Trương Hoàng vừa trở lại Trương vực là ngay lập tức phát binh bảo bọn họ đến biên giới phòng ngừa đại vực Hiên Viên tập kích.
Lần này là cuộc chiến khiêu khích quyền uy của Trương Hoàng, nếu không tìm lại thể diện thì ông ta khó mà duy trì đạo Bá Hoàng của mình.
Đến lúc đó đừng nói là Siêu Thoát, ngay cả khống chế những người dưới quyền còn khó.
“Nếu như đại vực Hiên Viên tấn công thì thẳng tay đánh lại cho Trẫm, quyết tâm đánh bại quân Hiên Viên!”
“Hơn nữa, cho người đến Nhậm vực nói với Nhậm Hoàng, nếu ông ta đồng ý xuất binh thì bổn Hoàng sẽ từ bỏ xương Siêu Thoát!”
“Đừng tranh chấp với Diêu Hoàng nữa, nói với Diêu Hoàng rằng ta sẵn sàng chia đại vực Hiên Viên với ông ta!”
Vài đạo Thánh Chỉ liên tiếp được ban ra, tất cả mọi người đều hiểu sự quyết tâm của Trương Hoàng.
“Dạ, Bệ hạ!”
Một câu của Trương Hoàng, Trương vực giống như máy móc thiết bị bắt đầu chuyển động.
150 nghìn tỉ quân, mấy trăm triệu chiến hạm từ bốn phương tám hướng về hội tụ.
Ông ta suy nghĩ rất rõ ràng, xương Siêu Thoát này trong tay Nhậm Hoàng chắc chắn là một đi không trở lại, khó mà lấy lại được.
Bởi thế, chi bằng lôi kéo Nhậm Hoàng, bao vây Hiên Viên vực.
Thực lực Trương vực xếp hạng thứ 5, đối đầu với Hiên Viên vực xếp hạng thứ 6 thì cũng không có ưu thế gì nhiều.
Nếu đánh nhau thì e là sẽ giống Vương vực và Khương vực.
Cho dù chiến thắng thì cũng chỉ là thắng thảm.
Đó không phải là điều Trương Hoàng mong muốn.
Lần này vừa mất vợ còn vừa mất quân, tức đau tức đớn.
Ông ta cần một trận thắng lớn để khẳng định địa vị của mình, xóa tan những lời nghi ngờ.
Khi sứ giả chạy đến Nhậm vực, Nhậm Hoàng đang ở trong thiên lao.
Mấy tỉ tù binh mang đến cho ông ta một lượng khí vận rất lớn, làm tăng 1% khí vận của ông ta. Ông ta có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn trước.
“Bệ hạ, sứ giả Trương vực cầu kiến”.
Ra khỏi thiên lao, thị vệ quỳ 1 gối xuống bẩm báo.
“Ồ? Sứ giả Trương vực đến đây làm gì?”
"Vi thần không biết."
Nhậm Hoàng cũng không suy nghĩ nhiều, đến Hoàng cung.
“Ngoại thần tham kiến Nhậm Hoàng Bệ hạ."
"Bình thân."
Nhậm Hoàng hỏi: “Sứ giả Trương vực đến đây có chuyện gì vậy?”
“Nhậm Hoàng Bệ hạ, đây là thư liên minh của Hoàng Đế nước thần”.
Sứ giả dâng lên bằng hai tay.
Nội thị bên cạnh đi tới, sau khi xác nhận thư tay không có bất kỳ vấn đề gì mới dâng cho Nhậm Hoàng.
Trong lòng ông ta lại đang âm thầm suy nghĩ: “Trương Hoàng đã tính hết rồi, hơn nữa ông ta cũng quyết đoán thật, dám buông bỏ”.
Ông ta không thể trả xương Siêu Thoát nữa rồi, bây giờ có lời hứa của Trương Hoàng thì ông ta không cần phải trả xương Siêu Thoát.
Nếu bây giờ phát binh, chắc chắn sẽ tiêu hao quân lực, nhưng làm vậy có thể chuyển hướng mục tiêu của kẻ khác, ông ta có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn.
Suy tư trong chốc lát, lợi nhiều hơn hại, đánh Hiên Viên vực cũng có lợi cho ông ta.
“Nói với Trương Hoàng, ta đồng ý chuyện liên minh nhưng Nhậm vực của ta đất hẹp người thưa, chỉ có thể chi viện 10 nghìn tỉ quân!”
10 nghìn tỉ?
Sứ giả muốn tranh thủ xin thêm một chút lại nghe Nhậm Hoàng nói: “10 nghìn tỉ đã là con số lớn nhất có thể rồi, người đâu, tiễn khách!”
Không cho hắn cơ hội nói chuyện.
Bị nội thị mời ra khỏi Hoàng cung, sứ giả thở dài, 10 nghìn tỉ, cũng không phải là ít lắm, có còn hơn không!
Một vị sứ giả khác đến Hoàng thành Diêu tộc, nghe nói là ở đây nuôi 1 tỉ con đại yêu.
Mỗi một con đại yêu đều đạt cảnh giới Hỗn Độn, mà mấy con đại yêu đó chỉ là thú cưng.
Nói thật lòng, sứ giả Trương vực không muốn đến đây chút nào, bởi vì thường xuyên có sứ giả bị đại yêu cắn nhưng lại không dám lên tiếng.
Tất nhiên, đó chỉ là những gì đã xảy ra trong cuộc chiến Vương tộc.
Cuộc chiến Hoàng tộc diễn ra sau khi cuộc chiến Vương tộc kết thúc, thế giới lại đến thời kỳ phân tranh thiên hạ.
Người đến đều là sứ giả của các thế lực lớn, nếu ăn người ta chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
Sứ giả của Trương vực đến Hoàng cung theo sự chỉ dẫn của nội thị.
Đọc thư viết tay của Trương Hoàng, Diêu Hoàng cười: “Chia đại vực Hiên Viên, chia thế nào? Bảo vật Siêu Thoát thuộc về ai?”
“Không hề có chút thành ý nào cả!”
Diêu Hoàng tiện tay ném thư xuống đất: “Nói với Trương Hoàng, muốn ta phát binh cũng được nhưng phải bày thành ý ra đã”.
Ném thư tay của Hoàng triều, đây là sự chà đạp, chứng tỏ ông ta chẳng hề xem Trương Hoàng ra gì.
Trên thực tế là Diêu Hoàng cố tình làm vậy.
Ông ta hiểu đạo Bá Hoàng của Trương vực quá đi ấy chứ, cho dù liên minh thì ông ta cũng không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội đả kích đối phương nào.
Mỗi khi Trương Hoàng nhẫn nhục đều là biểu hiện của việc đạo Bá Hoàng của ông ta đang gặp trúc trắc.
Nếu không thể quét dọn chướng ngại, hậu quả rất đơn giản, đạo tâm không ổn định, mãi mãi không thể tiến bộ, thậm chí còn chìm trong tự hoài nghi chính mình.
“Diêu Hoàng, ý ngài là…”
Sứ giả đỏ mặt, muốn nói gì đó nhưng khi thấy đôi mắt uy nghiêm của Diêu Hoàng thì cố nuốt tất cả những lời đó xuống bụng.
Đây là Diêu Hoàng, là Hoàng giả đứng thứ 4 ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
“À đúng rồi, nói với Trương Hoàng, sứ giả đại vực Hiên Viên cũng đến, cái giá mà họ trả có thành ý hơn các ngươi nhiều”.
Sứ giả giật thót, đại vực Hiên Viên cũng đến?
“Vâng, ngoại thần cáo lui!”
Hắn muốn báo tin này lại cho Hoàng Đế, một khi Diêu tộc và Hiên Viên tộc liên minh, Trương vực sẽ nguy to.
Diêu Hoàng thở dài: “Haiz, cứ tưởng sẽ đứng ngoài cuộc, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, bây giờ xem ra không thể rồi!”
“Người đâu, truyền lệnh bảo tất cả tướng sĩ chuẩn bị sẵn sàng”.
…
“Bộp!”
Trương Hoàng đập bàn thật mạnh: “Hiên Viên Đại Khí đáng chết, Diêu Thái Nhất đáng chết!”
“Bệ hạ, bây giờ không phải là lúc tức giận, hiện tại chúng ta chưa biết bên đại vực Hiên Viên đã hứa gì với Diêu Hoàng, nếu chúng ta đẩy đối phương về phía đại vực Hiên Viên thì Trương vực sẽ gặp nguy”.
Nhậm vực phái 10 nghìn tỉ binh, chẳng có tác dụng gì nhiều.
Trương Hoàng tức không chịu nổi, tiện tay ném thư tay của mình xuống đất, ông ta đang tát vào mặt mình nhưng ông ta lại không còn cách nào khác.
Còn phải ra giá lần nữa, tranh thủ kéo Diêu tộc về phía mình.
Ông ta biết, Diêu Hoàng đang đả kích mình, đang đả kích đạo Bá Hoàng của ông ta.
Độc ác âm hiểm.
“Cho rằng vậy là có thể làm ta sụp đổ?”
Trương Hoàng tỏ vẻ: Ông chẳng hiểu gì về đạo Bá Hoàng cả!
Thế nào là nhân, là vì nhẫn!
Đạo Nhân Hoàng cũng cùng loại với đạo Bá Hoàng.
Nhẫn nhịn càng lâu, sức mạnh bộc phát cuối cùng sẽ càng mạnh, thậm chí ông ta sẽ có cơ hội đột phá đến cảnh giới cao nhất!
“Nói với Diêu Hoàng, nếu có thể phát 100 nghìn tỉ tinh binh, ta sẵn sàng chắp tay nhường bảo vật Siêu Thoát của Hiên Viên Hoàng cho ông ta”.
Trương Hoàng nói.
Ông ta tin rằng, Diêu Hoàng không đoạt được tháp Tu La và kính Bình Thiên sẽ đồng ý.
“Dạ, Bệ hạ!”
Không bao lâu sau, lời của Trương Hoàng được viết thành thư tay gửi đến trước mặt Diêu Hoàng.
“Diêu Hoàng Bệ hạ, Hoàng Đế của thần cực kỳ có thành ý, hẳn là ngài hài lòng rồi đúng không?”
“Có thành ý rồi, nhưng 100 nghìn tỉ tinh binh nhiều quá, nói với Trương Hoàng, bên ta chỉ xuất 80 nghìn tỉ, tinh binh còn lại phải ở lại để đề phòng những đại vực khác nhân cơ hội tấn công!”
“Hơn nữa bên ta có 1 điều kiện, nếu Phong tộc, Tiết tộc, Doanh tộc tấn công bất ngờ, ta muốn Trương vực đứng về phía Diệu vực vô điều kiện”.
“Chuyện này…”
Sứ giả không ngờ Diêu Hoàng lại yêu cầu nhiều như vậy.
“Ngoại thần khó quyết định, mong Diêu Hoàng cho ngoại thần chút thời gian xin chỉ thị của Hoàng Đế!”
“Đi đi!”
Diêu Hoàng phất tay không thèm quan tâm, ông ta tin Trương Hoàng sẽ biết quyết định thế nào.
Quả nhiên không bao lâu, sứ giả Trương vực tiến vào nói: “Diêu Hoàng Bệ hạ, Hoàng Đế của thần đồng ý!”
“Được!”
Diêu Hoàng cho gọi nội thị: “Chiếu cáo thư liên minh cho toàn thiên hạ, phát binh tấn công đại vực Hiên Viên ngay!”
Cho sứ giả lui, Diêu Hoàng hỏi: “Việc xâm chiếm Vương vực và Khương vực thế nào rồi?”
“Bẩm Bệ hạ, trước mắt đã chiếm 30 nghìn đại vực”.
Đại thần Chiến Tranh nói.
“Lương thực đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị đầy đủ”.
“Tốt lắm, làm kín kín một chút, đừng để lộ ra sơ hở gì”.
“Dạ, Bệ hạ!”
Đại thần Chiến Tranh gật đầu, sau đó cáo từ rời đi.
Cung điện to như vậy chỉ còn lại 1 mình Diêu Hoàng, 1 tỉ yêu thú Hỗn Độn vẫn quá ít, muốn gây dựng bá nghiệp Yêu tộc, cần nhiều huyết thực hơn.
Ông ta quyết định mở lại kế hoạch đã dùng trong cuộc chiến Hoàng tộc lần thứ 4. Cuộc chiến Hoàng tộc lần thứ 4 được gọi là kỷ nguyên cắn nuốt.
…
“Bệ hạ, mọi chuyện không ổn rồi”.
Một nhóm đại thần vội vã xông vào cung điện.
Hiên Viên Hoàng đã nhận được tin từ lâu, giờ phút này thấy bọn họ ỏm tỏi cả lên thì càng thấy phiền hơn.
“Không cần phải nói nữa, ta đã biết mọi chuyện thế nào rồi”.
Ánh mắt Hiên Viên Đại Khí cực kỳ hung hăng.
Các đại thần im lặng như ve sầu mùa đông, không dám thở mạnh.
“Bệ hạ, 200 nghìn tỉ quân đã khởi hành!”
Đây dường như là binh lực mạnh nhất đại vực Hiên Viên, chỉ chừa chưa đến 10 nghìn tỉ quân ở Đế Tinh.
Nếu tiền tuyến thất bại, bọn họ cũng có thể chống cự một lúc.
“Tăng mức bảo hộ Đế Tinh Hiên Viên lên tối đa, ta muốn đến cường giả cảnh giới Siêu Thoát cũng khó mà đánh vỡ được!”
Đế Tinh Hiên Viên được xây dựng trên một ngôi sao từ siêu cấp, xung quanh có mấy triệu ngôi sao từ, lực từ khổng lồ là lồng bảo hộ của tự nhiên.
Nếu đã cố tình bày trận, đúng là rất khó để phá vỡ.
“Cút hết cho Trẫm! Quay về triệu tập toàn bộ tư binh”.
“Dạ, Bệ hạ!”
Đoàn người tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
Hiên Viên Đại Khí rút kiếm thánh Linh Nguyên ra, thật ra không ai biết, vỏ kiếm của kiếm thánh Linh Nguyên còn mạnh hơn kiếm thánh Linh Nguyên.
Kiếm thánh Linh Nguyên là bảo vật Siêu Thoát trung phẩm mà vỏ kiếm là bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm chân chính.
Bên trong ẩn chứa thế giới linh nguyên vô tận.
Mấy năm nay Hiên Viên Đại Khí vẫn luôn thu từng thế giới Hỗn Độn vào trong vỏ kiếm, dùng vô số sức mạnh nguyên linh để nuôi dưỡng kiếm thánh Linh Nguyên.
Nền tảng của triều Hiên Viên rất mạnh. Rốt cuộc là mạnh đến nhường nào?
Mạnh đến mức họ tạo ra mấy triệu cường giả cảnh giới Quy Nhất. Mặc dù những cảnh giới Quy Nhất này là bị thúc đẩy tăng cảnh giới một cách miễn cưỡng nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với cảnh giới Vô Hạn.
Cho dù họ chỉ là dương thần chứng đạo nhưng sau khi kết thành đại trận, đã phát huy sức chiến đấu lên đến cấp diệt thế.
Siêu Thoát dù mạnh cũng đâu thể đối chọi trực diện với mấy triệu Quy Nhất đúng không?
“Triệu Hiên Viên Chấn yết kiến”.
Thoáng chốc, Hiên Viên Chấn đã đến đại điện, quỳ một gối xuống đất: “Mạt tướng tham kiến Bệ hạ”.
“Có một nhiệm vụ cho khanh làm đây”.
Hiên Viên Đại Khí ném vỏ kiếm thánh Linh Nguyên sang: “Thu tất cả thế giới Hỗn Độn mà đại vực Hiên Viên có vào đây đi”.
“Bệ hạ, chuyện này…”
Hiên Viên Chấn kinh hoảng, đó là hàng trăm triệu sinh linh đó!
Hiên Viên Đại Khí nheo mắt: “Sao vậy, thấy thương hại à?”
“Bệ hạ, chi bằng… giữ lại một ít?”
Thế giới Hỗn Độn là vô cùng vô tận nhưng… đó cũng là vô số sinh linh.
Trái tim Hiên Viên Chấn chưa sắt đá đến mức đó.
Hiên Viên Đại Khí suy nghĩ rồi đáp: “Được”.
“Tạ ơn Bệ hạ”.
Hiên Viên Chấn thở phào nhẹ nhõm, thế thì ông ta sẽ không khó chịu như vậy nữa.
“Mạt tướng cáo lui”.
Chờ đến khi Hiên Viên Chấn rời đi, Hiên Viên Đại Khí cười: “Buồn cười cái từ bi vô dụng, ngươi có từng nghĩ nếu đại vực Hiên Viên bại trận thì chúng ta sẽ có kết cục thế nào không?”
Từ trước đến nay thế giới là thế, chưa bao giờ thương hại kẻ yếu, thậm chí sống sót được đã là một loại xa xỉ.
“Ta không muốn sát hại tàn ác nhưng người khác cũng phải cho ta cơ hội để lương thiện mới được”.
Mắt Hiên Viên Đại Khí lóe lên sát khí, chỉ cần đại vực Hiên Viên có thể thắng lợi, thậm chí ông ta còn chẳng cần mạng sống.
Ngẫm nghĩ một hồi rồi Hiên Viên Đại Khí đến cấm địa Hoàng cung, nơi đó cất giấu bí mật lớn nhất của nhà họ Hiên Viên!