Mạnh Tử Bình thở dài, thì ra khoảng cách giữa mình và Thiên Kiêu thực thụ lại xa như vậy.
Hắn đã rất cố gắng để xóa nhòa khoảng cách đó rồi.
Hắn cũng là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một, nhưng sau khi gặp Thiên Kiêu triệu năm mới có một thì hắn mới nhận ra khoảng cách đó lớn nhường nào.
Đối thủ chỉ cần khẽ phất tay thôi thì hắn đã cảm thấy trời đất sụp đổ rồi.
Hắn nói: "Sư phụ, sau cuộc chiến Tự Liệt, con muốn ra ngoài một chuyến".
Lạc Bắc Đẩu gật đầu: "Cũng tốt, cơ duyên ở bên ngoài nhiều, con nhìn Bích Tiêu đi, chắc chắn là nó cũng đã gặp được kỳ ngộ ở bên ngoài. Bây giờ ta cũng không thể nhìn thấu thực lực thật sự của Bích Tiêu".
Mạnh Tử Bình nhìn Bích Tiêu ngồi bên cạnh Trần Dương, tâm trạng trồi sụt. Hắn cảm giác là Bích Tiêu trở nên mạnh mẽ như vậy chắc chắn có liên quan đến Trần Dương.
Lại nói tới Trần Dương, lúc đầu trên thuyền tiên Lan Đình, thực lực của Trần Dương rất mạnh nhưng lúc đó Trần Dương mới chỉ mới ở cảnh giới Siêu Thoát thôi!
Bây giờ người ta đã lên Đạo Hoàng rồi.
Cách biệt giữa hai bên càng ngày càng lớn hơn.
"Sư tỷ, đến tỷ lên lôi đài rồi".
Trần Dương nhắc nhở.
"Ừ!"
Bích Tiêu bước lên lôi đài, lúc này A Tân nói: "Huynh đệ ơi, Bích Tiêu sư tỷ lên lôi đài rồi, nữ thần của mọi người đến rồi đây".
"Ôi, cuối cùng nữ thần của ta cũng lên lôi đài rồi".
"Càng nhìn thấy càng xinh, càng nhìn càng mê!"
"Huynh đệ, huynh có thể thương lượng với nữ thần Bích Tiêu, bảo tỷ ấy cũng mở kênh phát sóng trực tiếp đi được không?"
Bình luận nổ như bắp rang.
A Tân sờ mũi: "Huynh đệ, mọi người đừng làm khó ta nữa mà, nữ thần Bích Tiêu mà thắng trận đấu này thì là Tự Liệt xếp top 100 đấy, địa vị của ta và tỷ ấy xa lắm, sao mà nói được!"
Hắn cũng biết thân biết phận lắm, nữ thần ở cấp bậc này, hắn với không tới.
Hắn dứt lời thì những người xem trực tiếp đều "xùy" một tiếng.
"Ngải Thanh, Thiên Đạo Cung!"
"Bích Tiêu, Thiều Hoa Cung!"
Đối thủ của Bích Tiêu cũng là một nữ đệ tử.
Thiên Đạo cung xếp hạng thứ 47, thực lực rất mạnh, Ngải Thanh này là tiểu sư muội của Thiên Đạo Cung.
Cô ta có Tiên Thiên Đạo Thể, tu luyện Thiên Đạo Pháp hoàn chỉnh, sức chiến đấu siêu tuyệt.
Tuy là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một nhưng có người đồn rằng thật ra sức chiến đấu của cô ta đã lên đến cấp Thiên Kiêu triệu năm mới có một.
Lần này Bích Tiêu không giống như những lần trước, phải đến chiêu thứ ba, Bích Tiêu mới hạ được cô ta.
Hạt giống được kỳ vọng có thể cạnh tranh top 10 Tự Liệt bị Bích Tiêu dùng Tuế Nguyệt Pháp Băng Quyền đánh văng xuống lôi đài ở chiêu thứ ba.
Đầu Ngải Thanh ong ong, cô ta còn chưa kịp thi triển Tiên Thiên Đạo Thể đã bị Bích Tiêu nghiền ép rồi.
Đúng vậy, là nghiền ép đấy!
Cô ta thậm chí còn không có sức để phản kháng, lúc nắm đấm của Bích Tiêu lao tới, dường như cô ta đã nhìn thấy một tòa núi thần vạn cổ.
Há!
Tất cả mọi người đều huyên náo hẳn lên.
Chiến Kiếm Phi cũng kích động đứng lên: "Thấy chưa, đồ đệ của ta đấy, đồ đệ của ta chỉ cần ba quyền là đã có thể đánh bay đối thủ rồi".
Bộ dạng đắc ý của ông ấy khiến những người xung quanh vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ.
Ai nấy đều ao ước.
Đặc biệt là Lạc Bắc Đẩu, thật là, đồ đệ của mình đã rớt cả rồi, những Viện chủ khác cũng hâm mộ lắm.
Đàm Tông Thiên cũng sững sờ, ba quyền đã đánh bay Ngải Thanh à?
Ngay đến Khúc Trung Thiệt cũng không mạnh được đến vậy.
Đột nhiên ông ta cảm thấy như mình đã mắc bẫy.
Chẳng trách lão già Lạc Bắc Đẩu kia lại tích cực đánh cược với mình đến vậy, thì ra đã biết trước thực lực đệ tử của ông ta rồi.
Đây chắc chắn là Thiên Kiêu triệu năm mới có một.
"Ông lừa ta à?"
Bây giờ Đàm Tông Thiên mới vỡ lẽ.
"Ơ này, ông nói cho rõ nhé, cái gì mà ta lừa ông?"
Lạc Bắc Đẩu nói: "Cược thì cũng đã cược rồi, ông sợ à? Hay là không tự tin với đệ tử của mình?"
Đàm Tông Thiên nghiến răng, không thốt ra được chữ nào.
Ông ta nhìn Khúc Trung Thiệt trên lôi đài đánh bất phân thắng bại với đối phương. Chật vật lắm hắn mới đánh bại được đối thủ, hơn nữa hắn cũng đã bị thương!
Sau đó đến Thiền Vũ lên lôi đài, đối phương chỉ cần mười chiêu là đã đánh bại hắn rồi.
Người đánh bại hắn chính là Chu Đạo!
Cuộc thi càng lúc càng gay cấn, bây giờ Thiều Hoa Cung và Thánh La Cung đang ngang tài ngang sức, đều có một đệ tử vào được lượt tiếp theo. Bây giờ mọi người đều nhìn hết về phía Trần Dương.
"Diệp huynh, chúng ta có thắng được hay không đều trông cả vào huynh đấy".
Mạnh Tử Bình bước lên trước.
"Ta sẽ cố gắng".
Trần Dương bước lên lôi đài.
"Liêu Lục, Cửu Dương Cung!"
"Diệp Lương Thần, Thiều Hoa Cung!"
Hai người chắp tay chào nhau, trận đấu bắt đầu.
Liêu Lục là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một, thân mang Kim Ô Thần Thể, dùng thân xác của loài người mang thể của yêu thú, cực kì hiếm gặp.
Thân thể hắn phát ra nhiệt lượng nóng bức hệt mặt trời đang treo giữa không trung.
"Được, dùng để làm lò sưởi hình người cũng rất tốt".
Nghe thế thì sắc mặt Liêu Lục lạnh xuống, hắn lại dám xem mình là lò sưởi hình người, thật ngông cuồng!
"Thập Nhật Hoành Không".
Mười mặt trời mọc lên sau lưng hắn, đây chính là dị tượng mà Kim Ô Thần Thể mang tới, không những thế, dị tượng này còn có năng lực công kích.
Giống như Pháp Tướng Thiên Địa.
Nhiệt độ ở hiện trường nhanh chóng tăng lên, cho dù đã có lớp pháp trận ngăn cản nhưng người đứng bên ngoài cũng cảm thấy nóng rát.
Nhưng Trần Dương thì chẳng quan tâm gì, nhiệt độ cao có ích gì sao?
Anh giơ đầu ngón tay lên, vô số linh hỏa ngưng kết thành hạt giống hỏa, nhảy múa trên đầu ngón tay. Chỉ một đốm lửa nhỏ này thôi mà nhiệt độ đã đáng sợ hơn mười mặt trời mà Liêu Lục tung ra nhiều.
Mặt Liêu Lục biến sắc!
Trần Dương búng tay, hạt giống hỏa bay sang.
Liêu Lục hoàn toàn không kịp trở tay, hạt giống hỏa bị dị tượng cản lại, nhưng điều khiến tất cả mọi người sững sờ là hạt giống hỏa bám vào và thiêu đốt dị tượng.
"Xèo xèo xèo!"
Mới chớp mắt mà đã đốt hết nửa dị tượng thiên địa, mặt Liêu Lục trắng bệch, há miệng phun một ngụm máu.
Nếu ngươi muốn đấu thì Trần Dương chơi đùa với ngươi, nhưng nếu ngươi muốn chơi lửa thì Trần Dương chỉ đành so thử xem lửa của ai nóng hơn.
Tu vi càng được nâng cao thì cảm giác không thể đánh bại càng hiện rõ hơn trên người Trần Dương.
Anh thật không có hứng đánh với đám Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một này.
"Đừng đốt nữa, đừng đốt nữa, ta nhận thua!"
Liêu Lục luôn miệng xin thua, hạt giống hỏa này đáng sợ quá, hắn dùng đủ mọi cách mà không thể nào dập tắt được.
"Được".
Trần Dương gật đầu rồi thu hạt giống hỏa lại, cảm giác nóng hầm hập kia cũng dần dần tan đi.
Trận đấu này kết thúc cứ như giỡn chơi vậy, mọi người đều hơi ngơ ngác.
Liêu Lục nhận thua như vậy đấy.
Sau đó, không biết trong đám đông có ai hô lên: "Huynh ấy vào được lượt đấu thứ mười rồi, chắc chắn huynh ấy là Thiên Kiêu triệu năm mới có một đấy, chắc cú luôn!"
Sau đó mọi người nhốn nháo: "Lần này Thiều Hoa Cung nổi rồi, sở hữu đến hai Thiên Kiêu triệu năm mới có một đấy!"
Chiến Kiếm Phi thì vui mừng ra mặt, mát mặt quá đi mất. Mình có tận hai đệ tử vào được lượt đấu thứ mười, Tự Liệt top 50 đều là hạt nhân thực thụ của tông môn đấy!
Thu nạp Trần Dương đúng là quyết định sáng suốt mà!
Đám người Bộ Tam Đao và Phong Lưu Niên cũng rất vui mừng. Tuy Trần Dương không muốn bái bọn họ làm sư phụ nhưng bọn họ cũng đã truyền thụ kiến thức cho Trần Dương, cũng được xem như là một nửa đồ đệ.
Người vui nhất chính là Lạc Bắc Đẩu, ông ta là Đạo Chủ, năm nay Thiều Hoa Cung thể hiện xuất sắc thế này thì chắc chắn sẽ thu được nhiều lợi ích, chắc chắn địa vị sẽ được nâng lên cao hơn.
Còn mặt của Đàm Tông Thiên thì đen hơn đáy nồi, mẹ kiếp, ông ta biết ngay là đã sập bẫy rồi mà.
Lại là một Thiên Kiêu triệu năm mới có một.
Thiều Hoa Cung đúng là thời tới cản không kịp, có đến hai Thiên Kiêu ở cấp bậc này luôn!
Nhiều Đạo chủ cũng nhìn sang, vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
"Lão Đàm, thần quả Bất Hủ của ta đâu?"
"Nè!"
Đàm Tông Thiên đen mặt vứt thần quả màu bạc sang.
Nhận thần quả, Lạc Bắc Đẩu hài lòng gật đầu: "Đúng là thần quả Bất Hủ rồi!"
Khí Bất Hủ tỏa ra từ thần quả, Lạc Bắc Đẩu nuốt luôn thần quả trước mặt Đàm Tông Thiên.
"Phê!"
Lạc Bắc Đẩu cười ha hả: "Lão Đàm, hay là chúng ta tiếp tục cá cược? Ta cược Diệp Lương Thần sẽ vào được top 3!"
Đàm Tông Thiên muốn cạn lời, mình đã thua một ván rồi, hơn nữa nhìn tình hình thì thấy một trăm triệu nguyên tinh pháp tắc và thần khí Bất Hủ cũng sắp thua nốt.
Xin ông đấy, tích chút đức đi! Kẻo nghiệp quật chết đó!
"Biến đi, ông đây mà còn cược với ông nữa thì chẳng phải ông đây là kẻ ngốc sao!"
Ông ta chỉ có ba thần quả Bất Hủ, thua vào tay Lạc Bắc Đẩu một quả rồi, giờ chỉ còn hai quả thôi.
"Vậy thôi, ông đã nhận thua thì ta không nói gì nữa".
Trong lòng Lạc Bắc Đẩu hả hê chết đi được. Đấu với Đàm Tông Thiên bao nhiêu năm qua, thua nhiều hơn thắng, cho dù có thắng thì cũng chẳng đáng kể!
Bây giờ thì thắng to.
"À đúng rồi, ông xem một trăm triệu nguyên tinh pháp tắc với thần khí Bất Hủ bao giờ giao cho ta được?"
"Sau cuộc chiến Tự Liệt đi, còn sợ ông đây trả thiếu à?"
Đàm Tông Thiên bực bội.
"Thế ông nhớ kỹ nhé, kết thúc là phải trả cho ta liền đấy".
Lạc Bắc Đẩu nói.
Đàm Tông Thiên hừ lạnh một tiếng, từ bây giờ trở đi, ông ta không muốn nói một lời nào với Lạc Bắc Đẩu nữa.