Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Mau lên, máy bay sắp cất cánh rồi.”
“Được, em sẽ nói với trợ lý Trình.”
Dứt lời, Tống Vy vội vàng ngắt điện thoại, truyền đạt lại ý của Đường Hạo Tuấn cho Trình Hiệp, trong lúc Hạ Bảo Châu còn đang nghi hoặc.
Trình Hiệp đáp lại một tiếng, vội vàng làm theo.
Sau khi anh ta đi, Hạ Bảo Châu nắm chặt tay Tống Vy, có chút không tin hỏi: “Vy Vy, có phải tớ có thể lên máy bay rồi không?”
“Đúng vậy.”
“Còn là khoang hạng nhất?”
“Không sai!”
“Tốt quá!” Hạ Bảo Châu vui mừng nhảy cẫng lên: “Vy Vy, cậu thật sự là quý nhân của tớ, tớ còn tưởng mình thật sự phải bỏ lỡ lần huấn luyện này rồi chứ, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu!”
Cô ấy ôm chầm lấy Tống Vy, ôm thật chặt, thân hình cô ấy cao gần một mét tám, Tống Vy bị ôm vào lòng, dáng người trông nhỏ nhắn lạ thường.
Tống Vy mỉm cười vỗ vỗ lưng cô ấy: “Được rồi, người cậu cần phải cảm ơn không phải tớ mà là người nói chuyện điện thoại với tớ kìa. Nếu không phải có anh ấy, tớ cũng thật sự không có cách nào.”
“Đúng đúng đúng, cậu nhắc tớ mới nhớ.” Hạ Bảo Châu buông Tống Vy ra: “Vy Vy, anh ấy là bạn trai cậu sao?”
“Ừ!” Tống Vy mỉm cười thừa nhận.
Hạ Bảo Châu chúc phúc: “Vậy thì thật sự chúc mừng cậu, Vy Vy.”
“Cảm ơn.” Tống Vy đáp lại.
Lúc này Trình Hiệp đã trở lại, trong tay cầm một tấm vé máy bay hạng nhất.
Anh ta đưa vé máy bay cho Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu vội vàng nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn trợ lý Trình.”
“Không cần khách sáo, đi theo tôi.” Trình Hiệp xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn.