Lồng Giam Dục Vọng (Hắc Bang, H)

Chương 5: Máu mủ tình thân

Trước Sau

break

Vào trong biệt thự, Ngụy Tri Hành không có ý định cùng cô vào thư phòng. Văn Diên do dự một lúc lâu mới lấy hết can đảm bước qua cánh cửa gỗ đen nặng trịch.

Ngay sau đó, Phú Sinh cho giải tán lực lượng vũ trang canh gác bên ngoài rồi cũng bước vào.

Ánh mắt của người đàn ông trên sofa vẫn còn dừng lại trên cánh cửa gỗ vừa khép, Phú Sinh khẽ ho một tiếng.

Ngụy Tri Hành nhìn anh ta, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày: “Sao vậy?”

“Bên Naypyidaw, mọi chuyện đã thỏa thuận xong. Thời Sinh hiện đang ở Yangon, chỉ chờ bàn giao các điều khoản còn lại trong hiệp định với người của Thượng tướng Min Lai, Thượng tướng Min Lai nói, nếu có thể, cần chúng ta đích thân đi một chuyến.” Phú Sinh nói.

Nửa tháng trước, thông báo diệt trừ cây anh túc của chính phủ Myanmar đã khiến một bộ phận lực lượng vũ trang sống nhờ trồng thuốc phiện vô cùng hoang mang. Quân phiệt ở đặc khu có địa bàn riêng như Cai Song về cơ bản sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, vẫn còn đường sống, chỉ là vấn đề kiếm được nhiều hay ít tiền mà thôi. Miếng thịt béo bở này ai mà không muốn nuốt vào bụng, Phú Sinh thực ra có chút lo lắng, Ngụy Tri Hành ngoài mặt thì tuân lệnh nhưng sau lưng lại làm trái, bề ngoài thì cùng chung kẻ thù với Cai Song, nhưng âm thầm lại tự mình ký hiệp ước với chính phủ Myanmar để kiếm tiền. Nếu chuyện này bị bại lộ, Cai Song phát hiện mình bị đem ra làm bia đỡ đạn để Ngụy Tri Hành kiếm lời, chắc chắn sẽ không để yên.

“Tư lệnh, vẫn nên cẩn trọng một chút thì hơn, chỉ sợ Cai Song phát hiện có gì đó không ổn, sẽ quay ngược mũi súng chĩa vào chúng ta. Dù sao bên Thượng tướng Min Lai cũng không biết có tai mắt nào khác không.” Ý của Phú Sinh là nên án binh bất động, để Thời Sinh đi lo liệu, nếu chúng ta đến Yangon làm gì đó, khó đảm bảo Cai Song sẽ không nghi ngờ.

Ngụy Tri Hành thấy vẻ mặt do dự của anh ta, bèn lườm một cái: “Chuyện còn chưa xảy ra, cậu lo lắng cái gì?”

Phú Sinh không hiểu ý anh: “Tôi lo tư lệnh Cai Song nghi ngờ, trước đây ông ta đã có lòng nghi rồi, vốn dĩ ông ta đã không mấy tin tưởng chúng ta, nếu không đã chẳng ký hiệp định bảo mật rồi giao cho người của chúng ta canh giữ mỏ.” Càng nói, Phú Sinh càng tức tối, lại nói lan man, “Ông ta vốn không coi anh em chúng ta ra gì, chuyện tốt chia tiền thì không đến lượt, đánh trận thì đẩy ra chịu chết trước, nếu không phải ngài thông minh tự mình kinh doanh, cả quân đội đã bị người của mình bỏ đói đến chết rồi.”

Canh giữ mỏ thì khác gì quân dự bị, không có việc thì làm cu li, có lợi lộc thì không được nhớ tới, có chuyện thì bị đẩy ra đỡ đạn đầu tiên. Nói khó nghe thì một viên đạn, một khẩu súng ông ta cũng chưa từng cấp cho, Cai Song vốn không coi họ là người.

Khu mỏ đó cũng không hoàn toàn là của Cai Song, khu vực do Mogok hoạch định thuộc về một vài công ty đá quý của các quốc gia khác nhau, họ chỉ phụ trách đóng quân, quản lý an ninh cho các công ty nghiên cứu và phát triển ở đó. Mấy năm nay đổi thành người của Ngụy Tri Hành đóng quân, quan hệ cũng coi như không tệ.

Ngụy Tri Hành lơ đãng xoay chiếc nhẫn kim loại vừa đeo trên ngón út, khẽ hừ lạnh một tiếng: “Phú Sinh, lời nào nên nói, lời nào không, còn cần tôi dạy cậu sao?”

“Xin lỗi Tư lệnh, tôi nhiều lời rồi.” Phú Sinh giật mình, vội cúi đầu nhận lỗi.

“Cậu cũng không cần phải vội.” Ngụy Tri Hành thản nhiên nói, thu lại vẻ sắc bén, “Dù sao thì bộ xương già đó của ông ta cũng không sống được bao lâu nữa.”

Phú Sinh cúi đầu thấp hơn nữa.

Người đàn ông trên sofa thoải mái tựa vào đệm lưng, quan sát bài trí trong biệt thự, có thể nói là nguy nga lộng lẫy. Đủ loại bình hoa cổ, chân bàn bằng vàng khảm ngọc, ngay cả ghế ngồi cũng được mạ một lớp vàng. Bên trong và bên ngoài khác nhau một trời một vực, được xây chẳng khác nào cung điện. Cai Song trước nay luôn biết cách hưởng thụ. Ngón tay gõ nhẹ lên thành sofa, Ngụy Tri Hành mỉa mai nhếch môi.

Từng này tuổi đầu rồi mà chỉ biết ăn chơi phung phí.

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa gỗ đen lại mở ra, Văn Diên chậm rãi bước ra, tâm trạng còn nặng nề hơn cả lúc bước vào.
 
Ý nghĩ đầu tiên của Cai Song khi nhìn thấy cô là muốn chạm vào gương mặt sưng đỏ vì bị đánh của cô, trong mắt ông ta còn thoáng hiện một tia đau lòng, có lẽ là muốn diễn một màn kịch cha con tình sâu nghĩa nặng. Nhưng Văn Diên không muốn ôn lại chuyện cũ với ông ta, giữa họ vốn dĩ không có cái gọi là tình thân.

Văn Diên đi thẳng vào vấn đề, nói với ông ta rằng mình đến để bàn chuyện kết hôn. Cai Song im lặng một lúc lâu, khí thế chém giết thời trai trẻ dường như cũng dịu đi trước mối quan hệ huyết thống không thể cắt đứt, ông ta xoa trán, liên tục thở dài.

Văn Diên nghe lời xin lỗi tự đáy lòng của ông ta, mím môi không nói. Bao nhiêu năm qua, chẳng phải cô cũng đã vượt qua hết rồi sao? Chút tủi thân này có là gì.

Mãi đến khi nhắc tới Văn Kỳ, mẹ của cô, Văn Diên mới có chút dao động. Cố nén cơn giận, Văn Diên gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới thốt ra được từng chữ: “Ông còn mặt mũi nào mà nhắc đến bà ấy! Bà ấy dù có làm ma cũng sẽ không tha thứ cho ông đâu.”

Văn Diên không gọi ông ta là ba, không gọi nổi, cũng không muốn thừa nhận.

Cô nói với giọng cực kỳ mỉa mai, cố tình chọc tức Cai Song.

"Nếu ông còn chút lương tâm thì hãy tha cho tôi đi, bi kịch của mẹ năm xưa chẳng lẽ còn muốn tôi dẫm lên vết xe đổ một lần nữa sao? Ông có biết bao nhiêu năm nay tôi sống thế nào không? Trời chưa tối đã không dám ra khỏi cửa, thấy xe bên đường cũng run rẩy, không dám kết bạn, từ nhỏ đến lớn như chó hoang đầu đường, chỉ sợ sẽ làm liên lụy đến bất kỳ ai."

Trước khi Cai Song trở thành chủ tịch bang Mon, việc làm ăn của ông ta rất lớn, ra tay lại tàn nhẫn, kẻ thù ở khắp nơi, còn bản thân thì phủi tay sạch sẽ, những người này không xử lý được ông ta, chỉ khổ cho những người tình tay không tấc sắt đã qua tay ông ta. Cô và mẹ giống như chuột qua đường, trốn đông trốn tây, lúc nào cũng lo lắng bị tìm tới cửa. Dù có cẩn thận đến đâu cũng không thể thoát khỏi kết cục bị tìm đến báo thù, những kẻ đó biết Cai Song có vợ bé và con nên đã dùng điều này để uy hiếp.

Mạng sống của họ thật hèn mọn, không đáng nhắc đến.

Sau khi mẹ qua đời, ngay cả tang lễ cũng không dám tổ chức, thi thể cũng không dám nhận về. Cũng chính ngày hôm đó, cô mới được gặp Cai Song.

Nhìn rõ khuôn mặt của ông ta, Văn Diên bừng tỉnh ngộ, thì ra cha của cô là một kẻ xấu không việc ác nào không làm, hoàn toàn không phải anh hùng gì cả! Gương mặt trên tin tức trùng khớp với ông ta, những thủ đoạn giết người như ngóe, tất cả lần lượt hiện lên, dần dần trùng khớp với Cai Song.

Ngay trước mặt cô, Cai Song đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để phanh thây những người đó. Văn Diên sợ đến mức sốt cao hai ngày.

Người đàn ông này, cha của cô, đã không giữ cô ở lại bên cạnh. Từ đó về sau, Văn Diên đổi tên đổi họ, một mình từ Naypyidaw chuyển đến Yangon, cô nghĩ, đợi học xong đại học, khi đã có đủ khả năng, cô nhất định phải rời khỏi nơi này.

Và chưa đầy hai năm, Cai Song đã rất thành công, từ một trùm ma túy khét tiếng lột xác, hối lộ cấu kết với các quân phiệt của những bang tự trị này, cũng được chia phần, trở thành một tướng quân vũ trang của bang Mon.

Nhưng những điều này, Văn Diên đều không biết. Trong lòng cô, đối với mẹ, đối với cô, Cai Song vẫn luôn là kẻ xấu xa tội ác tày trời.

Nhất là khi biết được mọi chuyện năm xưa, cô càng hận ông ta đến tột cùng.

Nếu không có sự uy hiếp và dụ dỗ của ông ta, mẹ đã trở thành vũ công tỏa sáng nhất trên sân khấu, cả đời rực rỡ dưới ánh đèn, chứ không phải sống chui lủi như chuột, chỉ có thể làm cô giáo trong một căn phòng nhỏ không có giấy phép dạy học, cuối cùng chết không nhắm mắt, thậm chí sau khi chết còn bị làm nhục thi thể, bị cắt đi bộ ngực, bị hủy hoại dung nhan, mất đi đôi chân mà bà hằng tự hào.

Bà đã từng xinh đẹp như vậy, dưới ánh đèn khiêu vũ uyển chuyển như cánh bướm đẹp nhất thế gian.

Nhưng sắc đẹp lại là thứ chí mạng, hậu quả mà nó mang lại là rơi xuống vực thẳm địa ngục.

Nghĩ đến đây, vành mắt Văn Diên dần đỏ hoe.

Người đàn ông gần năm mươi tuổi trước mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ hoài niệm, nhưng cũng không nói lời nào.

Nhìn gương mặt có nét giống mình của Văn Diên, trên cổ cô còn đeo sợi chỉ đỏ có mặt ngọc mà năm xưa ông tặng cho mẹ cô, lòng Cai Song chợt trĩu nặng.

"Khốn nạn, con nói lại lần nữa xem."

"Năm xưa không buông tha cho mẹ tôi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn dùng những thủ đoạn uy hiếp bắt người khác khuất phục đó lên người tôi sao? Nếu là như vậy, sau này tôi cũng không cần phải trốn đông trốn tây nữa, chẳng qua cũng chỉ là một cái chết. Nếu không phải, thì tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, cứ coi như tôi đã chết rồi, sau này, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."

Hai chữ "bình thường" được cô nhấn rất mạnh. Sống những ngày tháng bình yên được hai năm, khiến người ta ảo tưởng rằng sau này sẽ luôn được hạnh phúc. Văn Diên sợ Kim Thụy biết cô có một người cha không việc ác nào không làm, đây cũng là lý do vì sao cô không bao giờ đưa anh về nhà. Ở đây, là nơi ngoài vòng pháp luật, chỉ cần dính dáng đến Cai Song thì sẽ phải sống không bằng chết, trước khi qua đời, mẹ đã mong nửa đời còn lại của cô có thể bình an, Văn Diên luôn ghi nhớ lời mẹ dặn.

Cai Song lại như bị đả kích gì đó, đột nhiên trừng mắt: "Công sinh thành lớn hơn trời! Ân oán của đời trước không liên quan gì đến con, bao nhiêu năm nay, ba để con thiếu ăn thiếu mặc à? Ba không cho con giàu sang phú quý sao? Khốn nạn! Con có một khắc nào nghĩ ba là ba của con không!"

"Vậy còn ông? Vào lúc dung túng cho bà cả làm khó dễ tôi, có một khắc nào ông nghĩ tôi là con gái của ông không! Ở nơi này, ngay cả một con chó cũng có thể tùy tiện thả ra để làm nhục, hành hạ, giết người, thì tôi là cái thá gì? Hôm nay con chó đó không phải là cố ý uy hiếp muốn tôi phải chết sao, ông dám nói mình không thẹn với lương tâm không?" Văn Diên siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế không bước tới, "Còn một điều nữa đừng quên, số tiền dính đầy máu và thịt thối của ông, tôi một đồng cũng không đụng đến, tôi không có người cha như ông, ông cũng không có tư cách nhắc đến mẹ, nếu không phải tại ông, bà đã không phải chịu đựng tất cả những chuyện này, cuối cùng ngay cả chết cũng không được yên ổn."

Càng nói, Văn Diên càng kích động, không thể kiểm soát được giọng nói của mình nữa: "Đều là tại ông, chính vì ông bắt nạt mẹ vì bà là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, nên mới không từ thủ đoạn ép bà đến bên cạnh mình, nhưng ông còn bắt nạt bà không có người chống lưng, ép bà khuất phục rồi lại không đối xử tốt với bà, không phải ông đã từng nói thích nhất là vẻ đẹp của bà khi khiêu vũ hay sao? Nhưng tại sao ông lại để bà phải chịu nhục nhã đến chết, đến đôi chân cũng không giữ nổi!"

Những lời tố cáo đanh thép khiến ông ta nhất thời quên cả việc mắng cô là đồ đại nghịch bất đạo.

Cai Song không hề biết chuyện thả chó, lúc đó ông ta đang họp. Đến khi nhận được tin, tim ông ta thót lại, cũng may là cô không sao, chưa kịp tự mình hỏi tội thì mọi chuyện sau đó đã được Ngụy Tri Hành xử lý ổn thỏa. Mấy con chó mà Tim nuôi cũng đều bị đánh chết, còn người thì bị đuổi đi.

Mà năm đó… ông ta làm sao có thể nhớ rõ được như thế? Đàn ông phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, khi đó chính là giai đoạn quan trọng khi các phe phái đang tranh giành địa bàn, phân chia quyền lực, không có thời gian và tâm trí nên mới để kẻ khác có cơ hội xen vào.

Bất kể thế nào, tình thân máu mủ ruột rà, oán hận lớn đến mấy cũng có thể cắt đứt được sao? Rồi cũng sẽ phải nhận tổ quy tông thôi. Huống hồ đó đều là chuyện đã qua, nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhìn vết thương trên người Văn Diên, sắc mặt Cai Song trở nên cực kỳ khó coi, có lẽ là một tia áy náy đột nhiên dâng lên, giọng điệu cũng dịu đi.

"Những chuyện đó đã qua rồi, ba thừa nhận trước đây đã lơ là trong việc bảo vệ hai mẹ con, nhưng con cũng phải nghĩ cho ba, cân nhắc đến cái khó của ba, ba cũng có nỗi khổ không nói nên lời. Con phải nhìn về phía trước, nhìn xa trông rộng một chút, đừng cả ngày cứ câu nệ mấy chuyện vặt vãnh này mà bướng bỉnh với ba, còn ra thể thống gì nữa."

Nỗi khổ? Văn Diên cười lạnh, nỗi khổ chính là nhân tình thay hết người này đến người khác, đàn bà nhiều đến không đếm xuể. Trong lúc ông ta mải mê chốn hương phấn, mẹ con cô phải lo lắng kẻ thù truy sát, còn bị những bà vợ tranh sủng kia làm khó dễ, sống trong những ngày tháng lo âu sợ hãi.

"Quá khứ? Nói thì đơn giản, nhưng tôi không thể cho qua được, cả đời này cũng không thể cho qua. Bởi vì những tội nghiệt trên tay ông, mà những tai họa đó lại giáng xuống đầu những người vô tội, dựa vào cái gì chứ? Mẹ con tôi đều đáng chết sao? Ông..."

Ông ta mới là người đáng chết nhất. Văn Diên nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn không nói thẳng ra lời đó.

"Tôi hận ông, cả đời này đều hận ông, cho nên không muốn để bất kỳ ai biết, hay bị liên lụy vào mối quan hệ giữa tôi và ông." Văn Diên gằn từng chữ, "Năm đó không buông tha cho mẹ tôi, nếu ông còn nghĩ đến mối quan hệ huyết thống này thì hãy để tôi đi, để cho bà cả của ông cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ đi thật xa, không bao giờ xuất hiện nữa."

Vẻ mặt Cai Song cứng lại. Sĩ diện cố nhiên quan trọng, từ trước đến nay chỉ có ông ta sắp đặt, trách mắng người khác, chứ đâu tới lượt người khác xen mồm vào. Mà người này lại chính là con gái của ông ta, giết thì không thể giết, cục tức nghẹn lại trong lồng ngực, nuốt không trôi mà nhổ cũng không ra.

Xoảng! Tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng như đang có chiến trận, chén trà, ấm trà, cả nghiên mực, bút lông được bày ra cho có lệ trên bàn làm việc đều bị ông ta gạt hết xuống đất. Vài giọt nước nóng bắn lên người cô, làm bỏng rộp những nốt đỏ, cả phòng làm việc trở nên bừa bộn tan hoang.

Đối với một tên đao phủ, vì đã làm vô số chuyện xấu, việc giết một người hay tra tấn một người đã là chuyện quá đỗi bình thường, trong mắt ông ta, những việc ông ta làm chính là tiêu chuẩn đạo đức, hoàn toàn không nhận thức được hành vi của mình tồi tệ đến mức nào. Không chỉ lừa dối bản thân, mà còn ép người khác phải công nhận tiêu chuẩn của mình, cho dù ông ta là một kẻ ác, tay vẫn đang vung dao, cũng tự cho mình là người tốt, cuối cùng tự thuyết phục được cả chính mình.

"Văn Diên!" Cai Song quát lên rồi đứng bật dậy, nhưng vì đứng quá nhanh, ông ta loạng choạng, ôm lấy đầu, cả khuôn mặt méo mó, lảo đảo ngã lại xuống ghế.

Mười mấy giây sau, nhìn Cai Song mềm nhũn trên ghế, mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, thở hổn hển từng hơi, Văn Diên mới phát hiện có điều không ổn, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cho đến khi thấy ông ta sắp chết thật mới đi gọi người.

Những binh lính vũ trang canh gác ngoài cửa nghe thấy tiếng đập phá đã vội vàng xông vào, vài phút sau, bác sĩ riêng của Cai Song trong biệt thự cũng đến, Văn Diên bàng hoàng, luống cuống nhìn những người này tiến hành cấp cứu cho ông ta.

Cô lúc này mới biết, Cai Song bị bệnh. Đã bệnh một thời gian dài rồi. Sự hận thù quyết liệt trong cô, vì mối quan hệ huyết thống không thể xóa bỏ này, mà có đôi chút dao động.

Đợi Cai Song hồi phục lại, ông ta nắm chặt tay cô không buông, Văn Diên trầm mặc không nói. Cuối cùng cô đồng ý ở lại ăn một bữa tối.

Hoàn hồn lại, Văn Diên đã đi đến đầu cầu thang, cô nhìn xuống dưới.

Người đàn ông kia vẫn chưa rời đi, yên tĩnh ngồi trên sofa, trên người mặc chiếc áo khoác quân phục mà bác sĩ trả lại cho anh, lại khôi phục dáng vẻ lịch sự, nho nhã.

Cô im lặng lách qua, nhìn hành lang với ánh mắt mông lung. Dưới lầu đã có mấy người hầu đứng chờ, có lẽ đã sớm nhận được lệnh của Cai Song, dẫn cô đến căn phòng nghỉ đã được chuẩn bị sẵn.

Người đàn ông trên sofa từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn cô một cái, mãi đến khi cô quay lưng đi, ánh mắt dò xét đó mới rơi trên bóng lưng cô.

Trà trên bàn đã nguội.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc