“Lộ sư muội giỏi quá.” Ngao Chấn lập tức vỗ tay, lên trước điểm mấy cái huyệt vị trêи người Mario, Mario lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn không chút sức lực. Ngao Chấn xách hắn gã lên và ném lên bàn, cậu ta rút một con dao găm sắc nhọn từ bên hông ra, nhìn Lộ Tinh và nói: “ŧıểυ sư muội, cảnh tượng tiếp theo đây có lẽ là sẽ có chút thô tục, phải nhờ muội lánh đi một chút rồi.”
Lộ Tinh hừ và nói: “Có gì mà phải thần bí chứ, muội sẽ ở đây xem, học hỏi thủ pháp bức cung của huynh một chút.”
“Được rồi!” Ngao Chấn cầm con dao găm lên, cắt bộ quần áo trêи người Mario thành vài ba sợi vải, Mario hét lớn: “Các người muốn làm gì!”
Ngao Chấn cười khà khà và nói: “Tao hỏi mày một vấn đề, gần đây người Hoa liên tục mất tích, mày nói cho tao biết xem chuyện này là thế nào, nếu như mày trả lời đúng ý tao thì tao sẽ tha cho mày một mạng, nếu mày trả lời không đúng ý tao thì tao sẽ cắt bỏ hai quả trứng của mày.”
“Tao không biết, tao không biết cái gì hết!” Mario kêu gào hết sức lực. Ngao Chấn trực tiếp cởi tất của mình ra nhét vào trong miệng gã, xoay múa con dao găm trong tay và nói: “Mày biết người ta tặng cho tao một cái biệt hiệu, biệt hiệu đó gọi là gì không?”
Mario ngào thét ư ư, sắp bị mùi thối của chiếc tất trong miệng làm cho ngất đi rồi.
Ngao Chấn tự độc thoại: “Người ta tặng biệt hiệu cho tao là chuyên gia phá lựu đạn, mày yên tâm, thủ pháp phá lựu đạn của tao rất chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không nổ, cũng sẽ không làm tổn thương đến những khu vực khác.” Nói xong thì ‘xoẹt’ một tiếng, xé rách đũng quần của Mario.
“Ai ya!”
Lộ Tinh vẫn là một cô gái ngây thơ chưa từng nếm trải sự đời nên khi thấy vậy liền e lệ rụt rè cúi đầu xuống bên vai La Thuần, quát to: “Cái đồ biến thái nhà anh, sao lại có loại thủ pháp ép cung biến thái như vậy chứ.”
Ngao Chấn vô tội nói: “Là cô nói muốn xem mà, cô xem hiệu quả không tồi đấy thôi.”
Mario đã bị dọa sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, không ngừng lắc đầu, Lý Thanh Lôi rút chiếc tất trong miệng gã ra, một mùi thối kinh tởm xém chút nữa làm anh ta ngộp thở, vội vàng vung tay sang người ở bên cạnh, bóp chặt cổ họng và nói: “ŧıểυ tử cậu bao lâu rồi chưa rửa chân hả, ôi mẹ ơi, tất của cậu mới là dụng cụ ép cung tàn độc nhất đấy!”
“Cũng được đấy nhỉ!” Ngao Chấn cầm chiếc tất lên hỏi rồi lại để chiếc tất lên mũi của Mario và nói: “Mày ngửi có thấy thối không?”
Mario đầu óc choáng váng, liền nôn ra ngoài.
Những người khác thấy thế đều cười phá lên, Ngao Chấn sờ sờ mũi, giơ con dao găm lên, con dao găm bắt đầu miết qua miết lại trêи hai quả trứng của Mario.
Mario cảm nhận được cảm giác mũi dao lạnh như băng từ phần thân dưới truyền đến, gã bị dọa sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, hét lớn: “Tôi nói, là lão đại Parker của đảng Hắc Thủ, ông ta sai tôi tìm người đi đánh những người biểu tình, không liên quan đến tôi, tôi chỉ là chân sai vặt thôi.”
“Dẫn bọn tao đi tìm Parker!”
Mario khổ sở van xin: “Bọn họ sẽ giết tôi mất.”
Ngao Chấn cười và nói: “Bọn chúng sẽ không giết mày đâu, bởi vì bọn tao sẽ tiêu diệt cái tên Parker này.”
Mấy người áp tải Mario ra khỏi ktv, bắt một cái xe và chạy thẳng đến bên ngoài chỗ cái cổng lớn màu đỏ.
Ở đây là một con phố rất bình thường, Mario chỉ vào cái cổng lớn màu đỏ, lắp bắp nói: “Chính là chỗ này.”
Lý Thanh Lôi hỏi: “Mày chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
Lý Thanh Lôi mạnh mẽ xông lên trước hai bước và húc vào cửa, cửa sắt màu đỏ ‘bịch’ một tiếng và bị húc bay ra, trong sân lập tức vang lên tiếng hét, không lâu sau vô số người cầm súng xông ra, ngắm bắn vào nhóm người Lý Thanh Lôi.
Lý Thanh Lôi chắn ở trước mặt, da thịt cứng rắn chống lại súng đạn. Đồ Long sớm đã biến đâu mất tiêu, chỉ thấy ở bên trong sân không ngừng có tiếng người kêu gào thảm thiết đến cùng, một vài tên muốn chạy trốn, thì phi đao trêи tay La Thuần một mũi trúng một tên, giết chết tất cả.