Ngày thứ hai, Quý Chước đến nhận chức.
Y tự lái xe, lúc đi đến công ty đối diện thì có một làn vạch trắng dành cho người đi bộ, phải chờ đèn đỏ khá lâu.
“Mời đi thẳng 500m, sau đó rẽ trái.”
Quý Chước quay đầu lại thì thấy một thiếu niên cao gầy, mặc áo hoodie đầu húi cua, tay phải đút túi, tay trái cầm một chiếc di động nghe theo thanh âm hướng dẫn đi về phía trước.
Bởi vì nghề nghiệp nên lúc nhìn người Quý Chước sẽ nhìn dáng vẻ đầu tiên. Thiếu niên kia chân rất dài, tỉ lệ vóc người rất đẹp, nhưng y vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu ta.
Đèn đỏ đổi sang màu xanh, Quý Chước buông chân phanh ra, tăng tốc về phía trước.
Quý Chước đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm. Trong đó có rất nhiều xe, y phải tìm tầm năm phút mới có một chỗ trống, cũng may thời gian còn sớm.
Lúc Quý Chước đến cửa tòa nhà lại gặp được cậu thiếu niên kia.
Lần này Quý Chước đã nhìn thấy mặt cậu ta rồi.
Cậu ta trắng trẻo đẹp trai, mang theo vẻ lưu manh.
Quý Chước đi trước, cậu thiếu niên đi sau, hai người đồng thời đến phía cửa.
Lúc đi vào cửa, Quý Chước dừng chân một chút nói với cậu thiếu niên đang ở phía sau: “Hướng dẫn của cậu nên chọn đi bộ chứ không phải đi xe đâu.”
Thân thể thiếu niên hơi cứng đờ, không nói lời nào, chỉ thoáng tăng nhanh bước chân đi qua.
Quý Chước nhìn bóng lưng cậu ta, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Rõ ràng chỉ cần đi qua một con đường là được rồi, cậu ta lại nghe theo hướng dẫn đi thêm một con đường nữa.
Quý Chước nhậm chức xong xuôi thì gặp mặt các thành viên trong nhóm kia một lần.
Nhóm này có bốn người, đều là những cậu trai mười bảy mười tám tuổi, mày mặt phấn chấn.
Đối với nhóm lần này đúng là công ty đã bỏ khá nhiều tâm tư. Bốn thiếu niên hoàn toàn thuộc bốn kiểu khác nhau, có dương quang, có đáng yêu, có đẹp trai, còn có cả… Lạnh lùng lưu manh.
Là người mà nãy y vừa gặp ở cửa. Lúc này Quý Chước mới nhớ ra thiếu niên kia tên là Khúc Tuấn, trong tư liệu ngày hôm qua có dán ảnh, nhưng vẫn có chút khác biệt với người thật nên Quý Chước nhất thời không nhận ra.
Nhóm này còn có một trợ lý, họ Vương, tên là Vương Minh. Vương Minh đưa Quý Chước đến làm quen với bọn họ.
Vương Minh còn chưa mở miệng, Khúc Tuấn đã nói một cách không vui vẻ: “Không phải nói nhóm này chỉ có bốn người à?”
Quý Chước nhìn rất trẻ, đứng chung với bốn người họ nhìn không kém tuổi bao nhiêu. Khúc Tuấn coi y là một thành viên trong nhóm cũng có thể thông cảm.
Với các thành viên trong nhóm, nhóm nhiều người cũng không phải là chuyện tốt. Mức độ quan tâm của công ty, nhân khí, tiền nhận được, tất cả đều sẽ vì nhiều người mà suy giảm.
Vương Minh cứ nghĩ là do nguyên nhân này.
Quý Chước nhìn gương mặt khó chịu của Khúc Tuấn, lại cảm thấy nó có quan hệ với lời nhắc nhở tốt bụng lúc nãy của mình.
Vương Minh vội vàng nói: “Vị này không phải là thành viên đâu, đây là thầy dạy vũ đa͙σ của các cậu, thầy Quý.”
Không chỉ Khúc Tuấn mà những thiếu niên còn lại đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Hiển nhiên cũng không ngờ được thầy dạy vũ đa͙σ lại trẻ tuổi như vậy.
Khúc Tuấn không nhịn được nhìn Quý Chước thêm mấy lần, lúc Quý Chước nhìn sang cậu ta lại vội vã dời mắt.
Bốn thiếu niên này, nɠɵạı trừ Khúc Tuấn thì ba người còn lại đều đã có cơ sở về vũ đa͙σ. Thanh tuyến của Khúc Tuấn tốt, được chỉ định hát chính trong nhóm.
Ngày đầu tiên, Quý Chước đặt trọng điểm lên người Khúc Tuấn, kéo chân cho cậu ta.
Thân thể của thiếu niên vẫn khá là mềm mại.
Quý Chước đặt tay lên đùi cậu ta, để cậu ta giang thật thẳng.
Khúc Tuấn cúi đầu, liền nhìn thấy y rũ mắt, lông mi rất dài, nom còn nhỏ hơn cả mình, chẳng giống một thầy giáo gì cả.
Cố Xước vừa vào phòng tập liền thấy một màn như vậy: Đôi tay Quý Chước vỗ vỗ lên eo thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, lại dịch xuống đùi cậu ta, ấn ấn.
Cố Xước thèm muốn đôi tay đẹp đẽ kia đã lâu, nghĩ đến đôi búp măng ấy di động trên người mình… Bây giờ lại để một thằng nhóc chưa ráo máu đầu chiếm tiện nghi.
Đột nhiên Cố Xước có cảm giác nguy hiểm.
Hôm qua hắn còn hỏi Quý Chước muốn tìm bạn giường hay nói chuyện yêu đương.
Thầy Quý tìm bạn giường thì mình chính là lựa chọn tốt nhất. Nếu như em ấy đột nhiên thay đổi chủ ý muốn tìm người để nói chuyện tình cảm, vậy thì mình chỉ đành trơ mắt nhìn cục thịt mỡ này bay mất.
Nhất định hắn phải thừa dịp trước khi thịt bay mất nếm thử mùi vị mới được.
Đôi mắt Cố Xước sâu thẳm hơn, nhất định phải lấy được.
Cố Xước bèn khoanh tay đứng một bên nhìn.
Vương Minh thấy hắn chăm chú nhìn Khúc Tuấn, không khỏi nghĩ, tổn thọ mất, con ngựa này sẽ không coi trọng vị thành niên chứ.
Buổi luyện tập kết thúc, buổi chiều là khóa học thanh nhạc, các thành viên lục tục rời đi ăn cơm.
Quý Chước là người cuối cùng rời khỏi.
Cố Xước đứng ở cửa, ngăn cản đường đi của y.
Quý Chước đi bên trái, Cố Xước cũng đi trái. Quý Chước sang phải, hắn cũng bám theo.
Cố Xước đi vào giữa một bước, ngực chạm vào Quý Chước. Y chỉ đành lui về sau một bước.
Cố Xước đóng cửa lại.
“Thầy Quý, thằng nhóc đó lông còn chưa mọc dài đâu! Nó không thỏa mãn được em đâu!” Cố Xước nói.
“….” Quý Chước phồng má, thở phì phò nhìn hắn: “Cố tổng, không phải đầu óc ai cũng bẩn thỉu như anh.”
Cố Xước đột nhiên áp sát lại, nắm lấy tay Quý Chước đặt lên hông mình rồi lại trượt xuống đùi.
“Bảo bối, có phải tôi mạnh hơn nhiều so với thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia không?”
Cố Xước không chỉ tự mình xấu xa, hắn còn có thể dẫn dắt khiến người khác cũng trở nên xấu xa.
Eo Cố Xước thon vừa có lực, trên đùi lại có một lớp cơ bắp cứng rắn, tất nhiên thân thể mềm mại non nớt của thiếu niên không thể sánh được.
Cố Xước cởi cà vạt và hai nút trên của áo sơ mi, để lộ cơ ngực màu mật ong: “Bảo bối, có muốn sờ một chút không?”
Trước ngực của Cố Xước là thớ cơ ngực săn chắc. Nam sắc trước mắt, Quý Chước không nhịn được sờ soạng một cái, cứng rắn săn chắc, xúc cảm rất tốt.
“Để báo đáp lại, thầy Quý, em dạy tôi khiêu vũ đi.” Cố Xước nói.
Quý Chước trợn mắt há miệng nhìn hắn.
“Bảo bối, lẽ nào em muốn sờ suông à?” Cố Xước bày ra vẻ con trai nhà lành bị dê, ngữ khí vô cùng đáng thương.
“…Được.”
Cố Xước thường tập thể hình, thân thể cường tráng. Nhưng xương và bắp thịt của hắn rất cứng, dạy hắn khiêu vũ còn khó hơn rất nhiều so với Khúc Tuấn đang tuổi thiếu niên.
“Bước thứ nhất, kéo gân.”
“Thứ em vừa dạy thằng nhóc kia là kéo gân* à?”
“Đúng.”
Cố Xước vui rạo rực.
“Hai chân dang rộng.”
“Bảo bối em xấu quá đi à.”
“….” Cố ngựa giống đầu đầy t*ng trùng, nói cái gì cũng nghĩ đến chuyện dâm tà được.
“Xoạc chân là động tác khó hơn rất nhiều so với kéo gân, muốn dạng đến mức lớn nhất thì thân thể phải ép xuống.”
Bàn tay mềm mại đặt trên bắp đùi của mình, Cố Xước bèn bắt lấy tay y lên xuống trên đùi, giọng nói khàn khàn: “Quý lão sư, dùng sức một chút…” Tay Quý Chước bị tóm lấy đặt trên đùi Cố Xước. Đó là một đôi chân cường tráng, mạnh mẽ mà tràn đầy sức bật. Thanh âm khàn khàn ám muội kia cũng rất dễ dàng khiến người ta có những ý nghĩ kỳ quái.
Tay Quý Chước run lên, đột nhiên dùng sức.
“Rắc!”
“…..”
Quý Chước và Cố Xước nhìn nhau một lúc.
Sắc mặt Cố Xước đột nhiên trắng bệch: “Trẹo…. Trẹo rồi.”
Xương Cố Xước quá cứng, hơi dùng sức một chút đã trẹo.
Quý Chước làm thầy dạy hai năm, cho tới giờ chưa từng gặp phải tình huống nào lúng túng như thế.
Đầu Cố Xước ngả lên người Quý Chước, cứ như một chú chó cỡ bự treo trên người, khiến y không thể nhúc nhích.
“Thầy Quý, đau quá à, chân tôi không khép lại được rồi.”
Từ trước đến giờ Cố ngựa giống đều khiến người ta không khép lại được chân, không ngờ mình cũng có một ngày như thế.
Khổ người Cố Xước quá lớn, Quý Chước ôm hắn từ sau lưng, phải phí một phen sức lực rất lớn mới có thể khép hai chân hắn lại được.
“Không sao chứ.””
“Tôi vừa cảm thấy như mình bị bạo cúc vậy, đã nhìn thấy đèn kéo quân trong cuộc đời.”
Quý Chước càng áy náy hơn.
Cố Xước vốn cảm thấy mất mặt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hổ thẹn của Quý Chước thì tâm tình lại khá hơn một chút.
“Thầy Quý, đến đây cho tôi dựa vào một lát nào.”
Quý Chước ngồi xuống bên cạnh hắn, Cố Xước bèn tựa đầu vào vai y, một tay ôm eo.
Lần đầu gặp mặt, Quý Chước như một đóa hồng có gai, tuy rằng hương diễm, nhưng lại đâm người. Mà lúc này dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo của y cũng vô cùng hấp dẫn.
“Thầy Quý, nhân viên trong công ty nếu như biết boss nhà mình bị người ta làm cho không khép chân lại được, nhất định tôi sẽ rất mất mặt.” Cố Xước nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn mê người của y, uất ức nói: “Thầy Quý, em phải phụ trách đó nha.”
Đầu Cố Xước vẫn cứ cọ cọ vào cổ Quý Chước, cọ làm lòng y ngứa ngáy.
“Tôi phụ trách.” Quý Chước nói.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Xước lộ ra một nụ cười: “Vậy Thầy Quý đến phụ trách giúp tôi đi làm, nấu ăn, còn cả tắm táp nữa.”
Cố Xước híp mắt tưởng tượng đến cảnh thầy Quý đi theo làm tùy tùng, trên giường dưới giường hầu hạ mình, đột nhiên cảm thấy không khép được chân cũng là một chuyện tốt.