Biểu tình của đám người Lục Thiên Hàn với việc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm kiếm Vạn Chú cung vô cùng phản đối, thậm chí còn nói: “Đó cũng không phải chỗ cho người đến.”
Vì vậy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng thêm tò mò về chuyện Ngân Yêu Phổ cùng Vạn Chú cung hơn.
“Vạn Chú cung gì a?” Sằn Hiện không hiểu mà nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu híp mắt nhìn hắn: “Ngươi không biết Vạn Chú cung?” Ngươi có thật là người nhà họ Sằn không a? Là giả mạo hay là của nhặt được hả?”
Sằn Hiện há to miệng: “Con thật sự là người nhà họ Sằn mà …” Vừa nói vừa vén cổ áo cho mọi người xem.
Mọi người liếc mắt một cái, nhìn thấy trên xương đòn của hắn có một chuỗi phạn văn, còn có chú ký hiệu hoa văn rất kỳ lạ, cũng không giống ký tự cùng hoa văn của Trung Nguyên, từ trước đến nay mọi người chưa từng thấy qua.
“Chính là cái này.” Ân Hậu chỉ chỉ: “Xem ra đúng là không phải đồ nhặt được.”
Triển Chiêu tò mò: “Đây là cái gì a?”
“Phụ thân ta nói, đây chính là ấn ký tổ truyền hình như là để mở ra cửa cái gì đó ….” Sằn Hiện kéo lại áo.
“Tổ tiên nhà họ Sằn là người giữ cửa Vạn Chú cung.” Lục Thiên Hàn nói: “Muốn đến được Vạn Chú cung nhất định phải được người nhà họ Sằn chèo thuyền đưa đến, nếu không nhất định sẽ bị cự thú cắn nuốt.”
Khóe miệng Triển Chiêu co giật.
Bạch Ngọc Đường cũng chẳng hiểu: “Cự thú gì ….”
“Vạn Chú cung này sao, năm đó ta cùng Lão quỷ Ân Hậu cũng đã vào rồi.” Tôn Tôn nhớ lại, lắc đầu một cái: “Hai ta theo Yêu Vương đi vào tìm một món đồ cho tên hôn quân đó, thiếu chút nữa thì mất mạng rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường há to miệng: “Ba người cùng vào mà cũng thiếu chút nữa thì mất mạng?”
“Chỗ đó ta cũng không muốn đến thêm lần nào nữa.” Ân Hậu khoanh tay: “Hơn nữa, năm đó Vạn Chú cung cũng bị dung nham đánh chìm vào biển rồi, hẳn là không còn tồn tại nữa rồi đi?”
Thiên Tôn gật đầu: “Hơn nữa cái con mãng xà kia cũng bị ngươi chém đứt, không còn sống được nữa rồi.”
“Hình như là nơi rất thú vị a, lại còn có cả mãng xà nữa!” Triển Chiêu đột nhiên cả thấy hứng thú.
Ân Hậu lắc đầu một cái, hỏi Sằn Hiện: “Phụ thân ngươi có truyền cho ngươi câu khẩu quyết hoặc ca dao đặc biệt nào không?”
Sằn Hiện suy nghĩ một cái, lắc đầu, sau đó lại vỗ đầu: “Đúng rồi, phụ thân con nói, nơi nào cũng có thể đi, chỉ không được đến biển phía Tây thôi.”
Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái.
“Vậy có lẽ phụ thân ngươi muốn chặt đứt sứ mạng của gia tộc ngươi đi, để con cháu đời sau có yên vui vẻ mà sống đi.” Thiên Tôn khoanh tay: “Thế nhưng người Hắc đạo …. Chính xác thì người của Hắc Liên Hoa kia lại để ý đến ngươi như vậy, xem ra là để sau này ngươi dẫn bọn chúng đến Vạn Chú cung đi.”
“Cái này không nói đến cũng được.” Lục Thiên Hàn vung tay chặn lại: “Dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu, mấy lão đầu cũng đi ra bên ngoài.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt một chút, mỗi người một người, kéo Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi.
Bạch Ngọc Đường kéo Thiên Tôn đến nơi không có ai rồi, liền hỏi: “Chuyện về Sằn Hiện kia là sao vậy?”
“Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa, có nói cũng không rõ ràng được.” Thiên Tôn xua xua tay, hiển nhiên là không muốn nhắc lại.
“Vậy …. Sằn Hiện kia lai lịch bất minh, cứ để hắn đi theo Ân Hậu như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường càng thêm không hiểu.
“Ha ha.” Thiên Tôn cười một tiếng, đưa tay sờ đầu Bạch Ngọc Đường: “Gia tộc họ Sằn đời đời đại đại đều là tùy tùng của gia tộc Ân Hậu, để hắn đi theo phục vụ Ân Hậu cũng phải thôi.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cũng cau mày: “Thì ra là có liên quan đến thân thế của Ân Hậu.”
“Không cần lo lắng, cũng qua quá nhiều năm rồi.” Thiên Tôn khoanh tay: “Ngược lại cái tổ chức Hắc Liên Hoa kia khiến ta nhớ đến một số chuyện.”
Bạch Ngọc Đường cũng bất ngờ, tâm nói người còn có thể nhớ đến chuyện gì nữa a? Vì vậy liền kiên nhẫn lắng nghe.
Có điều Thiên Tôn lại lặc đầu một cái: “Vấn đề là ta vừa nghĩ tới lại quên mất rồi!”
Bạch Ngọc Đường cảm giác như có một bọng máu trào lên đến tận cổ chuẩn bị phun ra ngoài đến nơi rồi, sớm hay muộn thì cũng có ngày hắn bị sư phụ mình làm cho tức đến hộc máu mất thôi!
“Có điều Lão quỷ Ân Hậu cũng đã nhớ ra, con Mèo con của nhà ngươi kia hẳn là sẽ hỏi ra được.” Thiên Tôn cười híp mắt mà đưa tay kéo cánh tay Bạch Ngọc Đường: “Vi sư chết đói rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, có thể là gần đây Thiên Tôn ở chung một chỗ với Triển Chiêu lâu quá, càng ngày lại càng thích ăn hơn, cho nên, hắn không còn cách nào khác là dẫn theo Thiên Tôn đuổi theo về hướng Triển Chiêu và Ân Hậu.
Lúc này, Triển Chiêu nhìn Sằn Hiệ đi theo phía sau Thần Tinh Nhi đang ôm chăn đến khách phòng mà nhỏ giọng hỏi Ân Hậu: “Ngoại công, người lại cứ thế dẫn theo hắn sao?”
Ân Hậu thờ ơ nói: “Cho nó ở Ma cung là được.” Ân Hậu thờ ơ nói: “Để người nhà họ Sằn đi lại lung tung bên ngoài quá nguy hiểm, ngộ nhỡ có người bắt đi thì không tốt, ở Ma cung có không ít người là bằng hữu với Thái gia gia hắn, cũng có thể chiếu cố cho hắn.”
“Thế nhưng …. Lai lịch bất minh như thế!” Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm túc.
“Bốn người này hợp lại có thể triệu tập thần thú.” Ân Hậu cười nói.
Triển Chiêu nheo mắt lại, ý là —– Người còn có tâm tư trêu chọc con?!
Ân Hậu cười cười: “Không có trêu chọc con đâu, bốn người này đã từng là tùy tùng của ta, vận mạng của bọn họ chính là suốt đời đi theo gia tộc chúng ta, bốn nhà này, đời đời kiếp kiếp đều sẽ không bao giờ làm hại ta cùng hậu nhân của ta.”
Triển Chiêu trừng mắt: “Ngân Yêu Vương nói sao?”
Ân Hậu cười cười, lắc đầu một cái: “Đây là trời phạt, cũng gọi là nghiệt duyên.”
Nói xong, liền lôi Triển Chiêu một cái, nghiêm túc dặn dò: “Nhớ rõ, không được đến Vạn Chú cung kia! Chỗ kia cũng đã không còn nữa! Cũng không được cố tìm!”
Triển Chiêu gật đầu một cái, khó có dịp Ân Hậu lại nghiêm túc dặn dò như vậy, đương nhiên là hắn nhớ rõ trong lòng.
Mọi người vừa trở lại tiền viện, vừa đúng lúc ảnh vệ về báo cáo với Triệu Phổ, nói là người ở hẻm Hòe Mộc bắt đầu có động tĩnh rồi, hình như là muốn chuồn.
“Muốn chạy sao?” Triệu Phổ cười lạnh.
“Hẳn là đã biết chuyện Hắc Thi và Xà quái đến đây rồi đi, cho nên sợ lộ hành tung nên mới chạy đi trước, lần này cần phải hành sự cẩn trọng.” Bao Chửng nói.
Triệu Phổ cười lạnh: “Đương nhiên ….”
Mà lúc này, bên ngoài cửa ngõ Hòe Mộc cũng đang loạn cào cào, một đám hắc y nhân vừa mới chạy ra đã bị Âu Dương Thiếu Chinh mai phục ở đó cùng với Trâu Lương dẫn theo tinh binh bắt gọn cả lưới.
Tất cả hắc y nhân đều che mặt, cũng không biết ai là lão Đại, ai là lão Nhị, dù sao cứ bắt về thẩm vấn là được. Âu Dương cùng Trâu Lương rất cẩn thận, bắt lại cái điểm huyệt ngay, vậy mà vẫn có gần nửa số hắc y nhân vừa bị bắt đã cắn độc tự vẫn.
Mặt khác, Long Kiều Quảng cũng đến tra xét diêu quán kia, thì ra nơi này cũng thuộc về Hắc đạo, bị tổ chức Hắc Liên Hoa kia khống chế.
Long Kiều Quảng cũng tìm được cái hố chứa không ít thi thể trong viện, những thi thể này phần lớn đều không nhìn ra hình dạng gì, tất cả đều trông rất vặn vẹo, đáng sợ vô cùng …. Hình như là bị người nào đó dùng nội lực đánh một phát trí mạng, mà loại nội lực này từ trước cho đến nay cũng chưa thấy bao giờ.
Âu Dương sai người mang thi thể về Ánh Tuyết Cung, để Công Tôn tiên sinh kiểm tra, thuận tiện nhờ hai vị Tiền bối Ân Hậu cùng Thiên Tôn đến nhận một cái …. Xem rốt cuộc đây là công phu gì mà có thể khiến người chết thành cái dạng này.
Mà cùng lúc đó, trong Ánh Tuyết Cung, Công Tôn cũng đang kiểm tra thi thể của Đinh Mậu.
Công Tôn mang khẩu trang, sửa sang lại chút đạo cụ chuyên dụng, chuẩn bị bắt đầu công việc của mình.
Mà lúc này, Triệu Phổ cũng ôm Tiểu Tứ Tử đi vào.
Công Tôn vừa nhìn thấy một lớn một nhỏ này là lại đau đầu, trước kia Tiểu Tứ Tử không những không quấy rối hắn mà sẽ giúp hắn một tay, thế nhưng từ ngày bị Triệu Phổ dạy hư, lại bắt đầu đi quấy rối hắn rồi, hơn nữa càng ngày càng quấy rối lợi hại hơn.
“Hai ngươi đừng có làm phiền ta, ra ngoài chờ đi.” Công Tôn đuổi hai người ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ cũng nhất định không chịu đi.
Công Tôn giận, nhìn chằm chằm Triệu Phổ mà đuổi hắn ra ngoài.
Ngoài cửa phòng, Triệu Phổ đứng trên cái băng, ôm Tiểu Tứ Tử mà nhìn Công Tôn đang kiểm tra thi thể Đinh Mậu bên trong: “Tính cách phụ thân con cũng thật khó nắm bắt a.”
Tiểu Tứ Tử chống má, liếc Công Tôn bên trong một cái, hỏi Triệu Phổ: “Ở đâu nha?”
“Sáng nay ta rõ ràng hung dữ với hắn, thế nhưng hắn cũng không có cãi lại, rất ngoan nữa! Thế nhưng khi ta không hung dữ với hắn, hắn liền bắt đầu hung dữ với ta!” Triệu Phổ nhìn trời mà thở dài.
Có điều, đợi một lúc mà vẫn không thấy Tiểu Tứ Tử trả lời.
Triệu Phổ cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy lúc này, Tiểu Tứ Tử hai tay chống cái cằm nhỏ nhắn, mắt hơi híp lại như vừa mới phát hiện ra cái gì đó, lại đang nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Ngoài cửa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đi vào. Hai người bọn họ biết Công Tôn chuẩn bị giải phẫu thi thể Đinh Mậu, liền đến xem một chút trong bụng Đinh Mậu có phải cũng có Băng chủng tử hay không.
Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử cứ nhìn chằm chằm không chịu dời mắt vào Công Tôn trong phòng, liền có chút khó hiểu, cũng theo tầm mắt của bé mà nhìn vào trong.
Công Tôn sau khi kiểm tra xong mặt Đinh Mậu rồi liền bắt đầu kiểm tra đến tứ chi của nàng, đây đều là những bước cơ bản để nghiệm thi, Tiểu Tứ Tử đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi, hắn là không hề thấy lạ mới đúng, sao hôm nay lại ….
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh hai người cau mày, hình như cũng không biết có chuyện gì xảy ra, Triển Chiêu ban nãy vừa mới vào xong lại đột nhiên có vẻ mặt nghiêm túc …. Bây giờ nhìn lại đúng là có chút giống với biểu lộ của Tiểu Tứ Tử.
Chính lúc Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ còn đang chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, đột nhiên nhìn thấy thi thể Đinh Mậu vốn đang nằm ngang kia, lúc Công Tôn chuẩn bị đưa dao vào cắt bụng nang …. Lập tức ngồi dậy.
Phản ứng đầu tiên của Công Tôn chính là —— Lại nữa?!
Thế nhưng đồng thời, hắn lại phát hiện có gì đó không đúng.
Lúc trước, khi thi thể bị trúng Băng chủng tử ngồi dậy, chỉ một lát là co quắp rồi biến thành tro, thế nhưng Đinh Mậu này không giống vậy a! Ả ta ngồi dậy nhưng không có co quắp, càng không hóa thành tro, ngược lại hai mắt trợn tròn, bàn tay thu lại thành trảo mà đánh về phía Công Tôn, gương mặt vốn dĩ rất khó coi, lúc này lại mang theo cảm giác dữ tợn cùng sát khí nồng đậm.
Chính tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này …. Triển Chiêu đã đến chắn trươc Đinh Mậu rồi, hắn vốn định trước tiên bắt lấy tay Đinh Mậu ném xuống giường …. Thế nhưng liền nghe “xoẹt” một tiếng vang lên.
Một cái bồn hoa bay vào, trực tiếp đập thẳng vào đầu Đinh Mậu, đập cho thân thể hắn nghiêng một cái ngã xuống. Một chiêu này, cả đầu ả đều là máu thịt mơ hồ….
Triển Chiêu có thể cảm giác được sát khí của Triệu Phổ sau lưng, theo bản năng mà lóe thân sang bên cạnh, quả nhiên, một bóng đen đã bay đến. Triệu Phổ đưa tay bấm chặt lấy cổ Đinh Mậu, ném ra ngoài, bản thân mình cũng bay ra theo, cảm giác hắn vô cùng giận dữ.
Lúc Định Mậu bay ra ngoài, mọi người liền nghe thấy một tiếng hét thảm, Triển Chiêu cay mày —– Qủa nhiên không có chết.
Công Tôn lúc này cũng tỉnh táo lại rồi —– Xem ra là Đinh Mậu giả chết! Lại nhắc tới, vừa rồi Triệu Phổ cũng bị Đinh Mậu giả cương thi làm cho kinh hãi, chỉ hơi chậm chút nữa có thể Thư ngốc kia đã mất mạng rồi, vì vậy …. Con mắt hôi sắc của Cửu Vương gia kia cũng biến thành đỏ rực, quăng Đinh Mậu ra ngoài rồi liền đuổi theo muốn đánh chết.
Động tĩnh lần này khiến cho mấy ảnh vệ ở gần đó chú ý, thấy Triệu Phổ thượng hỏa như vậy cũng không dám ngăn cản, Lâm Dạ Hỏa cũng chạy đến, sau khi hắn nhìn thấy tình cảnh này cũng buồn bực, chạy tới ngỗ tác phòng hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Triệu Phổ làm sao vậy? Tự dung đánh thi thể làm gì?”
“Không phải!” Công Tôn nhận lấy Tiểu Tứ Tử rồi, lắc đầu với Lâm Dạ Hỏa: “Đinh Mậu chưa chết, hắn giả chết! Vừa rồi nếu như không phải bình hoa của Triệu Phổ đánh tới đúng lúc, hẳn là ả ta đã cào rách mặt ta rồi!”
Ở bên cạnh, Triển Chiêu gãi gãi cằm, hí mắt nhìn —— Công Tôn thật giỏi nha, lúc nguy nan chỉ nhớ có Triệu Phổ cứu hắn, rõ ràng là mình chạy đến trước.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu có chút vô ngữ, liền vỗ vỗ vai hắn, ý bảo —– Loại chuyện này, nhường cho Triệu Phổ ra mặt là được rồi.
Triển Chiêu khoanh cánh tay gật đầu ——- Cũng đúng.
Lâm Dạ Hỏa nghe mà kinh hãi: “Không phải chứ! Rõ ràng lả ả ta đã chết mà!”
“Khô Lâu quái am hiểu nhất chính là công phu giả chết.”
Đang lúc mọi người nói chuyện, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đã đi vào.
Thiên Tôn phất tay với Triệu Phổ: “Triệu Phổ tiểu tử, đừng đánh nữa, đánh nữa chết thật đó.”
Lúc này Triệu Phổ cũng bớt giận hơn rồi, con tim bị dọa đến suýt nữa rớt ra khỏi lồng ngực cũng đã quay về chỗ cũ, hắn liền ném Đinh Mậu lên mặt đất, cau mày: “Tại sao lại là nam?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng tiến đến nhìn …. Quả nhiên! Chỉ thấy bên dưới y phục của Đinh Mâu có đeo hai quả bóng, như vậy nhìn qua mới thấy có ngực, mà nhìn kỹ …. Ở cổ còn có chỗ gờ nhô lên.
Bạch Ngọc Đường không hiểu hỏi Triển Chiêu: “Miêu nhi, sao ngươi lại biết được hắn chưa chết?”
Triển Chiêu sờ sờ cổ, nói: “Vừa rồi, hình như ta thấy cổ hắn động một cái.”
Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh cũng giơ tay ra: “Cháu cũng thấy!”
Tất cả mọi người cùng than thở —– Thật may là hai người họ cảnh giác, hoặc nói là góc độ chú ý của hai người họ thật quá khác người đi, người bình thường rất khó chú ý tới, ngay cả Công Tôn cũng không có phát hiện ra.”
“Qủa nhiên là yêu nhân a!” Lâm Dạ Hỏa khoanh tay gật đầu: “Hôm qua ta rõ ràng là thấy hắn đã chết á.”
“Khô Lâu lão quái quả thực rất thích giả chết.” Ân Hậu khoanh tay: “Kỳ quái là Đinh Mậu tại sao lại giả chết chứ?”
“Cũng đúng a.” Lục Thiên Hàn cũng cảm thấy kỳ quái: “Giả chết chẳng bằng tìm người chết thay, mình việc gì phải mạo hiểm như vậy?”
“Hẳn là hắn cũng không nghĩ đến thủ vệ lại sâm nghiêm như vậy hoặc là Công Tôn lại nhanh chóng đi nghiệm thi như vậy đi.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa đi lên, hỏi mấy vị lão tiền bối: “Mọi người nói thật đi, Đinh Mậu có phải là hậu nhân của Khô Lâu quái không?”
“Phải đi.” Ân Hậu gật đầu: “Vừa rồi là giúp các ngươi lừa giang hồ Hắc đạo mà thôi, ngoại hình của Đinh Mậu này rất giống Khô Lâu quái năm đó.”
Thiên Tôn gật đầu: “Cái kiểu bất nam bất nữ thế này cũng giống nữa.”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, chợt cười, gật đầu một cái: “Con biết cái người thần bí trong khách điếm Cao Thăng kia rốt cuộc là người nào rồi.”