“Là dây chuyền gì vậy, phiền cô Lâm có thể nói cho tôi biết được không?” Vẻ chế nhạo trên mặt Tống Vy càng đậm hơn.
Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn đã đoán được món quà có vấn đề, sắc mặt anh trầm xuống: “Giai Nhi, cậu tặng cái gì vậy?”
“Tôi...” Lâm Giai Nhi nắm chặt chiếc đũa, mãi một lúc lâu cũng không trả lời.
Tống Vy không thể đợi thêm nữa, cô cười khẩy nói: “Nói không nên lời đúng không? Vậy để tôi nói thay cho nhé, cô ta tặng em một con chuột.”
“Chuột?” Lông mày Đường Hạo Tuấn nhíu chặt lại: “Giai Nhi, tại sao cậu lại tặng chuột?”
Lâm Giai Nhi cúi đầu: “Bởi vì... cô Tống tuổi chuột, cho nên...”
“Nếu cô tặng trang sức hình con chuột vì tôi tuổi chuột thì tôi sẽ rất vui. Bởi vì những loại phụ kiện kiểu này thường rất dễ thương, nhưng con chuột cô tặng cho tôi lại chẳng có liên quan gì đến ý đó cả. Đó rõ ràng là đồ được đặt làm riêng, là một con chuột chuyên đi trộm cắp. Cô đang ám chỉ gì tôi thế?” Tống Vy nhìn cô ta chằm chằm.
Nghe đến đây, Đường Hạo Tuấn đã hiểu ra.
Lâm Giai Nhi tặng cho Tống Vy một món phụ kiện hình con chuột đặt làm riêng, nhưng con chuột này không dễ thương mà là một kẻ ăn trộm.
Nói cách khác, Lâm Giai Nhi đang ám chỉ Tống Vy là một tên trộm, còn về thứ đồ ăn cắp đó là gì...
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn tối sầm xuống, vô cùng khó coi, toàn thân toát ra khí lạnh.
“Lâm Giai Nhi, cậu không hiểu lời tôi nói sao?” Anh nhìn Lâm Giai Nhi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thấy hai đứa trẻ đã ăn được kha khá, Tống Vy vỗ vai Tống Hải Dương ra hiệu cho cậu bé dẫn em gái ra ngoài đi chơi.