Long Đồ Án

Chương 242: Tương kế tựu kế

Trước Sau

break
Hiên Viên Phách trải qua cả một quãng đường gian nan, cuối cùng cũng có thể gặp được Bạch Ngọc Đường.

Ngồi đợi trong phòng, Hiên Viên Phách cầm cái ly trong tay nhìn Bạch Ngọc Đường đang đi đến từ xa.

Phúc Cáo rót cho Bạch Ngọc Đường chén trà, Bạch Ngọc Đường bảo hắn đóng cửa lại, không được để ai đến gần.

Phúc Cáo gật đầu lia lịa, dẫn người ra ngoài.

Mà lúc này, Triển Chiêu vừa mới theo đến cửa viện, thấy Phúc Cáo ra ngoài, lại còn đóng cửa lại nữa, liền nhịn không được mà nheo mắt lại ——– Thần thần bí bí cái gì!

Phúc Cáo đứng ngoài canh chưng, thế nhưng đương nhiên là hắn không phát hiện Triển Chiêu.

Triển Chiêu sờ sờ cằm —– Bạch Ngọc Đường nói gì với Hiên Viên Phách mà lại không muốn cho mình biết đây?

Triển Chiêu giận nha, liền vận khinh công xẹt qua trên nóc nhà, nhẹ nhàng thả lỏng mà rơi xuống chọn đúng vị trí nóc phòng….. hệt như một chiếc lá rụng, lượn đôi ba cái liền rơi xuống nóc nhà, bình khí lắng nghe.

Một chiêu này của Triển Chiêu chính là cảnh giới tối cao trong Yến Tử Phi, gọi là Lạc Yến Thức, cũng gọi là Lạc Diệp Thức. Loại khinh công này thường được dùng để thăm dò hoặc nghe lén, lúc thân thể hạ xuống giống hệt một con chim yến nhẹ nhàng đậu trên mái nhà hoặc một mảnh lá cây rụng xuống đất, lặng im không một tiếng động, về cơ bản không cách nào phát hiện được. Nội kình của Triển Chiêu lại cực cao, tuy nói là kém Ân Hậu cùng Thiên Tôn, thế nhưng chỉ cần một chiêu này của hắn, trên cõi đời này, cũng chỉ ngoại trừ Ân Hậu cùng Thiên Tôn ra … thậm chí ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng không thể phát hiện được.

Thật ra thì bình thường Triển Chiêu rất ít khi dùng chiêu này, người đời chỉ biết Yến Tử Phi là bay từ nền đất bằng phẳng thẳng lên cao, hoặc là không cần trợ lực cũng có thể bay lên đến tận trời, có rất ít người biết được thật ra thì Yến Tử Phi có đến hai mươi ba thức, Yến Tử Tam Sao Thuỷ và Bình Địa Nã Cấp cũng chỉ là hai thức trong số đó mà thôi.

Triển Chiêu biết nghe lén có phần thiếu đạo đức, thế nhưng Bạch Ngọc Đường thực sự khiến hắn có chút lo lắng.

Trên đời này, sẽ không có ai hiểu rõ tính cách Bạch Ngọc Đường hơn Triển Chiêu ….

Nên đánh giá con người Bạch Ngọc Đường thế nào đây? Thế nhân chỉ biết hắn là một quý công tử nhiều may mắn, nào có biết quý công tử hắn cũng cực khổ thế nào.

Bạch Ngọc Đường hai mươi mấy năm đều là thiên chi kiêu tử, là người được người người giang hồ ngưỡng mộ thế nào, ngoại trừ lời đồn về tính cách không tốt, những điều còn lại gần như là hoàn mỹ vậy!

Thế nhưng, cũng đều là thiên chi kiêu tử như vậy, trong lòng Triển Chiêu lại hiểu rất rõ, làm thiên chi kiêu tử còn cực khổ hơn phàm phu tục tử rất nhiều.

Đầu tiên, là võ nghệ cao cường. Vô luận là người có võ công cao bao nhiêu thì chuyện luyện công tuyệt đối vẫn là chuyện khổ cực nhất trong đời. Dậy từ khi trời còn chưa sáng chưa nói, lạ còn bị thương vô số nữa, hơn nữa, Thiên Tôn vô cùng nghiêm nghị, Bạch Ngọc Đường đã phải tốn biết bao thời gian, tâm huyết, chịu đủ mọi sự hành hạ dày vò, những điều này kẻ phàm phu tục tử căn bản đều không thể nào hiểu được. Hắn có được công phu như ngày hôm nay, là do hắn khổ luyện mới có được, chẳng liên quan gì đến may mắn hết.

Tiếp đó, còn chuyện tuổi trẻ thành danh, Thiên Tôn đắc tội vô số người, Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đến lớn đều phải đối phó với những cường địch cỡ nào, cho nên danh vọng giang hồ này của hắn, có thể nói chính là mang cái mạng của mình đi mới có thể đổi về được. Rất nhiều người đều cảm khái hắn lại có thể lấy yếu thắng mạnh, thế nhưng có mấy người thực sự tìm hiểu xem tại sao hắn lại có thể lấy yếu thắng mạnh đây?!

Về điểm này, Triển Chiêu cảm thấy mình may mắn hơn Bạch Ngọc Đường. Cùng địa vị, danh vọng giang hồ như nhau, thế nhưng bởi vì không có ai biết Triển Chiêu hắn chính là đồ đệ của Ân Hậu, cho nên đối với người giang hồ mà nói, Triển Chiêu thành danh là dựa vào chính mình. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, mọi người lại vin vào cái cớ Bạch Ngọc Đường là đồ đệ của Thiên Tôn để mà nói, Bạch Ngọc Đường có được danh tiếng đều dựa vào Thiên Tôn cả.

Có một số người nếu như bị hiểu lầm nhất định sẽ vì mình mà giải thích, dùng đủ mọi lời lẽ da diết, chân thành nhất để nhận được sự đồng tình của mọi người, thế nhưng, Bạch Ngọc Đường lại không bao giờ làm vậy! Hắn thà để mọi người coi thường sự cố gắng của mình, cũng không bao giờ mang những đắng cay khổ cực cùng những bất công hắn phải chịu đựng nói với người khác. Ở trước mặt người khác, hình tượng của hắn vĩnh viễn đều là quý công tử thiên chi kiêu tử, nếu có chia sẻ điều gì với người khác, đặc biệt là chia sẻ với những người hắn thích, vĩnh viễn đều là chia sẻ những chuyện vui vẻ. Trong mắt Triển Chiêu, đây chính là phần thân chân ngạo khí của Bạch Ngọc Đường, cũng là điều mà hắn cảm thấy thích nhất ở Bạch Ngọc Đường.

Lấy cách đối xử của hắn với Thiên Tôn mà xem xét, bất luận Thiên Tôn có gây ra bao nhiêu phiền phức, chỉ cần không nguy hiểm đến an toàn cùng thân thể Thiên Tôn, thì cho dù Bạch Ngọc Đường có bị chọc đến tức điên người, hắn cũng đều bỏ tiền xuất lực để hống hắn, không hề có nửa phần so đo.

Rất nhiều người sẽ cảm thấy đây là những hành động hiếu thuận của Bạch Ngọc Đường, nhưng Triển Chiêu biết rõ, đây là một dạng biểu đạt yêu thương của hắn. Đối với những người mình thích, Bạch Ngọc Đường nhất định cho đi mà không cầu hồi báo, thật ra thì xét từ góc độ nào đó mà nói, đây cũng là một phần tiêu sái nhất của hắn.

Nếu như nói, cả Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều cho rằng Triển Chiêu không hiểu được Bạch Ngọc Đường nặng tình với hắn thế nào, thật ra thì hai vị Lão nhân gia này đã bị cái vẻ ngoài ngờ nghệch ngốc nghếch có khi đến hồ đồ của Triển Chiêu che mắt …. Giống như Bạch Ngọc Đường, tuy bên ngoài Triển Chiêu là người sôi nổi nhiệt tình, sáng sủa phóng khoáng, thế nhưng ẩn sâu trong tâm, hai người này căn bản rất giống nhau. Chuột kia muốn gì, hắn đương nhiên hiểu rất rõ, sở dĩ Chuột bị Hiên Viên Phách khống chế … tám phần là có liên quan đến mình. Có điều, Triển Chiêu lại không nghĩ ra, Hiên Viên Phách rốt cuộc biết được bí mật gì của mình, mà lại có thể uy hiếp được Bạch Ngọc Đường đây?

Triển Chiêu nghĩ trái nghĩ phải, hình như mình chẳng có bí mật gì lớn lao đến vậy a … Vì vậy, hắn mơ hồ cảm thấy, liệu có phải có liên quan đến Ma cung hoặc ngoại công hắn hay không?

Cũng chính bởi vậy, lần này cho dù trong lòng Triển Chiêu cảm thấy thực có lỗi nhưng vẫn phải nghe lén Bạch Ngọc Đường nói chuyện cùng Hiên Viên Phách, nhất định phải biết rõ nguồn cơn, nếu không Chuột này nhất định sẽ chịu đựng một mình cho xem.

Hai người ở trong phòng, quả nhiên thực sự không có phát hiện ra Triển Chiêu ở trên nóc nhà.

Hiên Viên Phách uống một ngụm trà, than thở: “Qủa nhiên là chỉ có những lúc liên quan đến Triển Chiêu mới có thể mời được ngươi.”

Bạch Ngọc Đường uống trà, không nói tiếng nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì …. Lúc hắn không nói gì, căn bản đều không thể đoán ra tâm tư hắn.

Hiên Viên Phách trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Hiên Viên Kiệt luyện công luôn có một chu kỳ, cứ ba tháng sẽ có một ngày nội lực cực yếu, hơn nữa … bản thân và nội lực của Hiên Viên Kiệt đang yếu đi từng ngày, ngược lại …”

Nói đến đây, Hiên Viên Phách trầm mặc một chút: “Nội lực của Bạch Linh Nhi lại mạnh lên từng chút một. Sở dĩ Hiên Viên Kiệt yếu dần đi là vì Bạch Linh Nhi đang chếm đoạt dần dần thân thể của hắn, giết chết hắn.”

Bạch Ngọc Đường vẫn cầm cái ly mà ngẩn người như cũ, không nói tiếng nào, cũng không biết là hắn có nghe gì không.

Trên nóc nhà, Triển Chiêu khẽ cau mày ——- Nga! Thì ra Bạch Linh Nhi muốn dùng phương pháp này để giết chết Hiên Viên Kiệt a!

“Lúc Hiên Viên Kiệt yếu nhất chính là khi Bạch Linh Nhi mạnh nhất.” Hiên Viên Phách thấy Bạch Ngọc Đường không có phản ứng, cũng không thể làm gì khác ngoài nói tiếp: “Vốn dĩ hai người bọn họ mỗi ngày đều chia đều thời gian, ban ngày là Hiên Viên Kiệt, ban đêm là Bạch Linh Nhi. Thế nhưng cứ ba tháng sẽ có một ngày hai người đó sẽ hoán đổi thời gian một chút, Hiên Viên Kiệt chiếm nửa ban ngày cùng nửa ban đêm, Bạch Linh Nhi chiếm nửa ban đêm cùng nửa ban ngày….”

Triển Chiêu hiểu được, nói như vậy, lúc dùng Ngọ thiện chính là Hiên Viên Kiệt, còn lúc dùng Vãn thiện sẽ là Bạch Linh Nhi đi? Hôm nay lại là ngày Bạch Linh Nhi mạnh nhất!

“Nhưng mà chúng ta còn phát hiện, lúc hai người đó hoán đổi thời gian cũng là lúc có biến hoá phát sinh.” Hiên Viên Phách rất bất đắc dĩ nói: “Ngoại trừ việc ban ngày Hiên Viên Kiệt bị Bạch Linh Nhi khống chế, ý chí của hắn cũng càng yếu hơn, rất nhanh thôi là Bạch Linh Nhi có thể hoàn toàn chiếm lấy thân thể hắn rồi.”

Triển Chiêu âm thầm gật đầu ——– Khó trách sao Hiên Viên Phách lại gấp gáp như vậy, một khi Bạch Linh Nhi hoàn toàn chiếm lấy thân thể của Hiên Viên Kiệt rồi, phong phụ đó có thể hoàn toàn chiếm lấy cả Bắc Hải, hơn nữa, vốn dĩ Hiên Viên Kiệt cùng Bạch Linh Nhi mỗi người đều chiếm một nửa nội lực, nhưng mà nếu như biến thành một người rồi thì nhất định sẽ có một trăm năm tà ma nội lực … đến lúc đó có thể thực sự cần Thiên Tôn và Ngoại công xuất thủ mới có thể hàng phục được hắn.

Triển Chiêu vừa nghĩ vừa buồn bực ——- Ngọc Đường ngủ quên rồi sao? Tại sao không thấy hắn nói gì.

“Ngươi cũng nên nói chuyện đi a.” Hiên Viên Kiệt cũng không nhịn được, mình lòng như lửa đốt mà nói cả buổi, Bạch Ngọc Đường lại chỉ ngồi đó uống trà.

Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, tâm nói —– Chuột, ngươi phải ngoan a, hơi phối hợp chút đi, đừng có làm mất hứng.

Rốt cuộc thì Bạch Ngọc Đường cũng đặt chén trà xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn ta làm gì?”

Cuối cùng Hiên Viên Phách cũng nghe được Bạch Ngọc Đường nói, liền lấy một gói dược phấn từ trong ngực ra, để lên bàn.

Bạch Ngọc Đường nhìn gói dược phấn đó một chút, cũng không lên tiếng, chờ Hiên Viên Phách nói tiếp.

“Trong điểm tâm của Hiên Viên Kiệt sáng nay, chúng ta có sử dụng chút tiểu xảo, cho nên hôm nay hắn rất uể oải.” Hiên Viên Phách nói: “Chiều hắn sẽ ngủ một giấc, căn cứ theo chu kỳ biến hoá của hắn mà đoán, hôm nay, đến lúc dùng vãn thiện, cũng chính là lúc nội lực của hắn biến mất, cũng chính là thời khắc mấu chốt để chuyển hoá.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn một cái.

“Gói này chứa kịch độc.” Hiên Viên Phách nói: “Lúc ngươi đến dùng Vãn thiện cùng hắn, nhân lúc trạng thái thân thể hắn còn chưa rõ ràng, cảnh giác còn kém, rắc xuống đồ ăn của hắn. Độc này sẽ không phát tác ngay, chỉ lưu lại trong người. Chờ sau khi Bạch Linh Nhi cùng Hiên Viên Kiệt tráo đổi xong rồi, Bạch Linh Nhi nhất định sẽ dùng nội lực điều tức, như vậy, độc chất sẽ bị nàng dùng nội kình đưa đến toàn thân …”

Bạch Ngọc Đường nhìn Hiên Viên Phách một cái.

Hiên Viên Phách nhận được ánh măt ấy của Bạch Ngọc Đường, liền hơi nhíu mày một cái, nhưng vẫn nói tiếp: “Vừa nãy, Đại ca động chạm với ngươi, còn gây khó khăn cho ngươi, đêm nay … Bạch Linh Nhi chắc chắn sẽ đi giết hắn. Thế nhưng kịch độc toàn thân của nàng sẽ khiến cho gân mạch nàng thác loạn, ta sẽ bố trí nhân mã ở phủ của Đại ca, đến lúc đó, ngươi cùng Triển Chiêu nhân lúc loạn mà giết hắn. Hắn mang mặt nạ đầu sói, chính là hung thủ giết chết mấy vị Hoàng tử khác, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ … có thể nói là Phụ hoàng bị quỷ nhập. Ngươi là Thái tử, ngươi không muốn thừa kế ngai vị … để đại thần trong triều đề cử người kế vị từ mấy vì hoàng tử, chuyện sau này ta đã giải quyết xong xuôi, ngươi và Triển Chiêu chỉ cần làm như vậy là đại công cáo thành rồi.”

Bạch Ngọc Đường im lặng nghe Hiên Viên Phách nói xong rồi, lại cúi đầu nhìn chằm chằm cái ly mà ngẩn người.

Hiên Viên Phách gấp gáp: “Thời gian bây giờ cũng không còn sớm nữa, cơ hội hôm nay là ngàn năm có một ….”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng rời cái ly, dừng lại trên người Hiên Viên Phách. Cảm thấy cái người đã từng uống rượu với hắn, còn cảm thấy có duyên với hắn giờ đây vô cùng xa lạ. Mà Hiên Viên Phách cũng vậy, cũng nhìn thấy mấy phần xa lại từ trong mắt Bạch Ngọc Đường.

Trong lòng Hiên Viên Phách cũng có chút bi ai, thật ra thì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường hắn liền nghĩ ngay đến kế hoạch hôm nay, hắn tiếp cận làm bằng hữu của Bạch Ngọc Đường đích thực là có mưu đồ khác, thế nhưng … Bạch Ngọc Đường là một người có sức thu hút cực lớn, trong lòng Hiên Viên Phách cũng không biết phải làm sao, hắn cũng không muốn bị Bạch Ngọc Đường chán ghét.

Hai người bọn họ cứ ngồi nhìn thẳng vào mắt nhau trong phòng như vậy, thế nhưng hoàn toàn không biết trên nóc nhà lúc này, Triển Chiêu đang giận đến lệch mũi.

Triển Chiêu giận nha, tâm nói, Hiên Viên Phách ngươi là con sói đuôi xù a! Vì ngôi vị Hoàng đế ngươi đi bày mưu hãm hại lão cha điên của mình, lại còn dùng biện pháp hèn hạ mà mượn tay Bạch Ngọc Đường đến thay ngươi giết người, ngươi là cái tên súc sinh mặt người dạ thú a, loại người như ngươi mà có thể làm được một Hoàng đế tốt sao? Có quỷ mới tin ngươi!

Bạch Ngọc Đường trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Lúc ngươi nghĩ đến kế hoạch này, có từng nghĩ đến Hiên Viên Kiệt chính là cha ruột ngươi không?”

Hiên Viên Phách nghe hắn hỏi như vậy, rất bình tĩnh mà gật đầu: “Cho nên ta muốn giết là Bạch Linh Nhi, hơn nữa lúc mà hắn giết mấy vị Hoàng tử kia, cũng đâu có nghĩ đến bọn họ là nhi tử thân sinh của hắn đâu.”

“Mấy vị Hoàng tử kia là chết trong tay hai ngươi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Hiên Viên Phách hồi lâu: “Ngươi cùng Hiên Viên Kiệt, giống hệt nhau.”

Hiên Viên Phách khẽ cau mày.

Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu: “Phải nói, ngươi cùng Bạch Linh Nhi kia giống nhau như đúc mới đúng, Hiên Viên Kiệt là một bệnh nhân, còn hai ngươi là những kẻ điên.”

“Vì dân chúng Bắc Hải …..”

“Ngươi chỉ là dùng một phần nhỏ thương dân để làm cái cớ mà thôi, thứ ngươi muốn chính là ngai vị Hoàng đế kia.” Bạch Ngọc Đường cắt đứt lời hắn.

“Đúng vậy!” Hiên Viên Phách gật đầu: “Ta đúng thật là vì ngai vị Hoàng đế! Vì quyền lợi, vì vị trí chí cao vô thượng thì có lỗi gì? Ta làm Hoàng để sẽ không lạm sát kẻ vô tội, sẽ không ban ngày là nam nhân, ban đêm biến thành nữ nhân đi giết hại nhiều người như vậy.”

“Vậy tại sao ngươi lại không động thủ từ trước đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại hắn.

Hiên Viên Phách ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Lúc đó thời cơ chưa đến.”

“Tại sao ngươi không nghĩ đến chuyện động thủ khi hắn giết hại dân chúng Bắc Hải? Mấy huynh đệ các ngươi có binh lực trong tay, tại sao không ở đây mà chống lại Hiên Viên Kiệt ngay từ đầu, để cứu những thứ dân bị chết oan uổng kia?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Không phải là thời cơ chưa tới mà do ngươi không nắm chắc việc sau khi giết hắn rồi ngươi có thể làm được Hoàng đế hay không. Vì để cứu vớt nhưng sinh linh lầm than kia, người trong thiên hạ ai cũng có thể chết, chỉ có ngươi là không thể chết đúng không?”

Hiên Viên Phách nhìn Bạch Ngọc Đường, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ngươi có tư cách gì mà đòi làm Hoàng đế.” Bạch Ngọc Đường bật cười.

“Triệu Trinh có tư cách gì mà có thể làm được Hoàng đế?” Hiên Viên Phách hỏi ngược lại: “Từ xưa đến nay đế vương luôn vô tình, vì để có thể giữ được giang sơn xã tắc, việc hi sinh là không thể tránh khỏi, mà lòng dạ độc ác cũng là cần thiết.”

“Chớ có so sánh mình với Triệu Trinh.” Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói: “Hắn nếu thật sự là tiểu nhân thì ngươi chỉ là tên ngụy quân tử mà thôi.”

“A.” Hiên Viên Phách cười khổ: “Ngọc Đường, ta sẽ là một Hoàng đế tốt.”

Ở trên nóc, Triển Chiêu nghiến răng nghiến lợi đến sắp vang lên kèn kẹt rồi, tâm nói —— Chuột, đánh hắn!

Bạch Ngọc Đường cũng không có trả lời Hiên Viên Phách, cũng không có cầm lấy bọc dược phấn kia, hắn chỉ đơn giản là đang ngẩn người mà thôi.

“Ngươi có đồng ý giúp ta không?” Hiên Viên Phách hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

Hiên Viên Phách than: “Ngươi biết rõ, ngươi nhất định phải đồng ý.”

Ở trên nóc nhà, Triển Chiêu hơi nheo mắt lại —- Tới a! Rốt cuộc là tại sao?

Bạch Ngọc Đường vẫn không nói tiếng nào như cũ, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Thật ra thì lúc này Bạch Ngọc Đường đang nghĩ cái gì đây? Trong đầu hắn lúc này đột nhiên thoáng qua một món đồ. Bên trong hà bao mà Ngân Yêu Vương đã cho hắn từ trước đó, có một bọc dược phấn. Mà cái bọc giấy bên ngoài lại giống hệt bọc giấy mà Hiên Viên Phách cho hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm bọc dược phấn kia mà ngẩn người —– Ngân Yêu Vương nói Tương kế tựu kế, chẳng lẽ chính là cái này?

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, Hiên Viên Phách lại cho rằng hắn đang đấu tranh tư tưởng, Triển Chiêu thì gấp đến độ cả người đều khó chịu, tâm nói ——- Chuột, không được nhận lời hắn a! Chuyện này liên quan đến nguyên tắc cùng danh dự của ngươi!

Một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đường liền cầm túi dược phấn kia lên, thiêu mi một cái: “Ta có thể giúp ngươi.”

Hiên Viên Phách hơi sững sờ, hình như rất kinh ngạc, có vẻ như phản ứng này của Bạch Ngọc Đường nằm ngoài dự đoán của hắn.

Triển Chiêu cũng há to miệng —- Cái gì?!

Hiên Viên Phách cau mày mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Vì Triển Chiêu, ngươi thực sự có thể làm được đến như vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường không có trả lời hắn, cầm lấy túi dược phấn kia lại nói: “Ta giúp ngươi chuyện lớn như vậy, ngươi cũng nên trả lễ lại đi?”

Hiên Viên Phách lập tức gật đầu: “Dĩ nhiên, ngươi muốn ta làm cái gì cứ nói.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, sau đó đột nhiên cười.

Hiên Viên Phách có chút không hiểu.

“Phúc Cáo.” Bạch Ngọc Đường gọi một tiếng, Phúc Cáo nghe được liền mở cửa đi vào.

Triển Chiêu còn đang chống má, đang tự nhắc nhở mình phải kiềm chế a! Ngọc Đường nhất định là đã nghĩ ra kế sách gì đó cho nên mới làm như vậy, thế nhưng Triển hộ vệ vẫn nóng nảy a —- Nhịn nửa ngày mà ngay cả một câu hữu dụng cũng nghe không được a!

Phúc Cáo vào phòng nghe Bạch Ngọc Đường sai bảo.

Bạch Ngọc Đường nói nhỏ vào tai hắn mấy câu, Phúc Cáo có chút khó hiểu mà nhìn lại hắn.

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu một cái.

Phúc Cáo liền cứ thế mơ hồ mà chạy ra ngoài làm theo.

Triển Chiêu cũng hiếu kỳ —— Đang làm cái gì đây?

Chỉ trong nháy mắt, đã thấy Phúc Cáo chạy về, trong tay ôm một đống váy hoa, mỗi cái đều là hoa lá đầy đủ, màu sắc cũng không kém phần sặc sỡ.

Khoé miệng Triển Chiêu giật giật —– Chắc không phải đâu?

Phúc Cáo đặt y phục lên bàn.

Hiên Viên Phách không hiểu mà nhìn đống y phục kia, lại nhìn Bạch Ngọc Đường

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đống y phục: “Ở đây có tám bộ nữ trang, tám huynh đệ các ngươi cứ thế mà mặc một tháng đi.”

“Phốc ….”

Trên nóc nhà, Triển Chiêu nhịn cả nửa ngày cuối cùng đã không thể nhịn, cười văng ra.

Bạch Ngọc Đường cùng Hiên Viên Phách theo bản năng mà liếc mắt nhìn lên … Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ —— Qủa nhiên Mèo đã tới.

Triển Chiêu nhanh chóng che miệng —— Ai nha, lộ rồi, khiếu hài hước của Chuột gần đây ngày càng tăng trưởng a, có điều …..

Triển Chiêu lại lắc đầu một cái ——- Đây không phải là trọng điểm a! Chuyện ám sát Hiên Viên Kiệt phải làm sao bây giờ a?

Hiên Viên Phách nhìn đống y phục kia: “Ngươi … Không phải cố ý làm như vậy để khiến người khác khó chịu sao?”

“Vậy ngươi không khiến người khác khó chịu sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại.

“Ta ….”

“Ngươi tốt nhất nên nói chuyện cho cẩn thận.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở hắn: “Thứ mà ngươi có thể dùng uy hiếp ta cũng chỉ có cái đó mà thôi, chung quanh đây rất nhiều Mèo, vạn nhất ngươi lại để lộ phong thanh gì thì ngươi cũng chẳng thể uy hiếp được ta nữa, tự ngươi hiểu đi!”

Khoé miệng Triển Chiêu giật giật ——– Chuột chết tiệt!

Hiên Viên Phách nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Ngươi cũng không cần nhất thiết đem ta ra làm trò đùa như vậy …”

“Là tự ngươi nói mà.” Bạch Ngọc Đường vắt chân uống trà: “Vì Bắc Hải dân chúng, hi sinh là cần thiết, thế nào? Có chút việc như vậy cũng không làm được sao? Cũng đâu có bảo ngươi đi chết, không hề làm ảnh hưởng đến chuyện làm Hoàng đế của ngươi đi.”

Hiên Viên Phách hít sâu một hơi.

Bạch Ngọc Đường đứng lên, nói với Phúc Cáo: “Phục vụ Nhị hoàng tử thay y phục.”

“Thay ngay bây giờ?” Hiên Viên Phách nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường tiếp tục phân phó Phúc Cáo: “Mang theo chút son phấn tới, nhớ kỹ, phải trang điểm cho Nhị hoàng tử thật cẩn thận.”

Phúc Cáo gật đầu chạy ra ngoài tìm son phấn, trong lòng vẫn buồn bực —— Thái tử điện hạ ngoạn nháo cái gì đây?

Bạch Ngọc Đường đứng lên, lạnh lùng mà nhìn Hiên Viên Phách một cái: “Sau này đừng có bao giờ nói ngươi là bằng hữu của Bạch Ngọc Đường ta, ta với ngươi tuyệt giao, coi như không quen biết. Còn nữa ….”

Hiên Viên Phách nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dùng Ngân Đao nhẹ nhàng điểm lên mặt bàn một cái: “Không cho phép từ trong miệng ngươi nói ra hai chữ Triển Chiêu nữa.”

Trên nóc nhà, Triển Chiêu cũng mở to mắt.

Hiên Viên Phách nhìn Bạch Ngọc Đường một hồi lâu, hòi: “Đây chính là điều kiện trao đổi của ngươi sao?”

“Không sai.” Bạch Ngọc Đường sảng khoái gật đầu.

“Được.” Hiên Viên Phách đứng lên, đi vào sau tấm bình phong thay y phục.

Bạch Ngọc Đường cầm đao ra ngoài, vừa mới đi vào đến trong sân, đột nhiên Triển Chiêu đã từ bên trên nhào xuống. Nhảy ngay lên trên lưng hắn, một tay ôm cổ hắn, một tay lại vò đầu hắn: “Tức chết ta!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ bị Triển Chiêu kéo lại vừa vò đầu vừa cấu véo: “Miêu nhi, đừng nháo!”

“Tức chết!” Triển Chiêu đang khó chịu, lại thấy Bạch Ngọc Đường nháy mắt với hắn.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái —— Nga? Qủa nhiên Chuột đã có tính toán rồi.

“Xuống đi.” Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn hắn.

Triển Chiêu liền ôm lấy cổ hắn: “Mới không!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Xuống.”

“Không!” Triển Chiêu nhất định bám lấy không chịu xuống, lại còn vừa nghiến răng nghiến lợi mà trừng hắn —– Tốt nhất là ngươi giải thích rõ ràng, hợp lý cho ta, nếu không vụ buôn bán này không tính! Phải lật lại!

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, cũng không thể làm gì khác hơn là cõng con Mèo đang ăn vạ kia đi về, đến nhìn cũng không thèm nhìn thêm một cái Hiên Viên Phách vừa mới thay qua bộ nữ trang đi ra kia.
break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc