Lúc này ở tập đoàn Đường Thị, Đường Hạo Tuấn để điện thoại di động xuống, gọi Trình Hiệp vào: “Cậu đi chuẩn bị chút đồ ăn vặt và đồ chơi trẻ con thích đi.”
“Đồ chơi với đồ ăn vặt đấy ạ?” Phản ứng đầu tiên của Trình Hiệp là sững sờ, sau đó hiểu ra, bèn hỏi: “Hải Dương và Dĩnh Nhi sắp tới sao?”
“Phải.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Tôi biết rồi. Vậy tôi đi chuẩn bị ngay đây.” Trình Hiệp nói xong, quay người đi ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu xuống, tiếp tục xử lý tài liệu.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Tống Vy đến tập đoàn Đường Thị.
Sau khi lái ô tô vào bãi đỗ xe, mỗi tay cô dắt một đứa bé, đi tới thang máy.
Bãi đỗ xe có thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, dành riêng cho Đường Hạo Tuấn. Cô cũng không cần lo lắng dẫn theo hai đứa bé sẽ bị những người khác nhìn thấy.
Thuận lợi đi đến tầng cao nhất, ba mẹ con Tống Vy vừa ra khỏi thang máy đã thấy Trình Hiệp chờ ở bên ngoài.
“Chú Trình.” Hai đứa bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn chào Trình Hiệp.
Trình Hiệp cười đáp lại: “Chào các cháu. Kẹo mút đây, cầm lấy ăn đi.”
“Cảm ơn chú Trình ạ.” Hai đứa bé vui vẻ cầm lấy cây kẹo mút rực rỡ nhiều màu sắc.
Tống Dĩnh Nhi không xé ra được, đưa kẹo mút cho Tống Hải Dương: “Anh, anh xé cho em đi.”
“Đúng là phiền phức!” Mặc dù ngoài mặt Tống Hải Dương vô cùng ghét bỏ, nhưng bàn tay cũng rất ngoan ngoãn nhận lấy cây kẹo, xé vỏ cho cô bé.
Tống Dĩnh Nhi đứng đối diện cậu, háo hức nhìn chằm chằm, như thể nếu không nhìn chằm chằm thì anh trai sẽ ăn mất cây kẹo vậy.
Nhìn dáng vẻ hai đứa bé đáng yêu như thế, Tống Vy nở nụ cười tươi, trái tim như tan thành nước.
“Trợ lý Trình, cảm ơn kẹo mút của anh.” Tống Vy nhìn về phía Trình Hiệp nói lời cảm ơn.
Trình Hiệp xua tay: “Mợ chủ không cần cảm ơn tôi, thật ra là tổng giám đốc dặn tôi mua kẹo mút cho hai đứa bé đấy. Tôi cũng chỉ mượn hoa dâng Phật thôi. Mợ chủ, chúng ta vào văn phòng của tổng giám đốc đi đã.”
“Được.” Tống Vy gật đầu, sau đó nắm tay hai đứa bé, theo sau anh ta đi về phía văn phòng tổng giám đốc.