Tin tức nhà họ Đường bị sụp đổ rất nhanh được truyền khắp Kinh Thành, tên tuổi ŧıểυ Lôi Thần cũng đã triệt để lan truyền. Sau khi nghe nói bố vợ của La Thuần ngồi lên vị trí gia chủ của nhà họ Diệp, tất cả mọi người đều than thở rằng nhà họ Diệp sắp quật khởi, từ nay về sau cả thủ đô còn có ai chọc nổi nhà họ Diệp chứ.
Nhà họ Hồ trước giờ luôn giữ thái độ trung lập dẫn đầu đến cửa chúc mừng Diệp Thái, tiếp sau đó nhà họ Lộ cũng gửi đến món quà lớn.
Nhà họ Đường không có cao thủ trấn giữ, sản nghiệp trực tiếp bị vặt hết, Diệp Thái không hề khách khí chiếm đoạt hầu hết các xí nghiệp của nhà họ Đường, thừa lại phần nhỏ thì chia cho nhà họ Hồ và nhà họ Lộ nếm chút lợi ích.
Cứ như vậy thực lực toàn diện của nhà họ Diệp đứng đầu thủ đô, đã trở thành người anh cả xứng danh với mảnh đất thủ đô và vùng lân cận.
Buổi tối La Thuần dẫn Lộ Tinh lên sân thượng, chuẩn bị truyền dạy cho cô ta công pháp Chu Thiên Tinh Hà cơ sở nhập môn của Tinh Hải Môn.
Dù gì thì các công pháp các đều do Hải Lão Thanh trộm tới, đều là bí pháp của các môn phái, trong tương lai nếu bị người bên ngoài phát hiện, khó tránh bị giết người diệt khẩu.
Mấy người Lý Thanh Lôi đều không thích hợp luyện công pháp Tinh Hải Môn, chỉ đành thử xem tư chất của Lộ Tinh như thế nào thôi.
La Thuần để Lộ Tinh ngồi xếp bằng bên cạnh, nói: “Tôi trước tiên hướng dẫn cô thực hiện bước thứ nhất của công pháp Chu Thiên Tinh Hà, cô nhìn các ngôi sao trêи trời, mỗi ngôi sao trong đó đều chứa đựng nguồn năng lượng cực lớn, cô phải từ trong đó cảm nhận dòng năng lượng này.”
“Tôi cảm nhận được rồi, sau đó thì sao?” Lộ Tinh đúng là đã cảm nhận được rất nhiều năng lượng trong các ngôi sao, hơn nữa lờ mờ cảm thấy giữa mình và những ngôi sao kia có chút liên hệ.
La Thuần giật mình nói: “Cảm nhận được rồi à? Cô hít thật sâu, tỉ mỉ lĩnh hội mối liên hệ giữa cô và những ngôi sao đầy trời này, tưởng tượng là chúng cho cô nguồn năng lượng rất lớn, tập hợp ở vị trí bụng dưới.”
Lộ Tinh nhìn bầu trời đầy sao phía xa, gật đầu nói: “Cảm thấy có chút ngứa ngáy, giống như con sâu nhỏ đang bò.”
La Thuần hết hồn nhảy phốc lên, căn dặn: “Nhớ kỹ cảm giác này, đừng dừng lại, tiếp tục hấp thu năng lượng.”
Qua một hồi lâu, Lộ Tinh hiếu kỳ hỏi: “Có chút trướng, giống như mắc ŧıểυ, vẫn phải tiếp tục sao?”
Sắc mặt La Thuần hơi thay đổi, dựa theo thuyết minh ghi chép trong Tinh Hải Thánh Điển, Lộ Tinh là Tinh Thánh Thể điển hình, nếu từ nhỏ thực hiện chỉ dẫn, sau 18 tuổi nhất định thành Thánh Nữ của tông môn, tiếc rằng cô sinh ra ở một nơi như trái đất, lãng phí mười mấy năm.
“Tiếp theo tôi chỉ dẫn cô thực hiện tuần hoàn Chu Thiên.”
La Thuần vươn tay ấn vào phía sau đầu của cô ta, giúp cô ta dẫn dắt dòng chân khí ở đan điền vận chuyển trong cơ thể. Sau hơn mười mấy lần, Lộ Tinh đã có thể tự thực hiện mà không có bất kỳ lỗi nào, lúc này La Thuần mới thu tay.
Diệp Băng Dung bưng lên hai tách trà, La Thuần bưng lấy một tách nhấp một ngụm, làm một cử chỉ im lặng, để cô đừng làm phiền.
Hai người đi đến phía bên đầu kia của sân thượng, Diệp Băng Dung thấp giọng nói: “Cô ấy đang luyện công pháp gì? Em cũng muốn luyện.”
Cô không muốn liên lụy La Thuần, hi vọng mình ít nhất có khả năng tự bảo vệ mình, đồng thời cũng lờ mờ cảm thấy mình không thể so sánh được với Lộ Tình, cô ấy chịu khó luyện công như vậy, cô phải chịu khó hơn cô ấy.
“Được thôi!” La Thuần lập tức dùng phương pháp giống như vậy thực hiện chỉ dẫn, nhưng Diệp Băng Dung không hề cảm nhận được, giống như bọn người Lý Thanh Lôi.
“Xem ra em không phù hợp với môn công pháp này.” La Thuần khẽ thở dài, Diệp Băng Dung có chút thất vọng, ngay lập tức kiên định nói: “Em sẽ nỗ lực luyện, nhất định sẽ có kết quả.”
La Thuần mỉm cười lắc đầu nói: “Mỗi người đều có môn pháp thích hợp với họ nhất, chẳng hạn như voi rèn luyện sức mạnh, khỉ rèn luyện sự nhanh nhẹn, nếu bắt voi đi trèo cây, em nói có thể có kết quả gì tốt? Thiên phú tư chất của mỗi người đều không giống nhau, cho dù một tên ngốc, cũng có công pháp phù hợp với nó, nhưng em thích hợp gì nhỉ……”
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong tâm trí, cả người La Thuần đều yên lại, cố gắng nghĩ về ý nghĩ vừa mới lóe lên trong ký ức Hải Lão Thanh .
“Có rồi!” La Thuần vỗ vỗ đầu nói: “Ấn pháp Vô Cực!”
Đây là một đa͙σ pháp rất hoang vu của môn phái Chân Vũ, hiếm có người tu luyện, chỉ vì đi vào cảnh giới rất chậm, hơn nữa yêu cầu về thiên phú của người tu luyện rất khắt khe, nên nhiều người chùn bước.
đa͙σ pháp này ở đại cảnh Luyện Khí có lẽ tiến triển chậm, nhưng một khi vào đại cảnh Hóa Thần, lập tức tiến vùn vụt, trong cùng cảnh giới không có mấy ai là đối thủ.
Trước đó Diệp Băng Dung đã khiến Đường Hiệp Toàn mất hết sát tâm bằng cách tụng thần chú Phật, đó là biểu hiện mạnh mẽ của tâm linh và tinh thần, đúng phù hợp với điều kiện tu luyện Ấn pháp Vô Cực.
Mà bước đầu tiên của Ấn pháp Vô Cực này cũng rất đơn giản, chính là tụng.
La Thuần truyền dạy một bài chú văn hàng ngàn chữ, để Diệp Băng Dung khắc sâu vào tâm trí, chỉ cần rãnh rỗi tìm một nơi yên tĩnh tụng niệm, cho đến khi niệm ra khí cảm thì thôi.
Điều này làm cho Diệp Băng Dung thích điên lên, cô vốn cho rằng tu luyện công pháp rất khô khan vô vị, niệm tụng chính là điều cô mong muốn, ngồi thiền niệm tụng là sở trường của cô.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai người, La Thuần mới ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Bây giờ anh đã có thể nhìn xuyên qua chướng ngại vật dày hơn mười mét, toàn bộ tình hình biệt thự thấy rõ hết, năng lực nhìn xa của đôi mắt cũng ngày càng mạnh mẽ hơn, thậm chí gần đây đã bắt đầu có khả năng hiển vi, có thể nhìn rõ ràng hình dạng của hạt cát trêи nền, chỉ sợ mạnh hơn một chút nữa đều có thấy nhìn được phân tử.
Đôi mắt của Thiên Đế mang đến quá nhiều kinh ngạc, đến mức anh đã không cảm thấy ngạc nhiên nữa rồi.
. . . . . .
Sau khi nhà họ Diệp ổn định lại, Diệp Thái bắt tay vào xây dựng biệt thự Long Sơn ở Tề Châu, La Thuần đã lấy trong đó ba trăm mẫu đất nồng linh khí nhất đưa vào cấm địa tư nhân, tương lai dùng để tu luyện, còn lại đều đưa cho Diệp Thái tự xử lý.
Lộ Tinh cũng đã nói ra ba câu khẩu quyết của lão gia nhà họ Lộ truyền lại, La Thuần chuẩn bị lập tức xuất phát, đi đến Lop Nur mở ra kho báu.
Trước khi đi, Diệp Băng Dung đã tập hợp tất cả mọi người tham dự tiệc tiễn La Thuần, cùng đến câu lạc bộ giải trí dưới trướng nhà họ Diệp để thư giãn, không ngờ vừa vào cửa đụng phải ngươi quen.
“Băng Dung!”
Một người đàn ông lịch sự đeo kính vàng đi qua, vui mừng nói: “Thật trùng hợp, em cũng đã đến thủ đô rồi.”
Người này chính là Dương Hải Quân, sắc mặt Diệp Băng Dung chốc lát lạnh xuống, cô cực kỳ chán ghét người đàn ông này, hơn nữa ngày càng thấy anh ta buồn nôn, cau mày, nhẹ gật đầu: “Thật trùng hợp.”
Diệp Băng Bồng đứng bên cạnh không hề khách khí nói: “Chị gái tôi đã kết hôn rồi anh còn đeo bám làm gì? Không cần mặt mũi à?”
“Hải Quân, đang nói chuyện với ai thế?” Lúc này, một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng bước đến, theo sau còn có hai người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt hai người này mạnh mẽ, rõ ràng là người tập võ.
Ánh mắt của chàng trai trẻ dừng trêи người Diệp Băng Dung cũng không hề rời đi nữa, một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn phía Dương Hải Quân cười nói: “Đây là bạn của cậu à? Tại sao bạn không giới thiệu làm quen?” Trong lời nói đặc sệt giọng địa phương Đông Bắc.
Dương Hải Quân lập tức nịnh bợ nói: “Long thiếu gia, đây là bạn học cũ của tôi, Diệp Băng Dung.” Sau đó nhìn Diệp Băng Dung, kϊƈɦ động nói: “Băng Dung, đây là Long thiếu gia Trương Triệu Long của nhà họ Trương ở Đông Bắc, bình thường rất ít kết bạn, cơ hội khó gặp, hai người nói chuyện đi.”
Diệp Băng Dung gật gật đầu, đưa tay khoác cánh tay La Thuần nói: “Xin lỗi, tôi cùng chồng còn có việc, xin đi trước.”
Cô lăn lộn thương trường, không muốn dễ dàng đắc tội ai, như vậy xem như rất khách sáo rồi.
Trương Triệu Long lại không hề để ý, chắn trước mặt hai người, cười tít mắt nói: “Ra là bạn của Hải Quân, mọi người có duyên như vậy, ngồi xuống cùng nhau chơi, hôm nay tôi mời.”