Đường Hạo Tuấn vẫn không phản ứng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Trình Hiệp kéo anh lại, vẻ mặt lo lắng nói: “Tổng giám đốc, đây là rừng cây đấy, một khi trời mưa sẽ rất nguy hiểm. Có thể xảy ra sạt lở đất hoặc đổ cây, rất dễ bị thương. Tổng giám đốc, chúng ta không thể tiếp tục được nữa, phải trở về thôi!”
“Buông ra!” Đường Hạo Tuấn hất cánh tay.
Tuy nhiên, Trình Hiệp giữ rất chặt, anh không thể hất ra ngay được.
Trình Hiệp lại nói: “Tổng giám đốc, tôi biết anh muốn tìm vợ, nhưng tình huống này thật sự không thể tiếp tục được nữa, nếu không thì đến anh cũng sẽ xảy ra chuyện mất.”
“Cậu buông tôi ra!” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn vô cùng lạnh lùng, âm lượng tăng lên rất nhiều.
Tay Trình Hiệp khẽ thả lỏng, nhưng ngay giây tiếp theo, trên mặt lộ ra vẻ kiên định, anh ta lại siết chặt tay: “Tôi không buông, tổng giám đốc, anh phải xuống núi với chúng tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn anh xảy ra chuyện gì được.”
“Trình Hiệp, cậu...”
Còn chưa nói xong, Đường Hạo Tuấn cảm thấy sau gáy đau nhói. Anh nhìn bàn tay giơ lên của Trình Hiệp với vẻ không thể tin, sau đó lập tức bất tỉnh.
Trình Hiệp vội vàng đỡ lấy Đường Hạo Tuấn, ánh mắt tỏ vẻ có lỗi: “Xin lỗi anh, tổng giám đốc, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không thể nhìn anh mạo hiểm được.”