Mẹ Cố và chị dâu Cố bận rộn trong phòng bếp, Quý Chước cũng vào hỗ trợ. Vốn mẹ Cố không chịu, nhìn tay idol đi, vừa trắng vừa mềm vừa thon, làm sao làm những việc nặng này được?
Chờ đến khi thấy Quý Chước nhanh nhẹn xắt đồ ăn, rửa đồ, cho vào nồi, mẹ Cố cảm thấy thần tượng không dính khói bụi nhân gian trở nên thân dân gần dân, cũng càng moe hơn nữa!
Nhìn thầy Quý ở khoảng cách gần, gương mặt ấy càng thêm không chút tì vết, đến động tác xào rau cũng đẹp trai đến thế!
Có điều tay y đẹp thế này, tương lai nên cưới một người vợ biết làm việc nhà… Nghĩ đến người vợ mà idol muốn cưới, mẹ Cố có hơi buồn bã, không biết con cái nhà ai có phúc thế, nếu như mình mà trẻ hơn ba mươi tuổi…
“Bà già, bà đang làm vẻ mặt gì đấy?!” Cha Cố đứng ở cửa phòng bếp nhìn thấy vẻ mặt si hán của vợ mình, nhất thời giận sôi.
“Vẻ mặt gì? Ông mù à!” Mẹ Cố thoắt biến từ si hán sang sư tử hà đông, bèn lau tay vào tạp dề rồi xông ra ngoài xách tai cha Cố lôi vào phòng.
Lý Tư Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Quý Chước, cười nói: “Hai ông bà cứ chung sống với nhau thế đấy. Hồi còn trẻ bố chồng chị phạm lỗi, hiện giờ chỉ có thể bị đánh không dám phản kháng bị mắng không dám nói lại.”
“Em cảm thấy dì là người rất tốt.”
“Đúng thế, mẹ chồng chị rất tốt. Bà không có khoảng cách, ở chung với bọn chị lại như bạn bè cùng trang lứa. Mẹ cũng rất thời thượng, thường hay thảo luận một vài vấn đề của thanh niên với chị.” Lý Tư Nguyệt nhìn Quý Chước một cái rồi cười: “Không phải mẹ còn theo đuổi thần tượng nữa đấy thôi?”
Quý Chước không ngốc, sau quãng thời gian ở chung ngắn ngủi, y liền nhìn ra mẹ Cố căn bản không phải là kiểu vợ cả cay nghiệt. Địch ý của cha Cố có lẽ bắt nguồn từ việc mẹ Cố đối xử rất tốt với mình, còn anh trai Cố, hẳn là có hiểu lầm gì đó…
Vậy thiết lập Cố Xước cha không thương mẹ không yêu anh trai còn bắt nạt đứa con riêng là chuyện gì?
Quý Chước hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt lóe ra tia sáng lạnh.
Hai anh em nhà họ Cố đang ngồi trên sô pha xem TV. Kỳ thật Cố Xước khá chộn rộn, không ngừng liếc mắt về phía nhà bếp. Trước đây lúc vợ hắn làm cơm, chính hắn cũng đi theo làm người hầu, giờ này lại cosplay đại lão gia ngồi không khiến hắn cực kỳ bất an.
“Vợ bận rộn ở bên trong là đủ rồi, mày đi giúp cái gì?”
Một câu nói của đại ca đã thành công ngăn lại sự chộn rộn trong người Cố Xước.
Vợ, hôm nay ở nhà anh bày ra dáng vẻ của một đại lão gia oai phong khí khái, chờ lại nữa về nhà quỳ ván giặt quỳ bàn phím quỳ vỏ sầu riêng tùy em chọn.
Sau một tiếng, các món ăn đã làm xong, chỉ còn một món canh. Cố Minh chủ động đi giúp vợ mình cởi tạp dề, còn bưng đồ ăn ra.
Cố Xước: ….Nói làm một đại lão gia cơ mà?
Mẹ Cố chỉ vào Quý Chước nói: “Đây là….”
Cha Cố trừng mẹ Cố.
“Thần tượng của mẹ.”
Cố Minh nói: “Anh là anh trai của Cố Xước, đây là vợ anh.” Nói xong liền ôm Lý Tư Nguyệt đang đứng bên cạnh.
Cố Xước nói: “Cha, mẹ, anh, chị dâu, đây là vợ em.” Nói xong cũng ôm lấy Quý Chước.
Mẹ Cố: “….”
Đây không phải là fan meeting à? Sao lại biến thành cuộc gặp mặt cha mẹ rồi? Hơn nữa ai đồ chồng mình sao lại biến thành vợ của con trai mình được?
Mẹ Cố nhất thời không phản ứng kịp, cha Cố vốn đang rũ đầu đứng bên cạnh lập tức kích động: “Đây là con dâu nhà chúng ta hả, trông anh tuấn quá!”
Đứa con dâu này nhìn thật hợp mắt! Con trai có bản lĩnh lắm! Sau này lúc viết di chúc nhất định phải chia nhiều tài sản cho thằng con nhỏ mới được!
“Mẹ, con và Quý Chước yêu nhau đã lâu rồi, chúng con đến gặp mặt cha mẹ.”
Mẹ Cố nhìn Cố Xước.
“Mày có biết nấu ăn không?”
“Không ạ.”
“Mày có biết quét dọn không?”
“Không ạ.”
“Mày biết giặt quần áo à?”
“Dùng máy giặt… Có lẽ biết.”
Mẹ Cố lấy tay che mặt, vô cùng ghét bỏ: “Sao tôi lại dạy ra thằng con trai thế này cơ chứ?!”
Mẹ Cố còn muốn thần tượng của mình cưới một người vợ hiền lương thục đức, kết quả người đó lại là thằng con công tử bột nhà mình, căn bản không liên quan đến mấy chữ hiền lương thục đức.
Vừa nghĩ đến việc đôi tay đẹp đẽ kia của thần tượng phải giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, mẹ Cố liền cảm thấy lòng đau như cắt.
“…Mẹ, con có còn là con trai của mẹ không?”
“Việc nhà có thể thuê giúp việc, nhưng thỉnh thoảng cũng phải tự mình nấu ăn. ŧıểυ Xước, sau này mày đến học nấu ăn với chị dâu mày đi.”
“…. Mẹ, con còn là một bảo bảo mà.”
“Bảo bảo bé bự à? Mày cứ thế này thì sao mẹ có thể yên tâm để thầy Quý cưới mày được!”
“….”
“Lúc nãy mẹ đang bận rộn trong bếp, sao mày không vào?”
Cố Xước quyết định kéo thêm một người xuống nước: “Là anh không cho con vào.”
“Cố Minh, nó biến thành thế này đều là do con nuông chiều. Thằng nào cũng coi mình là đại lão gia, ngày mai con với ŧıểυ Xước cùng học nấu ăn!”
Cố Minh: “….”
Quý Chước ở một bên nghe cuộc đối thoại càng ngày càng kỳ quái của cặp mẹ con này, trong mắt tràn ngập ý cười. Sao lại thú vị thế nhỉ? Chẳng trách Cố Xước lại ngốc như vậy…
Thần tượng của mình lại biến thành vợ của con trai mình, chuyện này nhìn thế nào cũng là chuyện vui, điều tiếc nuối chính là đứa con trai của mình vô dụng quá. Mẹ Cố vừa đau lòng vừa hài lòng ăn cơm.
Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, mẹ Cố đột nhiên nhìn chằm chằm vào Cố Xước: “Cái đứa “Thác Thác Thác” kia có phải là con không?”
Cố Xước gật đầu.
“Hôm nay mình mày rửa bát.”
Cố Xước: “….”
“Thác Thác Thác” bị “Bé Nấm” điên cuồng đánh.
Cố Xước đi rửa bát, mẹ Cố kéo Quý Chước cho y coi những bức ảnh khi còn bé của Cố Xước.
Ảnh của Cố Xước gồm hai cái album lớn, được chụp từ bé đến lớn.
“Đây là ảnh chụp lúc nó được một tháng tuổi, đôi mắt màu xanh lam, má phúng phính, nhìn cực kì đáng yêu.”
“Đây là ảnh lúc nó một tuổi, đang đi bộ, lại muốn lột quần em trai nhỏ nhà người ta.”
“Đây là lúc nó năm tuổi, mặc áo gi lê nhỏ, nhìn vô cùng ngầu. Dì đến đâu cũng đưa nó theo, mọi người thấy nó đều khen tíu tít, dì rất hãnh diện.”
“Bảy tuổi vẫn rất đáng yêu, cướp đồ chơi của bạn học, lại khóc rất to. Dì còn tưởng là nó bị cướp, ai dè trong ngực nó đang ôm đồ chơi, khóc là vì sợ dì đánh nó.”
“Mười lăm tuổi, tuấn tú lắm đúng không? Không biết đã làm bao cô nương mê đắm đấy. Không ngờ sau đó nó lại cùng một đức hạnh với cha mình, tức chết dì.”
Mỗi tấm hình đều là một đoạn kí ức, trên khuôn mặt mẹ Cố ngập tràn ý cười, có thể thấy mẹ Cố thật sự rất yêu đứa con trai này.
“Dì, Cố Xước không phải là con ruột, dì lại đối xử với anh ấy tốt như vậy….”
“Lúc đấy dì vô cùng ghét ông chồng chết tiệt, không thể trách thằng bé được. ŧıểυ Xước đâu có sai, còn dễ thương như vậy.” Mẹ Cố nói.
Mẹ Cố đúng là một người rất tốt.
Hai người hàn huyên một hồi lâu, cuối cùng Quý Chước muốn một vài bức ảnh của Cố Xước.
Quý Chước và Cố Xước rời đi.
Mẹ Cố trực tiếp đưa hai người xuống lầu, chị dâu Cố lại đi cùng mẹ Cố, cha Cố thì kéo Cố Minh giả vờ đi tản bộ, cuối cùng biến thành cả bốn người đi tiễn hai người.
“ŧıểυ Xước có thể ổn định là tốt, đặc biệt thầy Quý còn là người tốt như vậy. Chỉ có điều thầy Quý bị thiệt thòi…” Mẹ Cố nói.
“Mẹ, sau này chúng ta đối xử với thầy Quý tốt một chút, chờ đến lúc thầy Quý muốn đá ŧıểυ Xước cũng sẽ không nỡ lòng bỏ chúng ta.”
“Nếu như Quý Chước muốn ra mắt, anh có thể cho cậu ấy tài nguyên tốt nhất.” Cố Minh nói.
“Anh ngốc à, nếu như thầy Quý debut thì sẽ càng nhiều người nhìn thấy, sẽ có càng nhiều tình địch chất lượng tốt, ŧıểυ Xước sẽ đối mặt với nguy cơ trùng trùng.”
Cố Xước lái xe, Quý Chước thì nhìn những tấm ảnh chụp của hắn.
Bé cưng nho nhỏ moe moe sao lại biến thành tên đầu bự vừa ngốc vừa xuẩn nhỉ?
Hơn nữa còn….
Cố Xước vô cùng vui vẻ, gặp phụ huynh rất thuận lợi, mặc dù vẫn có cảm giác Quý Chước ở nhà một hôm địa vị đã vượt qua chính mình khổ tâm kinh doanh hai lăm năm, nhưng vợ mình ưu tú thế đấy!
Nhưng mà, vui vẻ của Cố Xước cũng không kéo dài được bao lâu.
Hắn không chú ý đến ánh mắt lạnh dần của vợ mình.
Về đến nhà, Quý Chước ngồi trên sô pha, mặt lạnh lùng nhìn hắn.
“Con riêng, trên có một anh một chị, anh trai hay mắng anh… Cố Xước, anh còn biết viết kịch bản à?”
Phản xạ hình cung của Cố Xước rốt cuộc cũng hoạt động, hắn căn bản không ngờ mình lại đào cho mình cái hố lớn đến vậy.
Lúc trước vì để lừa Quý Chước, quả thật hắn đã nói hươu nói vượn một trận, sau đó phát hiện mỗi lần nói anh trai bắt nạt mình Quý Chước sẽ đối xử với mình cực kỳ tốt, gần như muốn gì được đó. Cố Xước nếm được ngon ngọt liền hay làm nũng, không ngờ có ngày lại bị nhắc lại chuyện cũ.
Cố Xước cố giãy dụa trước khi chết: “Chị dâu anh như chị anh vậy, anh trai anh đúng là rất hay mắng anh….”
Quý Chước chăm chú nhìn hắn, thanh âm của Cố Xước càng ngày càng yếu.
Dáng vẻ ngoài cười trong không cười của Quý Chước rất đáng sợ, Cố Xước xuống khỏi sô pha quỳ xuống, bắt đầu nhận sai: “Bảo bối, anh sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Quý Chước hỏi.
“Anh không nên lừa dối em.”
“Nhưng anh đã lừa rồi. Em đã nói rồi, không được lừa em nữa.”
Cố Xước bị nói đến mức á khẩu không trả lời được.
Vẻ mặt Quý Chước càng lúc càng lạnh, giống như rốt cuộc đã tiêu hao hết kiên trì, Cố Xước vội vã ôm lấy chân y.
“Tại sao không nói chuyện?”
“Bảo bối, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, anh thật sự biết sai rồi, sau này anh sẽ không tái phạm nữa.” Cố Xước vội vàng nói.
“Mỗi lần lừa em anh đều nói những lời này.”
Cố Xước câm miệng chỉ biết ôm lấy chân Quý Chước.
Bầu không khí giằng co phút chốc.
Đột nhiên điện thoại Cố Xước đổ chuông, là mẹ Cố gọi tới. Cú điện thoại này đã phá vỡ không khí giằng co lúc này, Cố Xước vội vàng đưa điện thoại cho Quý Chước.
“Dì, bọn con về nhà rồi ạ… Vâng, được… Dì cứ yên tâm, nếu như Cố Xước làm gì sai, còn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ấy… Đúng, đánh anh ấy thật mạnh…. Dì nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Cố Xước: “….”
Chờ đến khi cúp máy, mặt Quý Chước lại lập tức trở nên âm trầm.
Cố Xước quỳ đi đến ngăn kéo lấy găng tay đấm bốc ra đeo cho Quý Chước, sau đó ghé mặt mình vào.
“Bảo bối, đánh anh đi.”
Quý Chước đạp hắn một cái, sau đó quay người đi vào phòng.
Chỉ một cái?
Một cái là bớt giận?
Cố Xước thấp thỏm bất an đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy đèn bàn đang sáng, Quý Chước đang viết gì đó.
Một cuốn sổ mỏng, Quý Chước đã lật đến trang cuối cùng.
Ngày 15 tháng 7.
Mới đầu giống như nhật ký, nhưng nội dung phía sau lại là tội trạng của Cố Xước.Lừa tôi.Lúc một tuổi lột quần em trai nhỏNom dáng vẻ này cứ như đạt được mấy tội sẽ trực tiếp hành quyết!
Cố Xước thân mang trọng tội, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Nhưng vì để giảm bớt tội, hắn vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Bảo bối, cái tội lột quần kia có thể xóa đi được không? Khi đó anh còn chưa biết suy nghĩ, đoán chừng là cảm thấy trong quần em trai nhỏ có giấu thứ gì đó ngon ngon…”
Quý Chước liếc hắn một cái.
Cố Xước chủ động lấy bàn phím ra góc tường quỳ xuống, đầu gối không chạm đến bàn phím.