Hai ngày này là tháng ngày hạnh phúc nhất kể từ khi Cố Xước có ký ức tới nay, áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm, mỹ nhân trong ngực tình chàng ý thiếp.
Thứ bảy.
Đang lúc Cố Xước ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên hắn cảm thấy có một bàn tay đang sờ ngực mình.
Cố Xước mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Quý Chước. Cố Xước muốn vươn mình dậy, lại bị Quý Chước đè xuống.
Hai ngày nay, thừa dịp Quý Chước đi làm, Cố Xước xem hết thảy các video liên quan đến Quý Chước trên mạng. Video sớm nhất là khi Quý Chước mười sáu tuổi tham gia một cuộc thi. Quý Chước mười sáu tuổi non tơ đến độ bấm được ra nước, vóc người thon gầy vòng eo mềm mại, múa vai công chúa trong vở Hồ Thiên nga. Y ngẩng cần cổ trắng nõn thon dài, cao quý như một chú thiên nga.
Quý Chước mười tám tuổi vóc dáng càng thêm thon thả, ngũ quan nảy nở một chút, góc cạnh hơn. Y thanh tú sạch sẽ, một khúc Hiphop tầm thường được y nhảy ra một cảm giác khác. Trong một đám thiếu niên tuổi tác tương đương. sức sống tràn trề, Cố Xước liếc mắt một cái là thấy được y.
Quý Chước hai mươi tuổi, nét trẻ con trên mặt lui dần, khí chất trên người tu luyện lại càng thêm xuất trần thoát tục, một khúc vũ đa͙σ tự biên mang theo ý vị cổ kính, giống như một người bước ra từ tranh vẩy mực.
Chính vào năm hai mươi tuổi đó, Quý Chước gặp được Cận Đình, nhất kiến chung tình, sau đó điên cuồng theo đuổi.
Trong lòng Cố Xước chua chua.
Cùng một năm ấy, Cố Xước bị cha mình cương quyết bắt ra nước ngoài.
Cố Xước không khỏi nghĩ, nếu như năm đó mình không xuất nɠɵạı thì sao nhỉ?
Nếu như thế, liệu người Quý Chước yêu có phải là mình không?
Mà cho dù Quý Chước có yêu Cận Đình đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ đoạt lấy.
Cố Xước nằm trên giường, lấy mấy video mình sưu tầm được ôn lại một lần.
“Thích à?” Quý Chước chẳng biết đứng cạnh hắn từ lúc nào, hỏi.
Cố Xước quay đầu nhìn y: “Anh đang nghĩ nếu như mình gặp em sớm hơn thì tốt biết bao.”
Câu nói này đã lấy lòng Quý Chước.
“Xem cái này làm gì, anh nên xem người thật đây này.”
Quý Chước kéo rèm cửa sổ ra, từ đây nhìn ra ngoài, mọi thứ trên ban công liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một.
Quý Chước lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra rồi đi vào phòng rửa tay. Một lát sau, Quý Chước mặc một thân Hán phục tay dài màu đỏ xuất hiện trên ban công.
Bộ hán phục này được may vô cùng vừa người, ống tay áo rất rộng, eo được thắt chặt khoe vòng eo thanh mảnh. Màu đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn như sứ, mặt mày thanh thoát mang theo sự quyến rũ.
Quý Chước trước mắt, không giống với bất kỳ Quý Chước nào trong video cả.
Tim Cố Xước nảy lên thình thịch, giống như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực, lại càng thêm chờ mong chuyện phát sinh sau đó.
Quý Chước bắt đầu múa dưới ánh dương ấm áp. Dáng múa của y uyển chuyển phiêu dật, mị mà không tục, khí chất trên người như không cốc u lan. Điệu múa gần đến lúc cao trào, dáng múa của Quý Chước càng lúc càng nhanh, khí chất trên người y cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ, Cố Xước gần như không thể nhìn thấy rõ mặt y nữa.
Khúc múa kết thúc.
Cố Xước si ngốc nhìn. Trong lòng hắn quá kích động, rất muốn ôm hôn bế bổng y lên cao
Xoay vòng vòng cũng không thể giảm bớt nhịp tim đập của hắn, chỉ có thể đánh một trận trên giường.
Sau một hồi vận động thoải mái tràn trề, hán phục đỏ tươi trên người Quý Chước đã vỡ thành từng mảnh từng mành, rơi lả tả trên đất.
“Vết thương lành rồi à?”
Vết thương của Cố Xước đã kéo da non, chỉ là vết bầm vẫn chưa tan, nhìn có chút kinh khủng. Lúc Quý Chước hỏi, Cố Xước liền bày ra vẻ mặt đau muốn chết. Hắn làm những chuyện này chẳng qua chỉ vì muốn Quý Chước hầu hạ mình trên giường.
Mái tóc xù xù của Cố Xước ủn ủn vào ngực y, từ chối trả lời vấn đề này.
Hai người yên tĩnh nằm một lúc.
Quý Chước rời giường, còn Cố Xước thì vẫn nằm trên đó, giả bộ đau đớn.
Quý Chước rất dung túng hắn.
Quý Chước đang bận rộn, Cố Xước cầm điện thoại của y chơi. Hắn thăm dò mấy lần, thấy Quý Chước căn bản không để bụng việc mình chơi điện thoại của y, chuyện này khiến Cố Xước rất vui.
Cố Xước mở weixin của Quý Chước ra, gần đây đều là một vài tin nhắn công việc và tin thăm hỏi của bạn thân vào ngày lễ.
“Thầy Quý, kẻ ngốc mà tối qua anh phải về sớm nấu cơm là ai?”
Đột nhiên Cố Xước nhìn thấy một tin nhắn đến từ Khúc Tuấn, nhất thời hắn bắt đầu đề phòng. Hắn luôn cảm thấy trong câu hỏi của con sói con này có một ít vị chua, có rắp tâm bất lương.
Hơn nữa, cái gì gọi là kẻ ngốc kia?
Cố Xước vì tuyên thệ chủ quyền bèn nhận lấy cái danh “kẻ ngốc”, trả lời: “Là chồng của tôi.”
Cố Xước đợi một lúc, bên kia vẫn chưa trả lời lại.
Mãi rất lâu sau bên đó mới rep.
“Anh là ai?”
Cố Xước không thèm để ý đến cậu ta, cầm điện thoại của Quý Chước chơi game.
Di động đột nhiên vang lên.
Quý Chước từ phòng khách đi vào cầm điện thoại nhận cuộc gọi. Y bước ra ngoài ban công nghe máy, lúc trở lại nói: “Tối nay tôi về nhà ăn cơm, cơm tối anh tự giải quyết đi.”
Lúc này Cố Xước mới phát hiện mình chẳng biết gì về gia đình Quý Chước cả.
“Về nhà ư?”
“Bố mẹ tôi dạy học ở A đại.” Quý Chước nói, “Họ ở trong nhà mà trước đây trường học cấp cho.”
Thế Cố Xước mới biết hóa ra Quý Chước sinh ra trong một gia đình thư hương, chẳng trách lại nuôi ra được một đứa con trai chung linh dục tú như vậy.
“Khuya em có về không?” Cố Xước hỏi.
“Anh tôi cũng về rồi, tối nay sẽ tụ họp uống chút rượu, không về đâu.” Quý Chước trả lời.
Uống rượu… Cố Xước nghĩ đến dáng vẻ say rượu của Quý Chước, không khỏi cảnh giác: “Là anh trai cùng cha cùng mẹ của em à? Không có thanh mai trúc mã anh trai hàng xóm gì chứ?”
Quý Chước nói: “Chỉ có họ thôi, không có người khác.”
Cố Xước thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không biết, cái gọi là trong cha mẹ anh trai, chỉ có mẹ là mẹ ruột, cha và anh trai không phải thân sinh.
Mẹ Quý Chước được sinh ra trong một gia đình thư hương chân chính, bà là một tác giả nổi tiếng, bây giờ còn rất có sức ảnh hưởng. Mẹ Quý Chước thích mặc sườn xám, lên lớp cũng mặc sườn xám, được học sinh gọi đùa là “Nữ thần sườn xám.” Cha dượng của y dạy toán, cả ngày giao tiếp với con số, làm việc rất cứng nhắc. Quý Chước vẫn không biết một người không hiểu chút lãng mạn nào như cha dượng mình đã theo đuổi mẹ mình thế nào.
Mẹ y lại gọi điện thoại đến nói: “Tìm một người tốt hơn.”
Giờ Quý Chước nhớ đến những chuyện này liền cảm thấy thổn thức, cũng thấy may mắn.
Đến xế chiều, y lái xe về nhà.
Mẹ y đang mặc sườn xám, cha dượng y thì lôi thôi lếch thếch, nhưng hai người như vậy lại trải qua tháng ngày hòa hòa thuận thuận.
Mẹ y đang ngồi trong phòng khách, Quý Chước và cha mình thì bận rộn trong bếp.
Chờ đến lúc một bàn đồ ăn phong phú hoàn thành, Diệp Phụng mới chậm rãi về.
Diệp Phụng chính là anh kế của Quý Chước, lớn hơn y năm tuổi. Diệp Phụng là một người đàn ông ba mươi tuổi sự nghiệp thành công, cao to tuấn lãng, rất có mị lực thành thục. Lúc hai người biết nhau thì Diệp Phụng 16 tuổi, Quý Chước 11 tuổi.
Người một nhà vui vẻ cùng ăn bữa tối.
Sau cơm tối, hai ông bà dắt nhau đi tản bộ, Quý Chước và Diệp Phụng thì ngồi trên bàn cơm uống rượu. Rượu là do Diệp Phụng mang đến, lúc sáng gọi điện anh đã nói sẽ mang rượu về.
“Là do gã ta làm chuyện vượt đường biên ngang của em trước tiên.” Quý Chước nói.
Diệp Phụng đã quen biết y nhiều năm như vậy, há lại không biết tính cách của y. Nhìn thì mềm mại như một chú cừu, trong xương lại quật cường vô cùng, nói chia tay chính là thật sự chia tay, nói cam lòng chính là thật sự cam lòng.
“Hiện giờ có người yêu thích hợp sao?” Diệp Phụng tiếp tục hỏi.
Quý Chước lại uống một hớp rượu, khóe môi hơi cong lên: “Có một người.”
“Ồ? Là người thế nào?”
“Dáng đẹp, mặt mũi không tệ, trên giường rất ăn khớp.” Quý Chước nói.
Diệp Phụng nghe xong luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Quý Chước nói không giống như là người yêu, mà cứ như một MB tìm được.
“Tính cách thì sao?”
“Ngu xuẩn muốn chết, lại còn đào hoa.”
Diệp Phụng hơi nhíu mày: “ŧıểυ Chước, em còn nhớ mẹ mình không?”
“Nhớ chứ, em thật sự muốn tìm một người yêu. Hắn khuyết điểm nhiều, nhưng làm gì có ai thập toàn thập mỹ, bảo hắn sửa lại là tốt rồi.” Quý Chước nói.
“Nếu như không sửa được thì sao?” Diệp Phụng hỏi.
Quý Chước trầm mặc một hồi, nụ cười lui đi, âm thanh có hơi lạnh lùng: “Vậy thì vứt, lại tìm người khác.”
Hai người lại nói chuyện thêm một hồi, Quý Chước nhìn đồng hồ: “Diệp Phụng, em phải về đây, nếu không tên ngốc kia phỏng chừng phải chết đói mất. Lát nữa anh nói với bố mẹ một tiếng nhé.”
Quý Chước không ở nhà, một mình Cố Xước nằm trên giường rất cô đơn. Nghĩ đến việc tối nay Quý Chước không về, hắn chẳng có chút kỳ vọng nào.
Giữa trưa hắn chơi game rồi gọi đồ ăn ngoài, nhưng chẳng nuốt nổi một miếng. Sau khi ăn qua đồ ăn Quý Chước làm, thức ăn ngoài quả thật là một thứ tàn phá nụ vị giác* của nhân loại.
*nụ vị giác (khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị)
Lúc Cố Xước đang nằm mốc meo trên giường, Lương Triết gọi điện thoại đến.
“Có rảnh không mày? Đến đây ăn một bữa cơm đi. Đêm nay quán bar sẽ có một party mặt nạ, vui đùa tí nhá?”
Cố Xước nghĩ đến đêm dài đằng đẵng thật sự rất khó khăn, bèn đáp ứng.