Quý Chước và Lương Triết đã gặp nhau mấy lần, đều là vào buổi tối và trong quán bar. Đây là lần đầu tiên Quý Chước gặp Lương Triết vào ban ngày, y mặc một chiếc T-shirt màu trắng đang đứng mở cửa, trong ngực ôm một con chó lớn. Hai chân trước của nó đang khoát lên bả vai y, hai chân sau đạp lên đất.
“Đến rồi à? Vừa dắt chó về.”
Lương Triết mở cửa ra, Cố Xước và Quý Chước cùng đi vào. Trong lúc đó, con Alaska kia vẫn theo sau Lương Triết, hai chân đang cố gắng kéo quần y ra.
Quý Chước nhìn chằm chằm vào nó, lại nhìn Cố Xước đang khoát hai tay lên vai mình.
Động tác giống nhau như đúc.
Cố Xước như biết y nghĩ gì bèn thè lưỡi ra “Hà, hà”, dáng vẻ kia giống chó bự y như đúc. Quý Chước không nhịn được vươn tay ra xoa xoa mặt hắn, Cố Xước cố ý phùng má, dùng khuôn mặt đường nét góc cạnh kia bán moe, đúng là… Cũng rất moe.
Lúc này Quý Chước mới ý thức được một người một chó đang nhìn mình, mặt hơi đỏ lên. Cố Xước đạp một cái; “Sao mày còn ở đây?”
Lương Triết cạn lời: “Đây là nhà tao, tao không ở thì ở đâu?”
Giản Ninh đang trông coi bé bi trong nhà, bé bi được nhận nuôi ở nước ngoài, trải qua bao thủ tục phức tạp rốt cuộc mới mang về được, có thân phận hợp pháp. Bé con mới hai tuổi, là một cậu nhóc tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm, giờ đang nằm trong nôi thổi bong bóng.
Giản Ninh vừa cho bé uống sữa xong. Bé bi rất ngoan, Quý Chước nhìn bé mà cảm thấy tim mình sắp tan chảy. Y giơ tay nắm lấy bàn tay nho nhỏ xinh xinh của đứa bé, mềm mềm cưng cưng.
Khi thấy cún bự níu lấy Giản Ninh, bé bi liền giận dữ. Bé chỉ có thể bập bẹ mấy chữ đơn giản: “Daddy, a a a!”
Cún bự cũng nằm một bên nôi: “Ấu ấu ấu.”
Một người một chó cứ “a a a” “ấu ấu ấu” loạn tùng phèo. Bé bi cuống lên bò dậy khỏi nôi muốn đánh cún bự, Giản Ninh liền vội vàng ôm bé vào lòng an ủi.
Cún bự rất thương tâm, quay người bước ra ngoài nằm rũ đầu ngoài cửa, rất mất mát.
Lương Triết đi ra an ủi cún bự.
Giản Ninh có chút bất đắc dĩ: “Trong nhà cứ như có hai đứa bé ấy, không nhìn một cái lại náo loạn hết cả lên, còn giở trò giận dỗi nữa. Cho nên tôi muốn gửi Cát Cát đến nhà các anh một thời gian.”
Cát Cát là tên của chú Alaska kia.
Lương Triết đã động viên Cát Cát gần xong rồi. Quý Chước đến phòng khách chơi với chó một lúc, Cát Cát không sợ người lạ, nhanh chóng chơi với Quý Chước.
Lương Triết nhìn thấy vậy có hơi khổ sở, cảm giác này giống như đứa bé mình nuôi bị người khác cướp mất. Chỉ là nếu muốn đưa Cát Cát đến chỗ Cố Xước nuôi thì việc nó có thể thích chủ nhân mới là chuyện tốt, Lương Triết bèn đè xuống cảm giác đố kị đó.
Quý Chước không chỉ có nhân duyên mà còn có cẩu duyên. Một người một chó chơi một lúc, Cát Cát hận không thể dính lên người Quý Chước mọi thời mọi khắc.
Nếu như biết nói, thì lúc này nó đã đổi daddy từ lâu.
Đến khi đi, Cát Cát đột nhiên ý thức được cái gì đó liền bắt đầu làm ầm ĩ lên, cứ níu chặt lấy ống quần Lương Triết.
Lòng Lương Triết cũng khó chịu, y ôm đầu Cát Cát nói một hồi lâu, bảo đảm một thời gian nữa nhất định sẽ đón nó về, Cát Cát mới rũ đầu xuống đi theo Quý Chước.
Cát Cát cứ đi hai bước lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhìn đến mức Lương Triết mắt đỏ bừng.
Cố Xước khuân đồ đi ở phía sau.
Lương Triết đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Gần đây Tần Thước không đến quán bar, trước đây nó là đứa chơi bời nhiều nhất trong chúng ta, lần này sao nhịn được? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Tao gọi cho nó cũng không hỏi ra cái gì.”
Cố Xước có chút chột dạ, quãng thời gian này hắn đều gặp chuyện vui, đã quên hỏi thăm chuyện của anh em: “Chờ chút tao gọi điện cho nó.”
Lúc Quý Chước và Cố Xước đến chỉ mua một ít thứ cho bé bi, gần như là đến tay không. Chờ đến khi trở về, hai người cầm một đống đồ, nào là thức ăn cho chó, nào là ổ chó…
Quý Chước ôm Cát Cát ngồi ở ghế sau, Cố Xước thì lái xe. Cát Cát cứ đặt hai chân trước lên cửa sổ xe, dường như rất không nỡ. Chờ đến khi đi xa rồi, nó bèn chôn đầu vào người Quý Chước, cổ họng rên ư ử.
Về đến nhà.
Cát Cát hơi sợ hãi với hoàn cảnh xa lạ, vẫn luôn dán chặt lấy Quý Chước.
Cố Xước bận bịu trăm bề, dọn dẹp xong ổ chó, đổ thức ăn cho chó. Chờ đến khi xong việc hắn ngước lên liền nhìn thấy một người một chó đang dính lấy nhau, bỗng có linh cảm không hề tốt.
Vị trí vốn thuộc về mình lại bị Cát Cát chiếm lấy.
*** Nó còn dám liếʍ mặt Quý Chước!
Cố Xước đẩy người và chó ra xa. Khí thế của hắn khá hung dữ, Cát Cát có hơi sợ hắn bèn ngoan ngoãn nằm sấp bên chân Quý Chước.
Cố Xước ôm vợ mình vào ngực, lấy khăn mặt lau lau chỗ y bị chó liếʍ, sau đó hôn lên một cái.
“Bảo bối, baby của Lương Triết và Giản Ninh rất đáng yêu đúng không?”
Quý Chước gật gật đầu, y cũng cảm thấy bé cưng rất moe: “Đáng yêu lắm.”
“Vậy chúng ta cũng sinh một đứa nhé?”
Mặt Quý Chước lại đỏ, sau đò vùi mặt vào ngực Cố Xước: “Sao mà sinh được?”
Cố Xước vuốt ve bụng Quý Chước: “Đương nhiên là dùng chỗ này để sinh chứ sao.”
Mặt Quý Chước càng thêm đỏ, đỏ đến mức giờ Cố Xước muốn ôm y vào phòng ngủ để sinh cả đời.
“Gâu!”
Quý Chước đột nhiên đẩy Cố Xước ra.
Quay đầu lại, Cát Cát đang mở to mắt tò mò nhìn hai người họ.
Đệt đệt đệt!
Cố Xước gọi điện thoại cho Tần Thước, đầu dây bên kia giọng của gã mềm xèo, vô cùng chán chường.
“Sao không đi chơi?” Cố Xước hỏi.
“Ghi danh vào một lớp Taekwondo, cả người đau nhức. Hiện giờ tao đang nằm trên giường không nhúc nhích được.” Tần Thước nói.
Cố Xước cả kinh: “Bác sĩ Tần không chơi hoa chơi cỏ mà định học Taekwondo để tham gia thi đấu à?”
Cố Xước cảm giác hình như mình vừa biết chuyện khủng khiếp nào đó.
“Không có gì, tao cúp đây.” Trước khi cúp, Tần Thước làm như lơ đãng hỏi: “Ê, Diệp tiện nhân có hỏi chuyện của tao không?”
“Không…”
Hình như Tần Thước càng tức giận hơn: “Không là tốt, chờ đến khi tao thành tuyệt thế cao thủ sẽ cho hắn một niềm vui lớn!”
Nói xong liền cúp máy.
Cố Xước cảm thấy anh em mình hình như đã lâm vào vòng tròn kỳ quái nào đó. Có điều luyện Taekwondo dù sao cũng tốt hơn là túng dục quá độ, đúng không?
Cố Minh chờ Cố Xước dẫn vợ đến gặp phụ huynh, nhưng mà ngày ngày trôi qua, hình như Cố Xước đã quên chuyện này. Cố Minh chỉ đành tự mình đi hẹn Quý Chước.
Hai người họ không gặp trong công ty mà ở trong một nhà hàng cao cấp.
Cái gọi là chủ tịch Cố, chính là anh trai của Cố Xước. Quý Chước không có ấn tượng tốt với người anh này, cảm thấy hắn độc tài chuyên chế, cao ngạo, cay nghiệt, dễ giận, đối xử rất hà khắc với đứa con riêng Cố Xước.
Lúc Quý Chước thấy Cố Minh có hơi bất ngờ. Hắn mặc một bộ âu phục chỉn chu, tóc chải cẩn thận tỉ mì, khuôn mặt có nét giống Cố Xước, khí chất trầm ổn thành thục.
Mà lúc Cố Minh nhìn thấy Quý Chước cũng hơi kinh ngạc. Hắn chỉ mới thấy hình Quý Chước trong điện thoại Cố Xước và trên báo. Tướng mạo của y thanh tú đơn thuần, là kiểu Cố Xước thích. Chờ đến khi nhìn thấy người thật Cố Minh lại thấy hình như không giống lắm. Khí chất của y vẫn sạch sẽ, trên người như có hương vị của mặt trời, sáng rực rỡ. Tổng thể mà nói, Cố Minh vẫn rất hài lòng với người em dâu này. Lúc chàng em dâu này cười thì cảnh xuân xán lạn, nhưng lúc mặt lạnh lại hơi cao lãnh.
Bây giờ Quý Chước đang lạnh mặt khách khí nói: “Chủ tịch Cố.”
“Ngồi đi.”
Quý Chước ngồi xuống đối diện hắn.
Lén lút hẹn em dâu gặp mặt thì nên nói gì đây? Hơn nữa, thái độ của em dâu với mình hình như cũng không tốt lắm.
Trên bàn đàm phán Cố Minh tư duy nhanh nhẹn, làm việc quyết đoán mạnh mẽ, thế nhưng lúc này hắn lại có hơi không nắm chắc được biện pháp.
Lần đầu gặp mặt, có lẽ nên tặng em ấy một món quà nhỉ.
“Chủ tịch Cố có gì muốn nói với tôi sao?”
“Nhà cậu có bốn người, bố mẹ, còn có một anh kế. Cậu rất có thiên phú vũ đa͙σ, tuổi còn trẻ mà đã đạt mấy giải thưởng, tôi cảm thấy cậu làm ở hậu trường là có chút lãng phí tài năng, không trọng dụng nhân tài.” Cố Minh nói.
Quý Chước hơi suy nghĩ, ánh mắt của người đàn ông này rất chính xác. Y thích cảm giác được nhảy trên sân khẩu, nhưng mà…
“Tôi xem biểu hiện của cậu trong MV của nhóm HT, rất xuất sắc. Nếu như cậu đồng ý ra mắt, tôi có thể dùng tài nguyên tốt nhất để push cho cậu, không ngoài một năm, cậu có thể lên tuyến một.”
Trong đầu Quý Chước không hiểu sao lại tưởng tượng ra cảnh một bà cô nhà giàu ném một tờ chi phiếu vào mặt cô bé lọ lem, lạnh lùng nói: “Đây là một nghìn vạn, hãy rời khỏi con trai tôi.”
Quý Chước nói: “Tôi sẽ không chia tay Cố Xước.”
Cố Minh: “….”
Hắn nên tiếp lời thế nào?
“Em trai tôi có rất nhiều khuyết điểm, lúc đi học cũng rất ngốc, còn đào hoa. Học vị MBA của nó là dùng tiền mua.” Vì thế có người muốn thằng em nhà mình là rất may mắn, Cố Minh cảm thấy Quý Chước bị thua thiệt, muốn bù đắp cho y: “Thế nên cậu suy nghĩ một chút đi.”
Quý Chước qua loa nói: “Vậy để tôi nghĩ chút.”
Quý Chước về đến nhà.
Cố Xước đang tắm cho Cát Cát, trên người dính đầy nước, tóc cũng ướt nhẹp, Hắn vừa quay đầu lại đã thấy Quý Chước đứng ở cửa dùng ánh mắt ngập tràn tình thương nhìn mình.
Cố Xước bị y nhìn đến mức sợ hãi: “….Bảo bối, em làm sao vậy?”
Quý Chước đi vào thay quần áo, sau đó làm thay cho Cố Xước để hắn ngồi ở một bên. Chờ đến khi tắm xong cho Cát Cát, Quý Chước lại đẩy Cố Xước vào buồng tắm tắm thay cho hắn, nửa chừng Cố Xước có ham muốn, Quý Chước liền quỳ xuống…
Dịu dàng vô cùng.
Tiếp đó, Quý Chước đối xử với Cố Xước cực kỳ tốt, thậm chí lúc ăn cơm còn đút cho hắn ăn nữa.
Tốt đến mức Cố Xước thấp thỏm bất an.
Trong phim đều diễn thế mà, trước khi người mẹ muốn vứt bỏ đứa con đều sẽ cho nó thứ tốt nhất, coi như là bồi thường cuối cùng,
“Bảo bối, em làm sao vậy?” Cố Xước bất an hỏi.
Quý Chước nói: “Hôm nay em đã đi gặp anh trai anh.”
“A? Anh ấy nói gì thế?” Cố Xước có chút bất ngờ.
Quý Chước hơi bất nhẫn: “Anh ta nói rất nhiều khuyết điểm của anh, còn bảo em debut, dùng tài nguyên tốt mê hoặc em, muốn chúng ta chia tay.”
Cố Xước: “….”
WTF, đại ca, anh rớt não à?
Cố Xước dè dặt cẩn thận hỏi: “Bảo bối, em thật sự sẽ không bỏ anh chứ?”