“Em còn tưởng anh làm sao, vừa rồi ngẩn người, gọi anh cũng không có trả lời gì.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, giọng trầm thấp trả lời: “Xin lỗi, anh lái xe đây.”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu, trong lòng lại càng thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc anh làm sao vậy.
Sao cảm giác cứ kỳ lạ, giống như trong lòng có tâm sự, nhưng lại không nói với cô, là công ty xảy ra chuyện gì sao?
Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện gì, trong xe yên lặng chỉ có tiếng hít thở.
Tống Vy cũng chủ động nói chuyện trên đường, tìm chủ đề, nhưng Đường Hạo Tuấn không tiếp lời lấy một câu, chỉ chăm chú nhìn đường, như thể không nghe thấy.
Lâu dần, Tống Vy cũng không nói tiếp nữa.
Dù sao thì không có ai nói chuyện cùng, như đang diễn kịch độc thoại, rất lúng túng.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà trẻ rồi.
Hai đứa trẻ vui mừng lên xe: “Ba, mẹ.”
“Ba mẹ, sao hôm nay ba mẹ tới muộn vậy? Chậm hơn thường ngày nửa tiếng.” Tống Hải Dương nhìn đồng hồ điện thoại nói.
Tống Dĩnh Nhi không có khái niệm về thời gian, không biết hai người có tới muộn hay không, nhưng nghe anh trai nói như vậy, cũng gật đầu theo.
Tống Vy quay đầu xin lỗi hai đứa trẻ: “Xin lỗi các con, vì ba con bận việc nên đến muộn.”
“Thế ạ.” Hai đứa trẻ gật đầu.
Sau đó Tống Hải Dương lại nói: “Nếu ba bận, vậy thì lần sau ba có thể không cần tới đón chúng con, làm việc thật tốt là được.”
“Đúng vậy ạ.” Tống Dĩnh Nhi cũng gật đầu.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của hai đứa trẻ qua gương chiếu hậu, trong lòng Đường Hạo Tuấn vừa ấm áp vừa phức tạp.
Ấm áp chính là, hai đứa trẻ quan tâm tới anh, anh rất vui.
Còn phức tạp là vì, nếu cuối cùng thật sự là mẹ con Tống Vy đâm chết ba mẹ anh, chúng là con của cô, anh nên đối mặt với chúng thế nào đây?