thấy không?” Mấy gã bảo vệ giơ cây côn điện lên, quát lớn đi tới.
La Thuần tùy ý cầm vài cây tăm bắn qua, mấy người này lập tức ôm cổ chân, ngã vật ra đất rêи rỉ. Họ cúi đầu xuống thì thấy tăm đã đâm sâu vào trong mắt cá chân của mình, chỉ còn lại non nửa cây tăm lộ ra bên ngoài.
Một gã bảo vệ vội vàng chạy tới từ phía sau, trông thấy cảnh tượng này, gã ta sợ hãi cầm bộ đàm lên hô to: “Cứu, gọi cứu viện!”
La Thuần cầm lấy cây tăm, nhìn sang cậu mập nói: “Đứng dậy, đi theo tôi.”
Hai người đi ra ngoài, gã bảo vệ đó thử đập cây côn điện tới, nhưng đã bị La Thuần đá bay. Cây côn điện bắn ngược lại, đập gã bảo bệ đó ngất xỉu.
Lúc đi xuống dưới tầng, lại có mười mấy tên bảo vệ từ phía đối diện xông tới. La Thuần thong thả bước tới, liên tục bắn tăm ra, dễ dàng hệt như vẩy mấy giọt nước trêи tay. Mỗi lần anh ra tay, kiểu gì cũng có người ngã ra đất lăn lộn kêu gào.
Thoáng cái, mười mấy gã bảo vệ đều ngã ra đất, mười mấy thiếu niên bỏ trốn ở vách tường đó đều nhìn đến mức ngẩn người.
Dương Vĩnh Băng có vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm vào La Thuần hỏi: “Cậu là ai, có biết đây là nơi nào không?”
La Thuần cười nhạt đáp: “Không biết, nên giờ mới vào xem đây. Không ngờ lại là một nơi tồi tệ ẩn giấu sự dơ bẩn.”
“Thế tôi phải cho cậu biết đây là nơi như thế nào rồi!”
Dáng người mập lùn của Dương Vĩnh Băng loáng cái nhảy lên cao năm sáu chục mét, ông ta lộn ngược người từ trêи cao lao xuống, hai tay chộp lấy La Thuần như diều hâu vồ mồi, uy lực vô song.
Một trảo này của ông ta ít nhất cũng có thể bóp nát đá, nhưng với La Thuần thì nó chẳng là gì cả. Anh tiện tay vuốt một cái lên hồ lô Thôn Thiên treo ở hông, trong tay lập tức có một cây phi đao màu bạc xuất hiện, anh vung tay bắn nó về phía Dương Vĩnh Băng.
Ở khoảng cách gần thế này, đến cường giả Không Cảnh cũng không thế né được, huống chi Dương Vĩnh Băng chỉ là hạng tép riu Thiên Cảnh. Ông ta lập tức bị cây phi đao cứa đứt hai tay, thảm thiết kêu gào ngã ra đất, bịt lấy hai tay đang chảy máu của mình, gào lên: “Mày dám cứa đứt tay tao!” Dáng vẻ ung dung bình tĩnh ban nãy của ông ta đã hoàn toàn biến mất.
“Đưa tôi đến nội viện, nếu không tôi sẽ cứa đứt hết chân tay của ông luôn, để xem ông sẽ có kết cục thế nào.” La Thuần chơi đùa với cây phi đao trêи tay, vận sức chờ bắn ra.
Dương Vĩnh Băng nhìn vô số đôi mắt như lang như hổ ở xung quanh, ông ta thầm run rẩy, căm hận nói: “Nếu mày đã muốn tự tìm chết thì đi theo tao!”
La Thuần đi tới biệt viện ở phía sau theo ông ta, diện tích của nơi này không lớn, nhưng phòng thủ còn nghiêm ngặt hơn, cần phải có thẻ mới mở được.
Sau khi bước vào một căn phòng khách, Dương Vĩnh Băng đẩy kệ sách ra, để lộ một cái thang máy. Hai người họ đi thang máy xuống tầng ba dưới lòng đất, cửa thang máy lại mở ra, một đại sảnh rộng rãi xuất hiện, ngọn đèn thủy tinh khổng lồ trêи nóc nhà soi sáng cả căn phòng.
Có không ít người đang ngồi cạnh những chiếc bàn dài bằng gỗ thật trong đại sảnh, Tô Kỳ cũng có mặt trong số đó.
Sau khi nhìn thấy La Thuần, Tô Kỳ đứng bật dậy, ngạc nhiên nói: “Anh… Sao anh lại tìm được đến đây?”
La Thuần cười đáp: “Không phải các người muốn có bản đồ kho báu của tôi à, đương nhiên tôi phải tự đưa đến rồi.”
Một ông lão mặc áo đen ngồi ở bàn đầu ngạo nghễ nói: “Cậu tự biết vậy là rất tốt, mau giao ra đây. Nể tình cậu đã thành khẩn như thế, chúng tôi có thể tha mạng cho cậu. Dẫu sao thì dân thường cũng vô tội, người lập công lại mắc tội.”
“Xin hỏi quý danh?” La Thuần quan sát ông lão này một lúc, thấy đầu tóc ông ta gọn gàng, tinh thần khỏe mạnh, đây cũng là một cao thủ.
Những người ngồi trước bàn đều là tông sư Thiên Cảnh, trong đó có một người thanh niên mặt mày lạnh lùng thì anh không nhìn ra có thực lực thâm sâu cỡ nào, nhưng chí ít cũng đã là cường giả Không Cảnh. Mọi người xung quanh dường như rất kính trọng anh ta, ai nấy đều thầm giữ một khoảng cách nhất định.
Một người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh ông cụ đứng lên mỉm cười nói: “Ông cụ nhà chúng tôi xưa nay rất ít khi đi lại ở bên ngoài, cậu không biết cũng là chuyện bình thường. Hôm nay thì cậu hãy nhớ cho kỹ, ông cụ nhà chúng tôi họ Chu tên Danh, mau đến dập đầu chào hỏi và nộp bản đồ kho báu lên. Biết đâu ông cụ hiền từ, lại đồng ý cho cậu nhập hội.”
“Hả? Hội gì cơ?” La Thuần nổi hứng hỏi.
Chu Danh mất kiên nhẫn nói: “Đừng nhiều lời, chỉ cần cậu có thể nộp tấm bản đồ kho báu ra để bày tỏ thành ý, đương nhiên chúng tôi sẽ cho cậu những lợi ích tốt nhất.”
La Thuần mỉm cười hờ hững đáp: “Nếu các người đã dám ra tay với tôi thì nên biết tên tuổi của La Thuần tôi chứ. Cường giả Không Cảnh đứng trước mặt tôi chỉ trong nháy mắt đã bị tiêu diệt. Dựa vào mấy kẻ tép riu như các người, có tư cách gì bắt tôi giao ra bản đồ kho báu?”
Chu Danh cười lạnh nói: “Tôi biết ngay là cậu vẫn còn tiếc của mà, nhưng không sao. Hôm nay có Đồ Long tiên sinh ở đây, cậu có mười cái mạng cũng không đủ để giết đâu.” Ông ta ngoảnh lại nhìn cậu thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng, cung kính nói: “Đồ Long tiên sinh, tấm bản đồ kho báu ở chỗ hắn. Người này cũng là một cường giả Không Cảnh, mong tiên sinh có thể ra tay giải quyết.”
Đồ Long nhìn La Thuần với vẻ mặt hờ hững, đột nhiên anh ta đã biến mất tại chỗ.
Sắc mặt La Thuần khẽ biến, anh lật tay bắn một chiếc phi đao ra.
Bóng dáng của đối phương lại biến mất, phi đao bắn vào hư không.
Nhanh quá!
La Thuần dường như không nhìn thấy bóng dáng của đối phương đâu, sau lưng anh lại vang lên tiếng gió, anh lật tay bắn phi đao qua, nhưng lồng ngực chợt đau nhói, anh đã bị trúng một quyền của đối phương.
Ầm!
Trong phòng vang lên tiếng nổ lớn, Thái Cổ Tinh Bàn ở trước ngực La Thuần ánh lên tia sáng lập lòe, triệt tiêu tất cả sức mạnh, chân khí lôi điện trong cơ thể anh chợt lan ra toàn thân, diệt trừ kình khí mà đối phương tấn công vào cơ thể.
Bóng của Đồ Long xuất hiện ở một góc trêи nóc nhà, anh ta như đang treo người trêи tường, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
La Thuần coi như đã trông thấy hình bóng của anh ta, anh nhìn anh ta chăm chú, sau đó điều chỉnh thị lực đến đỉnh điểm, dường như đến ngay cả quá trình ngọn đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ có điều quá trình này quá chói mắt, nên anh chỉ duy trì được vài giây là đã thấy mắt mình khô khốc khó chịu.
Hình dáng của Đồ Long lại biến mất. Lần này, La Thuần đã nhìn thấy rõ quỹ đa͙σ di chuyển của anhta, cây phi đao màu đen lặng lẽ xuất hiện trong tay anh, sau đó anh bắn nó về phía bên phải người mình.
Những người ngồi trước bàn đều cười chế nhạo nói: “Độ chính xác kém quá, ai lại bắn vào không khí bao giờ.”
Nhưng ngay sau đó, những người này đều phải sững sờ, chỉ thấy Đồ Long như xuất hiện để bị phi đao đâm trúng, chân trái anh ta tóe máu, cây phi đao màu đen chưa cắm vào vách tường.
Đồ Long có vẻ khϊế͙p͙ sợ, chầm chậm lùi lại. Một khi chân bị thương thì anh ta không thể chạy được nữa, không còn tốc độ đáng kiêu ngạo thì anh ta chỉ có thể để mặc cho người ta xẻ thịt.
Trêи tay La Thuần lại xuất hiện thêm một cây phi đao, anh cười nhạt nói: “Cây phi đao tiếp theo sẽ đâm xuyên cổ họng của anh.”
“Tôi thua rồi!”
Đồ Long dứt khoát nhận thua, nhưng trêи gương mặt không hề có vẻ tiếc nuối không cam tâm, anh ta thấy khó hiểu hỏi: “Trước nay chưa từng có ai trêи đời này có thể nhìn rõ tốc độ của tôi, đến camera độ phân giải cao cũng không thể bắt được, sao anh lại làm được?”