Sau khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thành công đến được Hoàn thành Bắc Hải, liền dẫn theo người đến phủ đệ mà Hiên Viên Kiệt đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Tuy cùng là Hoàng cung thế nhưng phong cách giữa hoàng cung Đại Tống và Bắc Hải lại rất khác nhau, toàn bộ kiến trúc của Bắc Hải mang một chút thô sơ cùng cuồng dã, hơn nữa quanh năm bão tuyết bao trùm lại thêm toạ lạc ở chỗ cao cho nên cũng mang đến cảm giác nguy nga tráng lệ hơn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dừng lại trước đại môn của phủ Hoàng tử, chỉ thấy bên trong đã có thật nhiều người chờ sẵn rồi, đương nhiên là lại quỳ nữa.
Triển Chiêu cũng có chút cảm khái, người dân Bắc Hải này những chuyện khác thì chưa cần nói đến, thế nhưng có điều khẳng định chắc chắn trên đầu gối mỗi người hẳn là đều mang một bộ bảo hộ hoặc chăm sóc đặc biệt đi. Nếu không cứ quỳ tới quỳ lui như vậy thì có ngày quỳ đến liệt chân mất.
Lúc này, một tiểu thái giám nhìn vô cùng cơ trí liền chạy ra, quỳ xuống hành lễ, gọi: “Hoàng tử điện hạ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái.
“Nô tài tên gọi Phúc Cáo, là do Hoàng thượng phái tới chăm sóc cho Hoàng tử điện hạ.” Tiểu thái giám kia hết sức ân cần nhưng cũng không khiến cho người ta ghét, cũng rất biết dừng đúng điểm.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đi theo Phúc Cáo vào trong, lại còn vừa đi vừa hỏi: “Ngươi phụ trách tất cả mọi việc trong phủ sao?”
Phúc Cáo gật đầu một cái: “Đúng nha, Thái tử gia nếu có gì cần cứ phân phó nô tài là được.”
Phúc Cáo vừa nói xong, Bạch Ngọc Đường liền ngẩn người.
Triển Chiêu tò mò: “Thái tử gia?”
Phúc Cáo cười tươi rói: “Hắc hăc, Điện hạ chính là Thái tử do chính miệng Hoàng thượng nói a, chúng nô tài đều biết cả.”
Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy có chút buồn cười: “Ta có phải là Hoàng tử hay không còn chưa có biết rõ, vậy mà đã làm Thái tử rồi sao?”
Phúc Cáo xua tay nói: “Hoàng thượng chính miệng nói với nô tài, nói ngài chính là Hoàng thái tử, sau này sẽ đảm nhận ngai vị Hoàng đế của Bắc Hải.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày.
Triển Chiêu liền thiêu mi với hắn, ý là ——– Ai nha, hay là ngươi cứ lấy sai làm sai luôn đi? Ngươi cứ tiếp nhận cái chức Hoàng đế Bắc Hải này, sau đó chúng ta liền xáp nhập với Đại Tống, khỏi phải lo đánh nhau nữa.
Bạch Ngọc Đường có chút hết nói nổi mà nhìn Triển Chiêu, thấy trên tóc hắn có chút tuyết trắng liền đưa tay ra phủi đi cho hắn.
Bàn tay vừa mới đụng vào tóc Triển Chiêu xong, Bạch Ngọc Đường cũng kịp thời tỉnh lại …… ai nha, thói quen a.
Triển Chiêu cũng có chút bất đắc dĩ —— Chuột này mà cứ như vậy rất nhanh sẽ bại lộ a!
Bạch Ngọc Đường liền thu tay về.
Triển Chiêu trừng hắn một cái —- Ngươi chú ý chút a ngươi!
Bạch Ngọc Đường lúng túng —- Ta sẽ cố gắng!
Phúc Cáo nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, cũng không có lên tiếng, chỉ đơn giản cười híp mắt mà dẫn đường.
Vừa đi Triển Chiêu lại vừa hỏi Phúc Cáo: “Ngươi ở Hoàng cung đã lâu rồi?”
Phúc Cáo gật đầu: “Hơn mười năm rồi, Điện hạ vừa mới tới, có gì không hiểu cứ hỏi nô tài là được.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.
Lúc này, Trâu Dịch đã an bài xong xuôi nhân mã rồi cũng đi vào, sau khi hành lễ với Bạch Ngọc Đường một cái liền chắp tay với Triển Chiêu: “Vị tiểu huynh đệ này công phu thật tốt a!”
“Đâu có chê cười.” Trâu Dịch càng thêm bội phục Triển Chiêu, nói: “Ta cùng các huynh đệ coi như mở rộng tầm mắt rồi.”
Triển Chiêu nói chuyện phiếm với hắn mấy câu, cảm thấy người này cũng rất dễ gần, này đừng nói chứ, mấy người Hiên Viên Kiệt phái tới giúp đỡ này quả nhiên đều là người thú vị a.
“Điện hạ, cũng gần trưa rồi, ngài đã muốn dùng cơm chưa?” Phúc Cáo hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi: “Bắc Hải các ngươi có món ăn nào đặc biệt không?”
Hai lỗ tai Triển Chiêu liền dựng thẳng lên, thân phận hắn lúc này không giống trước đây cho nên không thể giống như ngày thường, đặc biệt là khi có mắt ngoại nhân, Triển Chiêu càng phải tận lực mà quy củ một chút. Có điều, có những lúc đã hình thành thói quen rồi thì có khó đổi được, chẳng hạn như hắn luôn không nhịn được mà đi bấm Bạch Ngọc Đường một cái hoặc đối đáp với hắn mấy câu, thế nhưng lúc này lại không có được như vậy nữa. Mà Bạch Ngọc Đường lại càng không được tự nhiên, hắn có thói quen mở miệng là Miêu nhi, ngậm miệng cũng gọi Miêu nhi, bây giờ lại phải gọi là Ân Thập Nhị. Cũng may là Triển Chiêu còn có cái biệt danh Ân Tiểu Trư cho nên hắn mới miễn cưỡng mà nhớ được, mặc dù mỗi lần gọi, Mèo đều âm thầm lườm hắn một cái.
“Bởi vì ở Bắc Hải tương đối lạnh cho nên trong cung thường ăn súp nóng.” Phúc Cáo trả lời: “Người bình dân thường ăn đồ ăn nhanh một chút, chẳng hạn như Bánh mỳ nhân thịt.”
“Bánh mỳ … nhân thịt?” Hai mắt Triển Chiêu lập tức sáng rực.
Bạch Ngọc Đường sợ hắn cứ như vậy sẽ bị lộ mất, có điều Phúc Cáo rất thông minh, vừa rồi Triển Chiêu một đường đánh lên hắn đều nhìn thấy hết, cũng đã sớm kinh tâm động phách rồi, hơn nữa hình như Bạch Ngọc Đường cùng hắn cũng có chút mờ ám nữa. Dù sao thì Phúc Cáo sống trong cung cũng đã lâu, chuyện gì mà hắn chưa từng thấy qua chứ, tâm nói nhất định phải lấy lòng vị Tiểu ca này mới được. Vì vậy liền quay sang nịnh nọt Triển Chiêu: “Xem ra Ân đại ca là người rất thích ăn nha?”
Triển Chiêu tâm nói ——- Thật có mắt nhìn! Vì vậy liền rất không khách khí mà gật đầu, có điều dù sao thì hắn cũng đang nguỵ trang là người Bắc Hải, cũng không tiện thể hiện như cái gì cũng không biết, cho nên Triển Chiêu liền hỏi: “Không biết Bánh mỳ nhân thịt ở kinh thành có khác với quê nhà ta không a?”
“Đương nhiên là có nha!” Phúc Cáo cười híp mắt: “Bánh mỳ nhân thịt của Hoàng thành ăn vô cùng ngon đó! Bên trong còn có đến mười loại nhân thịt a.”
Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu đã ‘vận động’ cả một đường nên giờ hẳn là rất đói bụng rồi, cho nên liền nói: “Ta cũng nên ăn rồi.”
“Nô tài nghe nói Thái tử điện hạ là người Giang Nam, vẫn luôn sống ở Trung Nguyên, nếu như Thái tử muốn thử một chút, hay là cứ để nô tài đi chuẩn bị một bàn mỹ thực đặc sắc của Bắc Hải đi, đảm bảo không thể nào có thể nếm được ở Trung Nguyên đâu.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu bảo hắn đi chuẩn bị đi.
Phúc Cáo lập tức chạy đi.
Sau khi lại đuổi những người khác đi rồi, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liền ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Trong viện có hai gian phòng, Triển Chiêu nếu như đã là thiếp thân thị vệ của Bạch Ngọc Đường đương nhiên là danh chính ngôn thuận ở căn phòng sát vách phòng hắn rồi. Hơn nữa, điều tốt nhất chính là cửa sổ hai phòng rất gần nhau, Triển Chiêu chỉ cần hơi nhướng ra bên ngoài một chút là có thể nhảy đến phòng Bạch Ngọc Đường rồi, việc này đối với miêu tính của Triển Chiêu phải nói là vô cùng tiện lợi.
Chờ cho xung quanh không còn ai nữa, Triển Chiêu liền xoay xoay cổ mà giãn gân cốt, lại nói với Bạch Ngọc Đường đang rửa mặt bên cạnh: “Ta nói này Thái tử điện hạ a, trong Hoàng thành này ngươi có đến mười cái huynh đệ đây, mà hình như theo ta thấy bọn họ không thấy ngươi thuận mắt lắm nha!”
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống: “Bây giờ hẳn bọn chúng càng thấy ta không thuận mắt mới phải.”
Triển Chiêu cười cười, sau đó liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi có phát hiện một chuyện hay không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Phương diện nào?”
“Người Bắc Hải rất ít.” Triển Chiêu chống cằm: “Trước kia không phải Triệu Phổ nói Bắc Hải khuyến khích sinh dục sao? Thế nhưng tại sao suốt cả đường chúng ta từ Tây Bắc Hải quận đến Hoàng Thành lại thấy có ít người đến vậy?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Đích thực là ít người, chẳng lẽ đều tham gia quân ngũ cả sao?”
“Phụ cận Hoàng thành cũng không có nhìn thấy quân doanh a.” Triển Chiêu cảm thấy có chút không ổn, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bước đầu tiên có phải là chúng ta nên tìm hiểu rõ về binh lực của Bắc Hải hay không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cảm thấy đề nghị này của Triển Chiêu cũng không tệ.
Đang lúc nói chuyện đã thấy Phúc Cáo dẫn theo người đi vào, bày cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một bàn yến tiệc kỳ quái.
Phúc Cáo không hổ danh là người làm được việc, đồ hắn chuẩn bị cho dù là ở bất cứ phương diện nào cũng không thể bắt bẻ được chút gì, Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, lại thuận tay kéo theo Triển Chiêu.
Phúc Cáo ngẩn người, kinh ngạc mà nhìn Triển Chiêu, lúc này hắn càng thêm xác định …. Ân Thập Nhị này không chỉ có công phu tốt, hơn nữa còn là người được Bạch Ngọc Đường vô cùng xem trọng.
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ …… Chuột này kéo cũng thật thuận tay a, cái thói quen này cũng không thể đổi hết được a, cho nên ——– Liền dùng ánh mắt mà tà tà liếc hắn.
Bạch Ngọc Đường đúng là kéo quen tay rồi, nhất thời khó mà bỏ được, thấy Phúc Cáo còn chút lo lắng, liền chỉ chỉ đối diện: “Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.”
Phúc Cáo bị doạ cho sợ hãi, nhanh chóng xua tay: “Nô tài không dám a, còn ra thể thống gì nữa.”
Bạch Ngọc Đường thờ ơ mà thiêu mi một cái: “Ta chẳng qua chỉ là người giang hồ mà thôi, ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Phúc Cáo nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống, nhìn Triển Chiêu một chút, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang thờ ơ mà gắp thức ăn cho hắn, hai người ở chung với nhau hoàn toàn không giống chủ tớ mà giống như bằng hữu a.
Triển Chiêu thấy Phúc Cáo ngồi ngây ngốc một bên không có ăn cơm liền gắp cho hắn một đũa thức ăn: “Ăn nhiều một chút đi, ngươi đang trong tuổi ăn tuổi lớn mà.”
Phúc Cáo ngu ngơ mà há to miệng, nhìn Triển Chiêu mà ngẩn người. Hắn từ nhỏ đã là tiện nhân, khi còn nhỏ còn phải dẫn theo muội muội lưu lạc khắp nơi, ăn cũng không có đủ no nữa. Khó khăn lắm hắn mới hạ được quyết tâm vào cung làm thái giám, một đường cũng là khổ cực cố gắng vươn lên, tất cả cũng nhờ vào tâm mắt mới có thể giữ được cái mạng bé nhỏ này. Hắn vẫn luôn chỉ biết chủ tử khác biệt bao nhiêu với nô tài, người trong cung vẫn là ta lừa ngươi gạt hắn cũng đã thấy không ít, còn chuyện có người coi hắn như bằng hữu thì …. càng khỏi phải nói tới đi.
Phúc Cáo vừa ăn cơm vừa nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu một chút, sau đó lại đột nhiên thở dài.
Triển Chiêu ngồi đối diện vừa ăn thịt gà cuốn vừa khen không ngớt miệng, thấy Phúc Cáo lại thở ngắn than dài, sầu mi khổ kiểm, có chút khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Phúc Cáo nhìn Bạch Ngọc Đường đang uống rượu ở đối diện, nói: “Điện hạ tốt như vậy …. sao được a.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Triển Chiêu lại càng vui vẻ: “Ai, ta nói này Tiểu Phúc Cáo, nếu như ngươi đã là tuỳ tùng của hắn thì chủ nhân ngươi là người tốt không phải là rất tốt sao? Chẳng lẽ ngươi lại thích đi theo ác nhân sao?”
Phúc Cáo lắc đầu, nói: “Ân đại nhân, nếu như đây chỉ là một nhà bình thường thì ta có thể gặp được một chủ nhân hoà khí như vậy thì thật là phúc khí, thế nhưng ở đây là Hoàng cung a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.
Phúc Cáo cau mày: “Điện hạ, ngài sống lâu trong giang hồ, có thể tự do tự tại, thế nhưng trong chốn cung đình ngươi lừa ta gạt này hẳn là ngài không biết a …..”
Vừa nói, Phúc Cáo vừa giảm thấp thanh âm: “Mấy vị Hoàng huynh hoàng đệ kia của ngài đều không phải là tỉnh du đăng a.”
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt cười: “Đã nhìn ra rồi.”
“Ai, điện hạ, mấy chiêu vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là màn dạo đầu mà thôi, võ công các ngươi tốt có thể không sợ, thế nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng a! Dù sao thì các ngươi cũng mới đến, người ta đã là thổ địa trong cung rồi a, hơn nữa mấy huynh đệ này của ngài bình thường đều đấu đến ta sống ngươi chết, ai cũng không buông tha ai. Thế nhưng lần này thì tốt rồi, bọn họ đều có chung một địch nhân rồi, chính là ngài a ….”
Bạch Ngọc Đường vẫn tiếp tục uống rượu không hề lên tiếng, Triển Chiêu lại nhìn Phúc Cáo, hình như có điều gì đó suy nghĩ.
“Vốn dĩ a, mấy vị Hoàng tử kia đều là kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ có Thập hoàng tử là được cưng chiều chút xíu.” Phúc Cáo lắc đầu nói: “Thế nhưng bây giờ Hoàng thượng lại sủng ái ngài như vậy, đây là điều mà mọi người đều nhìn ra được, hơn nữa, ở trong cung đã sớm có lời đồn đại, nói ngài chính là người sẽ đảm nhiệm ngai vị Thái tử sau này. Như vậy ngài không phải sẽ gặp phiền phức sao, không chỉ những vị Hoàng tử hoàng tôn kia, sợ rằng ngay cả mấy vị đại thần kia cũng sẽ gây khó khăn cho ngài đó ……”
Triển Chiêu tò mò: “Các vị Hoàng tử hoàng tôn vì đố kỵ nên mới hận thì có thể dễ hiểu, thế nhưng mấy vị đại thần kia đáng lẽ phải đến nịnh nọt Điện hạ mới đúng chứ, tại sao lại muốn hại hắn chứ?”
“Ai …. Ân đại nhân, ngươi cũng chưa từng làm quan cho nên suy nghĩ quá đơn giản đi.” Tiểu Phúc Cáo bất đắc dĩ.
Khoé miệng Triển Chiêu cũng co rút —— Mình đã làm quan a, là quan Tứ phẩm nữa, tuy không quá lớn nhưng cũng không có nhỏ a ….. Cảm giác thật quá thất bại …….
“Các đại thần trong cung cũng chia phe phái a, bình thường đều ủng hộ chủ tử của mình.” Phúc Cáo nói: “Mà điểm trọng yếu nhất chính là, bất kể thế nào đi chăng nữa thì những vị Hoàng tử kia đều là người Bắc Hải, thế nhưng điện hạ …. thân mẫu ngài lại là người Hán, nói cách khác, ngài chính là hỗn huyết …..”
“Chẳng phải Bắc Hải cũng có rất nhiều hỗn huyết sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Đúng là vậy, thế nhưng về cơ bản hỗn huyết đều không được làm quan.” Phúc Cáo than thở: “Hơn nữa, điện hạ vừa mới gặp Hoàng thượng đã yêu cầu hắn xoá bỏ tịch chế, có rất nhiều đại thần ở trong nhà có đến mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn tiện dân giúp họ làm giàu, làm trâu làm ngựa cho bọn họ a, lần này ngài tuy có thể cứu được rất nhiều dân chúng khó khăn cực khổ, thế nhưng ngài cũng lại đắc tội triệt để các đại quan trong triều a!”
Phúc Cáo nói xong, lại thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn chằm chằm hắn, vội bàng đứng bật dậy, nói: “Là nô tài lắm miệng.”
Bạch Ngọc Đường lại chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, ý bảo hắn —– Mau ngồi lại.
Phúc Cáo lại ngồi xuống, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng không có nói gì, chỉ vừa uống rượu, vừa chuyên tâm gắp đồ ăn cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu thưởng thức mỹ thực Bắc Hải, cảm thấy trong thức ăn mang theo một chút tự nhiên lại cuồng ngạo, mùi vị cũng rất hỗn tạp nhưng vô cùng đặc biệt.
Phúc Cáo ngồi yên nghe Bạch Ngọc Đường nói, thế nhưng đợi mãi lại chẳng thấy hắn nói, vì vậy liền nhìn Triển Chiêu.
Lúc này, Triển Chiêu chỉ mải lo ăn, nhìn từ vẻ mặt Bạch Ngọc Đường khi gắp thức ăn cho hắn, Phúc Cáo nhìn ra được một sự quan tâm từ tận đáy lòng, trong nhất thời, hắn lại cảm thấy xuất thần.
Chính lúc này lại nghe thấy Bạch Ngọc Đường hỏi: “Sau khi xoá bỏ tịch chế rồi, những tiện dân vốn bị coi là nô dịch kia thế nào?”
“Nga.” Phúc Cáo nói: “Họ đều được thăng làm bình dân, điều này có nghĩa là họ không cần phải đóng tiện dân phí, cũng không cần phải đóng tiền để thoát khỏi thân phận tiện dân nữa. Sau đó sao, họ cũng không cần phải thay chủ nhân kiếm tiền mới mong giữ được tính mạng nữa, lại không bị mang ra buôn bán, nếu như có ai làm hại họ, họ cũng có thể đến nha môn báo quan …. còn nữa a, điều quan trọng nhất là họ có thể an ổn mà sống qua ngày, có thể thành gia lập thất, cũng có tương lai hơn, cũng có thể tham gia khoa cử nữa.”
“Ngoại trừ tịch chế thì những chế độ khác của Bắc Hải cũng gần giống Trung Nguyên đúng không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đúng a.” Phúc Cáo gật đầu.
“Vậy cũng không tệ.” Bạch Ngọc Đường tỏ ý hài lòng.
Triển Chiêu hỏi Phúc Cáo: “Nhìn ngươi cũng khá cơ trí, là do tự ngươi tiến cử với Hoàng thượng đến để phục vụ điện hạ hay là do Hoàng thượng cử ngươi đến?”
“Hắc hắc.” Phúc Cáo cười cười, nói: “Thật ra thì, lúc đó Hoàng thượng có hỏi thật nhiều hạ nhân, có điều rất nhiều người không chịu đi, chỉ có ta tự tiến cử.”
“Ngươi cũng thật có ý tứ a.” Triển Chiêu cảm thấy thú vị: “Lấy cơ trí của ngươi như vậy, những chuyện lợi hại hẳn là đều nhìn ra đi, tại sao ngươi lại còn chủ động nhảy vào hố lửa nữa?”
“Hắc hắc.” Phúc Cáo cười cười, nói: “Thật ra thì, ta ở bên ngoài cung còn có một muội muội, năm nay cũng đã mười lăm tuổi rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, chờ cho hắn nói tếp.
“Vốn dĩ, huynh muội chúng ta đều là tiện dân cho nên muội muội của ta chỉ có thể gả cho tiện dân, thế nhưng, muội muội ta lại rất xinh đẹp, còn có một thư sinh cùng nàng lưỡng tình tương duyệt! Đáng tiếc, hai người bọn họ một là bình dân, một là tiện dân cho nên không thể lấy nhau. Thế nhưng lần này thì tốt rồi, ta mới nhận được tin tức nói thư sinh kia vừa mới nhận được tin xóa bỏ tịch chế liền chạy ngay đến nhà ta hỏi cưới muội muội ta, mấy ngày nữa bọn họ sẽ thành thân a.” Phúc Cáo nói: “Coi như ta thay muội muội ta báo ân cho ngài.”
Triển Chiêu gật đầu một cái: “Ngươi làm ca ca cũng không tệ đi.”
“Thật ra thì có rất nhiều hạ nhân cũng rất cảm tạ điện hạ.” Phúc Cáo nói: “Chúng ta đều là tiện dân, chỉ có tiện dân mới đi làm nô tài a, thế nhưng lần này thì tốt rồi, những người khác sẽ có tương lai hơn a!”
Triển Chiêu cười cười: “Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
“Tốt thì có tốt, có điều dù sao chúng ta cũng không quyền không thế, đâu thể giống như các mệnh quan quý nhân đằng đạt được.” Phúc Cáo vừa nói vừa sờ cằm: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, người có quyền hành lớn nhất vẫn là Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng cưng chiều ngài là được rồi!”
“Trong cung ngoại trừ Hoàng thượng ra thì người nào có quyền nhất?” Triển Chiêu hỏi.
“Chủ yếu vẫn là Thập hoàng tử.” Phúc Cáo nói: “Người được cưng chiều nhất vẫn là Thập hoàng tử Hiên Viên Giác, có điều tuổi hắn còn nhỏ, hơn nữa vì quá được cưng chiều cho nên sinh kiêu căng, căn bản đều không có chút thế lực nào. Ngược lại, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử là bốn người lợi hại hơn một chút. Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử là hai người cạnh tranh mạnh nhất.”
“Ta nhớ Tây Bắc Hải quận có một Hiên Viên Phách, hắn không phải là một trong thập đại hoàng tử sao?” Triển Chiêu tò mò.
“Không phải!” Phúc Cáo lắc đầu: “Hoàng thượng chia các Hoàng tử thành ba nhóm, nhóm đầu tiên cũng khá lớn tuổi rồi, bị đầy ra vùng đất cằn cỗi ở biên cương, vĩnh viễn không được trở lại Hoàng thành, có rất nhiều người đã chết.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng buồn bực —– Có loại phụ thân thế này sao?
“Nhóm khác tuổi trẻ hơn một chút thì đều được đưa đến chung quanh làm các quận vương, mà nhóm nhỏ nhất thì lại được giữ ở bên người, người thực sự có thực quyền chính là mười vị Hoàng tử này.” Phúc Cáo trả lời xong còn không quên bổ sung một câu: “Hoàng thượng không thích nữ nhi một chút nào, tất cả các nữ nhi đều được dùng để ban thưởng cho các đại thần.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cau mày, có chút cảm thấy bất đắc dĩ —– Qủa nhiên Hiên Viên Phách không được cưng chiều a, ngay cả Hoàng thành cũng vào không được thì còn muốn làm thế nào để tranh đoạt ngai vị Hoàng đế đây? Chẳng lẽ đều giết chết hết mười vị hoàng tử này mới đến lượt hắn soái vị sao?
Sau đó, Phúc Cáo vừa thông minh vừa cổ quái lại hầu như đem toàn bộ những tình hình căn bản cùng quyền lực, giao thiệp của mấy vị Hoàng tử kia đều nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe, nói xong cũng gần như mất cả buổi chiều rồi.
Hai người nghe xong mới hiểu được, thì ra là Hoàng triều Bắc Hải cũng không có vững chắc như lời đồn đại a, mặc dù Hiên Viên Kiệt độc đoán chuyên quyền thế nhưng cấu trúc Hoàng triều đều rất phức tạp.
Phúc Cáo nói xong rồi liền đi ra ngoài tiếp tục lo việc của mình.
Triển Chiêu xoay xoay cái ly trên bàn mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hoàng cung Bắc Hải này thật phức tạp hơn Đại Tống nhiều a!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Nhân số Triệu thị ít ỏi, đếm tới đếm lui cũng chỉ có một cái Triệu Trinh cùng một cái Triệu Phổ. Nếu như Triệu Phổ thực sự tham quyền lại có dã tâm xem ra còn có thể nhìn thấy được một chút phong ba, có điều hắn lại chỉ thích làm một Vương gia nhàn tản, chỉ cần bảo hộ cho giang sơn của Hoàng chất hắn vững chắc là được rồi. Cho dù Triệu Trinh có muốn đấu thì cũng chẳng có ai cùng hắn đấu.”
“Đúng vậy, thế nhưng đám con cháu của Hiên Viên Kiệt này cũng không khỏi quá nhiều đi. Hơn nữa nhìn vào thế lực của mấy vị Hoàng tử kia, nếu như Hiên Viên Kiệt tàn bạo như vậy thì cũng đâu phải là bọn họ không thể nào soán vị được chứ.” Triển Chiêu nói: “Bây giờ chúng ta đã vào Hoàng cung, đem cái nội bộ cung đình vững chắc như lời đồn kia phá đi rồi, thế nhưng, vấn đề là chúng ta không cẩn thận chúng ta lại không ngăn được hắn tiến công vào Đại Tống mà còn bị cuốn vào cái vòng tranh đấu cung đình này a!”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Về phương diện nào đó mà nói, giúp một Hiên Viên Phách ngay cả cung đình cũng không thể vào nổi tranh giành ngai vị Hoàng đế, độ khó coi như cũng quá lớn đi.”
“Hơn nữa …” Triển Chiêu chống cằm, nói với Bạch Ngọc Đường: “Một khi nội bộ hoàng thành có binh biến, có thể mấy vị Hoàng tử về cướp ngôi kia giao chiến với Hoàng đế, ngươi có cảm thấy là dân chúng Bắc Hải sẽ quá thảm hay không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái, sau đó bật cười: “Ngươi thật sự muốn ta làm Hoàng đế Bắc Hải sao? Hiên Viên Kiệt đó mưu mô xảo quyệt, ai mà biết trong cái hồ lô của hắn có chứa những gì chứ.”
“Điều này cũng đúng.”
“Cứ đi được bước nào hay bước đó đi.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu: “Ta vẫn cảm thấy Hiên Viên Kiệt hình như còn có tính toán gì khác nữa, cũng không có đơn giản vậy đi.”
Triển Chiêu cầm lấy bàn tay vô thức mà đặt trên vai mình của Bạch Ngọc Đường, bất đắc dĩ nói: “Ta nói này Điện hạ a, ngươi cũng nên chú ý một chút a, bây giờ không có ai coi như thôi đi, thế nhưng ngươi lại ở trước mặt Hiên Viên Kiệt mà vỗ vỗ hai cái nữa, nói không chừng hai chúng ta cùng lộ luôn a!”
Bạch Ngọc Đường ngượng ngùng mà thu tay về, cũng cảm thấy mình đúng là nên sửa đổi một chút đi, cũng chẳng phải vì lý do gì khác, hắn chỉ sợ lúc mình vô ý sẽ mang đến nguy hiểm cho Triển Chiêu.
Hai người nghỉ ngơi thêm một chút, lại thấy Phúc Cáo đột nhiên vội vã chạy vào, ôm một đống y phục thật lớn trong tay: “Điện hạ, Hoàng thượng hạ lệnh, buổi tối muốn thiết yến cho nên ngài nhanh chóng thay y phục chuẩn bị đi dự tiệc.”
“Bây giờ sao?” Bạch Ngọc Đường có chút cảm thấy đường đột.
“Hoàng thượng đột nhiên trở về, sớm hơn so với dự tính.” Phúc Cáo cũng cảm thấy lo lắng: “Việc đầu tiên ngài hỏi khi trở về Hoàng cung là ngươi có đến chưa, còn nữa a, vừa rồi Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử đã đến gặp Hoàng thượng trước rồi, không biết có phải đi nói xấu ngươi không nữa.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đứng lên: “Đi thôi!”
“Ngài không thay y phục a?” Phúc Cáo kinh ngạc.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ trong đống quan bào có một cái màu đỏ, liền hỏi: “Cái này cũng là của ta?”’
“Đây là của Ân đại nhân.” Phúc Cáo trả lời.
Bạch Ngọc Đường hài lòng mà gật đầu một cái, đưa y phục cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu thật bất đắc dĩ a, tay ôm quan phục kia —– Tại sao đến tận nơi này cũng thích cho hắn mặc quan bào màu đỏ chứ? Một chút khí phách cũng không có.
Triển Chiêu liền đi thay y phục.
Phúc Cáo có chút lo lắng: “Điện hạ, Ngài không thay y phục sao?”
“Ta vẫn còn chưa chắc đã là Hoàng tử của các ngươi thì thay y phục làm gì?” Bạch Ngọc Đường dùng đao gẩy gẩy cái áo choàng màu vàng choé mà lắc đầu một cái, hắn vốn nghĩ Hiên Viên Kiệt rất có phẩm vị nên mới thích đồ màu trắng, thế nhưng dù sao cũng là Hoàng tộc, vẫn không thoát khỏi cái sở thích màu vàng khó coi này đi.
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt chán ghét mà bỏ lại hoàng bào lên bàn, lại thấy Triển Chiêu đã đổi xong y phục đi ra rồi, liền quan sát trên dưới hắn một lượt, gật đầu một cái, dẫn theo Triển Chiêu ra ngoài.
Hai người mới ra đến cửa, Phúc Cáo đã liền đuổi theo: “Điện hạ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Phúc Cáo lại nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển Chiêu biết hắn có thể có chuyện gì đó muốn nói riêng với Bạch Ngọc Đường cho nên mới đi ra cửa trước.
“Điện hạ, lát nữa nếu như ngài ở trong cung, ngàn vạn lần đừng tỏ ra đặc biệt tốt với người nào ….” Phúc Cáo nói.
Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ mà nhìn hắn.
“Ách … người trong cung kiêng kỵ nhất chính là có cái gì thực sự thích, bất luận là đồ vật hay là người, cũng sẽ trở thành nhược điểm để bị lợi dịch.” Phúc Cáo nhắc nhở Bạch Ngọc Đường: “Ngài nhất định phải vạn sự cẩn thận.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn hồi lâu, gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài, sau đó hình như lại nhớ ra cái gì liền lấy ra một món đồ, đưa cho Phúc Cáo: “Qùa mừng cho muội muội ngươi.”
Phúc Cáo ngẩn người, cúi đầu …. chỉ thấy trong tay hắn có một mảng chiếc vòng tay bích ngọc vô cùng đẹp mắt cùng hai tấm ngân phiếu giá trị cực lớn.
Phúc Cáo há to miệng —— Vị Thái tử này, thật có tiền!
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đi ra, với nhĩ lực cực tốt của hắn đương nhiên đã nghe được hết những gì Phúc Cáo nói cho Bạch Ngọc Đường ban nãy rồi, vì vậy thuận miệng mà dặn dò một câu: “Nghe chưa Chuột? Lát nữa ngươi thu liễm chút.”
Bạch Ngọc Đường giả bộ không hiểu: “Mặt gầy sao? Mặt ta vốn cũng đâu có béo.”
Triển Chiêu nhìn trời: “Là bảo ngươi nghiêm chỉnh chút! Bây giờ ta là thị vệ của ngươi, ngươi uy nghiêm chút cho ta!”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất hứng thú mà nhìn Triển Chiêu: “Phải uy nghiêm thế nào?”
“Chính là phải dùng cái giọng điệu ra lệnh mà nói với ta.” Triển Chiêu nói: “Ngươi không coi mình là Hoàng tử, nhưng về căn bản Thiếu gia ta là phải coi ngươi là Thái tử á, ngươi nói gì ta phải nghe nấy mới đúng, lát nữa ngươi lại đừng có mà giở trò táy máy tay chân loạn xạ với ta!”
“Nga …. Ra lệnh a.” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, lại nhìn Triển Chiêu một lần nữa: “Ta nói gì ngươi sẽ nghe nấy?”
Triển Chiêu thấy được ý cười trong mắt Bạch Ngọc Đường, chợt cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
Bạch Ngọc Đường ghé sát vào bên tai Triển Chiêu một chút, hỏi nhỏ: “Miêu nhi, ngươi có biết nói gì nghe nấy là có ý nghĩa gì không?”
“Nói nhảm.” Triển Chiêu trừng hắn: “Đâu phải gia đây không biết chữ chứ!”
“Biết là tốt rồi.” Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu: “Đó là tự ngươi nói đó, phải nói gì nghe nấy, nhớ đó a!”
Triển Chiêu đi theo phía sau hắn, có chút mơ hồ mà gãi đầu ——- Cuộc nói chuyện vừa rồi có vấn đề gì sao? Tại sao lại có cảm giác mình bị lừa nhỉ?