Bên ngoài phòng Vip, Tống Vy nghe tiếng bước chân phía sau thì đổi sang dùng một tay dắt Tống Dĩnh Nhi, sau đó xoay người lại, tức giận nhìn Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh chẳng biết tại sao: “Sao vậy? Sao cô tức giận vậy?”
Hình như lần này anh ta đâu trêu chọc cô chứ?
Anh ta chỉ ly gián mẹ con bọn họ gần nửa giờ trước thôi, chẳng lẽ… cô còn tức giận vì chuyện này à?
“Anh trả Hải Dương lại cho tôi!” Tống Vy mím chặt đôi môi mọng đỏ nói.
Đường Hạo Minh nhíu mày: “Cái gì? Tôi trả gì cho cô?”
“Anh vẫn định giả vờ à? Không phải anh dẫn Hải Dương đi sao? Anh nhanh trả Hải Dương lại cho tôi!”
Tống Vy kích động siết chặt nắm đấm.
Lúc này Đường Hạo Minh mới hiểu cô nói là anh ta đã dẫn con trai cô đi.
Thảo nào ở đây chỉ có cô bé, không thấy thằng nhóc đáng ghét giống hệ Đường Hạo Tuấn.
“Xin lỗi Vy Vy, có lẽ cô tìm nhầm người rồi. Tôi không dẫn con trai cô đi.” Đường Hạo Minh giang tay ra.
Tống Vy thoáng ngây người: “Anh nói không phải là anh à?”
“Đương nhiên rồi. Sao tôi phải dẫn con trai cô đi chứ? Tôi dẫn nó đi làm gì?” Đường Hạo Minh cảm thấy buồn cười.
Mặt Tống Vy trắng bệch, người lảo đảo.
Đường Hạo Minh rút tay từ trong túi quần ra, muốn kéo cô lại nhưng chậm một bước, đã bị người ta tranh trước.
Đường Hạo Tuấn từ hướng khác bước qua, đỡ lấy vai Tống Vy: “Em không sao chứ?”
Tống Vy ngửi thấy mùi thơm bạc hà quen thuộc, lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Cậu ra rất đúng lúc.” Đường Hạo Minh nhìn Đường Hạo Tuấn châm chọc.
Đường Hạo Tuấn không để ý tới anh ta, môi mỏng mím lại: “Em vừa nói Hải Dương bị người ta dẫn đi à?”
“Đúng vậy, tôi dẫn Dĩnh Nhi vào phòng vệ sinh, lúc quay lại thì Hải Dương không còn ở đó. Lễ tân nói cho tôi biết là có một người đàn ông dẫn Hải Dương đi, tôi tưởng là Tổng giám Đường nên mới lên đây tới tìm anh ta. Nhưng Tổng giám Đường lại nói anh ta không dẫn đi. Bây giờ tôi cũng không biết nên tin ai nữa.”