Long Đồ Án

Chương 185: Ma đầu tương chí

Trước Sau

break
Cứ vậy giằng co đến gần nửa đêm, cuối cùng Công Tôn cũng giải hết độc cho phu thê Vương Khánh.

Vương Khánh khôi phục nhanh hơn, dù sao thì thân thể hắn cũng rất tốt, liền tựa vào trên giường vỗ vỗ nói nhức đầu, thê tử hắn yếu ớt hơn, có điều thần trí cũng đã khôi phục rồi.

Vương Khánh cũng không có nhớ chuyện ban nãy mình nổi điên, vừa nghe thủ hạ nói xong hắn liền kinh hãi không thôi.

Mà thân thể của Vương phu nhân thì vô cùng suy yếu, Công Tôn nói cần phải bồi bổ thêm mấy ngày nữa mới có thể hỏi chuyện, Triển Chiêu lại không yên tâm lắm, cho nên cũng đem luôn hai phu thê này về an bài ở trong hậu đường đại trạch của Triển gia, ở đó cũng có người chăm sóc.

Công Tôn dẫn theo người lục soát toàn gia Vương Khánh, muốn nhìn xem trong nhà hắn có đồ gì chứa độc nữa không, biết đâu lại tra ra được đầu mối gì đó.

Đầu tiên, Công Tôn kiểm tra hai nha hoàn bên cạnh Vương phu nhân một chút.

Hai nha hoàn này cũng phụng bồi Vương phu nhân đi qua Kim Đỉnh sơn để bái Kim Thiền, thế nhưng hai người này đều không có trúng độc …. theo những gì hai nàng nói, các nàng luôn ở bên cạnh phu nhân, hai nàng cũng có thắp hương trong Kim Đỉnh miếu, chỉ có một nơi hai nàng không có đi cùng Vương phu nhân, đó chính là sơn cốc nơi tín đồ gặp Kim Thiền.

“Tín đồ gặp Kim Thiền sao?” Triển Chiêu tò mò.

Một nha hoàn nói: “Giáo chúng của Kim Đỉnh giáo đều do Kim Thiền đích thân chọn lựa, hầu như đều là những phú gia công tử hoặc các quý phu nhân, nha hoàn không được chọn. Những tín đồ được chọn đều xếp hàng đi xuống sơn cốc gặp Kim Thiền, sau đó sẽ từ sơn cốc ra thẳng Kim Đỉnh sơn. Trong lúc này, bọn họ sẽ được gặp Kim Thiền, hơn nữa còn được hỏi chuyện Kim Thiền, Kim Thiền đều giải đáp toàn bộ. Mỗi lần như vậy chúng ta đều chỉ được đưa phu nhân lên núi, sau đó lại đón phu nhân ở dưới chân núi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Nói cách khác, nơi mà Vương phu nhân trúng độc chắc chắn phải là sơn cốc đó.

“Lúc phu nhân nhà các ngươi vào sơn cốc, có mang theo thứ gì vào hoặc là mang ra thứ gì hay không?” Công Tôn hỏi.

“Có.” Một tiểu nha hoàn chỉ một chậu hoa nhỏ, nói: “Bồn Kim tiền thảo này là lần trước phu nhân mang về trồng, nàng nói là Kim Thiền đại phát từ bi ban cho các nàng một ít Kim tiền thảo trong sơn cốc mang về, trồng loại cỏ này trong nhà là có thể trừ yêu nạn, đồng thời còn có thể có được nhiều vinh hoa phú quý nữa.”

Khoé miệng Triển Chiêu nhịn không được mà giật giật, tâm nói, chẳng phải chỉ là một chậu Kim tiền thảo thôi sao, đầy đường cái chỗ nào chả có, làm gì mà nói cứ như kỳ hoa dị thảo vậy.

Công Tôn cầm lên bồn Kim tiền thảo kia, dùng ngân châm thử một chút, quả nhiên, tại chỗ rễ Kim tiền thảo, có một chút màu xám, khi ngân châm ghim vào đó, lúc rút ra có màu khôi tử.

“Ân…” Triệu Phổ gật đầu: “Hiển nhiên là có độc!”

Mọi người đều có chút không biết nói gì mà nhìn hắn —– Cái này không phải rất rõ ràng rồi sao!

Công Tôn liếc Triệu Phổ một cái, lại lấy một ngân châm ra, định đi châm người.

Triệu Phổ che miệng nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì?”

“Tra một lượt, đề phòng bất trắc!” Công Tôn đuổi theo sau lưng Triệu Phổ, muốn châm người hắn, Triệu Phổ không thể làm gì khác ngoài việc chạy trốn khắp nơi.

Những người khác cũng không thèm quản hai người nay hồ nháo nữa, tiếp tục hỏi hai nha hoàn kia chuyện về Kim Đỉnh sơn, có điều Kim Đỉnh sơn phân biết đẳng cấp khá nghiêm ngặt, đặc biệt là sơn cốc đó, cho nên rất khó trà trộn vào.

Lúc mọi người trở lại Triển gia, trời cũng sắp sáng rồi.

Triển Chiêu ngáp một cái, đi vào phòng mình ngủ, nằm yên không muốn nhúc nhích nữa.

Bạch Ngọc Đường cũng đi vào, theo phía sau là Tiểu Ngũ vừa mới tỉnh ngủ.

Nằm xuống bên cạnh Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng ngáp một cái … đột nhiên, Triển Chiêu bên cạnh lại ngẩng đầu lên.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn hắn —— Sao vậy?

Triển Chiêu trưng ra cái vẻ mặt đưa đám: “Không được nhìn thấy ngươi ngáp.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn Triển Chiêu.

“Ngáp lại một cái cho ta xem chút đi.” Triển Chiêu cười híp mắt mà chọc chọc má Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một lúc, thuận tay bắt lại ngón tay đang chọc chọc má mình của hắn mà hôn một cái, sau đó nói câu: “Ngủ thôi, đừng nghịch nữa.”

Triển Chiêu hất chăn kéo kéo lên, lại than thở: “Ai, thật khó khăn mới được về nhà một chuyến, vậy mà cũng không được nhàn hạ, cứ đi nơi nào là nơi đó có người chết.”

Triển Chiêu nói xong lại không thấy Bạch Ngọc Đường trả lời, liền tiến đến gần nhìn một chút … chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã ngủ thiếp đi rồi.

Triển Chiêu chống má, ngoẹo đầu nhìn ngắm dung nhan khi ngủ của Bạch Ngọc Đường, ngón tay lại nhẹ nhàng chọc chọc cằm hắn, có lẽ Bạch Ngọc Đường đã mệt mỏi rồi, ngủ rất ngon.

Triển Chiêu đột nhiên cảm giác thật thú vị, Bạch Ngọc Đường ngủ như một tiểu hài nhi vậy …. cao thủ võ lâm thường có tính cảnh giác cực cao, có lẽ cả đời này của Bạch Ngọc Đường cũng không có được mấy lần ngủ mà không chút nào phòng bị như vậy đi, là bởi vì ở bên cạnh mình cho nên rất yên tâm sao? Tâm tình Triển Chiêu lúc này không tệ, kéo chăn đắp kín cho Bạch Ngọc Đường, mình thì tựa vào bên cạnh hắn, nghiên cứu hoa văn cây trường đao kia của hắn, nhìn một lát cũng cảm thấy mệt mỏi. Cuối cùng, Triển Chiêu ôm thanh Vân Trung Đao kia của Bạch Ngọc Đường, đầu kề đầu với Bạch Ngọc Đường mà ngủ thiếp đi.

……………

Cũng không biết ngủ bao lâu, ngủ thẳng giấc cho đến khi bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”, sau đó lại nghe được một thanh âm non mềm ngọt lịm gọi: “Miêu Miêu, Bạch Bạch! Nếu không rời giường là sẽ không được ăn trưa nữa đó.”

Triển Chiêu tỉnh lại, xoay mặt sang nhìn cũng thấy Bạch Ngọc Đường tỉnh rồi, có điều rõ ràng là cũng chỉ vừa mới tỉnh, vẻ mặt vẫn còn mông lung.

Triển Chiêu nhẫn cười, có thể nhìn thấy được vẻ mặt này của Bạch Ngọc Đường, trên đời này hẳn là cũng không có mấy người đi …..

Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, đưa tay xoa xoa cổ, này đừng nói chứ, ngủ thật ngon.

Lúc này cửa cũng đã được đẩy ra rồi, Tiểu Tứ Tử ghé đầu vào trong liếc một cái, thấy hai người cũng đã rời giường rồi liền đẩy cửa chạy vào.

Triển Chiêu vừa mặc y phục vừa hỏi: “Tiểu Tứ Tử, giờ gì rồi?”

“Gần trưa rồi, bên ngoài đã gọi ăn cơm rồi a.” Tiểu Tứ Tử bò qua lưng Tiểu Ngũ nằm ở mép giường mà trèo lên giường, ngồi ở mép giường, lấy ra một tấm thiệp đưa cho Triển Chiêu: “Vừa rồi có người đưa tới cho thúc.”

Triển Chiêu mở ra nhìn một chút, cũng cười một tiếng: “An Vân Mặc đưa tới, bảo ta xế chiều đi tới An Vân Lâu uống trà.”

“An Vân Lâu?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Là ngôi tiểu cao nhất nhìn thấy lúc vào thành sao?”

“Đúng vậy, đó là trà lâu, trà uống rất ngon.” Triển Chiêu vừa nói vừa hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cháu có muốn đi không?”

Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất ngờ — Cũng muốn mang Tiểu Tứ Tử đi sao?

“Đi uống trà sao? Có a, có thể mang theo cả Tiểu Lương Tử không a?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi.

“Được a, phụ thân cháu cùng Triệu Phổ có muốn đi không a?” Triển Chiêu hỏi.

“Buổi chiều phụ thân cùng Cửu Cửu không có rảnh nga, phụ thân nói muốn đi đào mộ.”

………………

Tiểu Tứ Tử vừa mới nói xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng giật giật khoé miệng, sau đó bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Triển Chiêu hỏi: “Phụ thân cháu muốn làm gì?”

“Phụ thân nói muốn đào mộ phần của viên ngoại nào đó để nghiệm thi.” Tiểu Tứ Tử nói: “Cháu vốn cũng đi, thế nhưng uống trà có vẻ thú vị hơn.”

Triển Chiêu nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một cái: “Có lẽ là thi thể của Sầm viên ngoại kia.”

Triển Chiêu cũng đã nghĩ ra: “Chính là Sầm viên ngoại vốn muốn nạp Từ Mộng Dao làm thiếp đó a, ta cũng cảm thấy hắn chết có chút kỳ quặc, chắc không phải bị người của Kim Đỉnh giáo giết đó chứ.”

Sau khi rửa mặt mặc y phục xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thần thanh khí sảng đi ra ngoài, ngoài tiền viện lúc này đang rất náo nhiệt, hình như Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng vừa mới tỉnh, đang chuẩn bị ngồi ăn trưa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, Bao Chửng hỏi hai người tiếp theo định làm gì.

Triển Chiêu nói rằng buổi chiều sẽ cùng Bạch Ngọc Đường đến An Vân Lâu một chuyến trước, hỏi thăm một chút đầu mối, sau đó muốn đến phụ cận Kim Đỉnh sơn tra một chút.

Bao đại nhân gật đầu một cái, lại nhìn mọi người đang ngồi một chút, hỏi: “Bao Duyên đâu?”

Thái sư cũng nhìn nhìn xung quanh, nói: “Dục nhi cũng không có ở đây a.”

Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Bàng Dục cầm theo một cái lồng chim, ăn mặc như một vị công tử ca nhi cẩm y ngọc thực cùng với Bao Duyên cũng ăn mặc cứ như công tử con nhà giàu mới nổi đi vào.

Tất cả mọi người cùng ngẩn người.

Bàng Cát vỗ đùi, nói: “Ai nha, sao hai ngươi lại ăn mặc kiểu này a?”

Bàng Dục vui vẻ mà đặt lồng chim xuống, nói: “Phụ thân, cái này gọi là tuỳ cơ ứng biến a.”

Lúc này, ngay cả râu của Thái sư cũng giật giật.

Bao Duyên nhanh chóng giúp đỡ giải thích: “Thái sư đừng vội, chúng ta đang làm chính sự đó.”

Tất cả mọi người đều buồn bực, ăn mặc kiểu này mà bàn chính sự cái gì?

Bạch Ngọc Đường hình như cũng đã hiểu ra, liền hỏi: “Hai ngươi muốn âm thầm đi thăm dò sao?”

Bàng Dục gật đầu.

Bao đại nhân cảm thấy đây cũng là một cách tốt, nói: “Ừ, nếu như quả thực có người đang bán thứ giống như Vong ưu tán đó, không chừng hai ngươi đúng là có thể dò la được chút tin tức.”

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy kế này có thể thực hiện được, nói: “Kim Đỉnh giáo đó hình như thích hạ thủ ở những người có chút thân phận, hai ngươi cũng có thể ra ngoài đi dạo một vòng, có lẽ cũng sẽ gây chú ý được.” Vừa nói Bạch Ngọc Đường lại vừa móc một khối ngọc bội trong hà bao bên hông ra đưa cho Bàng Dục cùng Bao Duyên: “Cầm cái này.”

Bao Duyên nhìn một chút, là một khối ngọc bội bạch ngọc, bên trên có khắc hình năm con chuột, trên đó có một chữ Tam.

Hai người có chút không hiểu.

“Đây là ngọc bội của Tam ca, phàm là người làm ăn, nhìn thấy ngọc bội này đều biết là thân hữu của Từ Tam gia Hãm Không Đảo.” Bạch Ngọc Đường nói: “Tam ca của ta có một chất nhi, nổi danh lắm tiền nhưng ngu ngốc. Hắn cũng không phải là hư hỏng hay gây hoạ, thế nhưng lại thích nhất tiêu tiền, chân to tay thô, tên gọi Từ Mậu, ngươi cứ lấy thân phận này ra ngoài nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý.” Vừa nói, Bạch Ngọc Đường lại chỉ Bao Duyên: “Từ Mậu có một bằng hữu tên gọi là Lương Tú, dáng người cũng tư văn giống ngươi, trong nhà cũng rất nhiều tiền, một đôi ngu ngốc này cứ đi đến đâu là tiêu đến tán tài đến đó, chỉ cần là người làm ăn buôn bán thì phần lớn đều nghe đến tên hai người này.”

Bàng Dục cùng Bao Duyên gật đầu, cầm lấy ngọc bội, cảm thấy cái này rất tốt.

Triển Chiêu kinh ngạc mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Phá của vậy a?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ta vẫn coi như chưa tệ chút nào đâu, hai tên kia mới thực sự là bại gia tử đó.”

“Việc này sẽ không gây hoạ chứ?” Công Tôn có chút đau lòng thay cho mấy vị gia chủ Hãm Không Đảo kia.

“Vốn dĩ hai người đó trong nhà đã đầy bạc, của cải càng nhiều, có bại đến mấy đời cũng không hết, hơn nữa, thực ra thì cũng không có ai thực sự dám lừa bọn họ, bởi vì đều sợ đắc tội Hãm Không Đảo.” Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa nhắc nhở Bàng Dục cùng Bao Duyên: “Từ Mậu sợ nhất là ta, bình thường cứ nhắc tới tên ta là đều nói ‘kín đáo, kín đáo a’.”

Bàng Dục cùng Bao Duyên học cách nói, thần thái nói cho thật giống, Bạch Ngọc Đường cảm thấy đã không thành vấn đề nữa rồi cho nên mọi người bắt đầu ăn cơm.

Bàng thái sư vẫn còn chút lo lắng, nói: “Liệu có gặp nguy hiểm gì không?”

“Cho hai ảnh vệ theo đi.” Triệu Phổ phân phó.

Trâu Lương nói: “Ta đi cho, dù sao ta cũng rảnh rỗi.”

Lâm Dạ Hỏa cũng nói: “Ta cũng đi, dạo phố khá thú vị.”

Thái sư lúc này mới yên lòng.

Công Tôn cùng Triệu Phổ quả nhiên làm đúng như Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dự liệu, cảm thấy Sầm viên ngoại chết rất khả nghi cho nên mới quyết định đào trộm thi thể người ta lên để kiểm tra một lần.

Vì vậy, sau khi dùng cơm xong, mọi người đều chia nhau hành động.

Bao đại nhân mang theo Bàng thái sư cùng Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng đi đến nha môn, sửa sang lại ghi chép vụ án Nhâm, Lưu tri phủ một chút, cũng muốn tra rõ cái chết của hai vị tri phủ này xem có gì liên quan đến vụ án hay không.

………………….

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời khỏi Triển phủ, mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương và Tiểu Ngũ vừa mới ăn no xong điệu bộ còn rất lười biếng đi tới An Vân Lâu.

Dọc một đường đi này, cũng không phải là Triển Chiêu được hoan nghênh chào hỏi như bình thường, mà mọi người đều đang hiếu kỳ, vị tuấn mỹ nam tử bên cạnh Triển Chiêu kia là ai? Hai tiểu hài nhi xinh đẹp sau lưng kia là ai? … Sau đó lại là … Triển Chiêu quả nhiên không hổ danh là Tiểu Miêu nhà họ Triển a, nhìn cái con sủng vật của hắn mà xem, cũng là một con mèo thật lớn a!

An Vân Lâu toạ lạc chính giữa Thường Châu phủ, bốn bên đều vô cùng náo nhiệt, hàng quán cùng khách điếm dày đặc.

Bạch Ngọc Đường vừa đi từ dưới lầu lên vừa quan sát một chút, tiểu lâu này tinh xảo lại trang nhã, bên trong còn truyền đến tiếng đàn tranh, xem ra đúng là một nơi thanh nhã.

Triển Chiêu vừa mới bước lên lầu đã có một tiểu nhị chạy ra nghênh đón: “Triển gia, Triển gia, ngài đã tới rồi, An lão bản chờ ngươi đã lâu rồi a!”

Triển Chiêu cười cười, hỏi: “Ở tầng nào vậy?”

“Đang uống trà ở tầng cao nhất a.” Tiểu nhị chỉ chỉ lầu trên, Triển Chiêu cũng không cần ai dẫn đường, kéo Bạch Ngọc Đường một cái, ý là —– Lên lầu đi!

Vì vậy, Triển Chiêu mang theo Bạch Ngọc Đường, hai tiểu hài nhi đi theo sau, lại còn thêm một con hổ thật lớn, dưới ánh mắt tò mò của mọi người mà lên lầu.

Đi thẳng tới tầng năm mới đến tầng cao nhất của An Vân Lâu.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cùng bò trên lan can mà ngắm xuống dưới: “Oa! Thật cao a!”

Triển Chiêu kéo hai tiểu hài nhi đến trước cửa, nhẹ nhàng vén lên rèm châu đi vào.

Bạch Ngọc Đường vừa vào đến cửa liền ngẩn người —— Sao lại có một mùi hương phấn nhàn nhạt?

Vừa mới lên đến lầu, Bạch Ngọc Đường đã nhìn thấy mỗi tầng lầu đều có một cầm cơ gảy đàn, chẳng lẽ ở nơi đây cũng có hay sao?

Còn đang suy nghĩ, Bạch Ngọc Đường đã nghe thấy từ sau tấm bình phòng có tiếng cười truyền đến: “Ta đã nói tại sao Tiểu Mạnh Tử lại thảm bại như vậy chứ, thì ra đối thủ mạnh vậy a.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày một cái —— Thanh âm này hình như là của nữ nhân …..

Tiếng nói vừa xong, sau tấm bình phong có một công tử áo đen đi ra ngoài …. thế nhưng nhìn kỹ lại, thì ra là một nữ phẫn nam trang.

Triển Chiêu dùng cùi chỏ mà đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường đang kinh ngạc: “Ông chủ An đến rồi đó.”

Bạch Ngọc Đường hồi phục tinh thần lại, nhìn Triển Chiêu như muốn hỏi —— Là nữ sao?!

Triển Chiêu thiêu mi một cái —– Đâu có ai nói An Vân Mặc là nam chứ.

An Vân Mặc có một khuôn mặt hỉ phúc, trời sinh mắt tiếu môi cười, nhìn rất trẻ tuổi.

An Vân Mặc chạy tới, đưa tay ra hung hăng mà xoa nắn mặt Triển Chiêu một lượt, sau đó lại sờ sờ cằm lượn quanh mà ngắm Bạch Ngọc Đường.

“Uy, thật cao lớn đẹp giai a, tướng mạo rất đẹp!” An Vân Mặc chuyển từ trước ra sau, lại chuyển từ sau ra trước ngắm nghía: “Khuôn mặt dáng người đều xuất chúng, vạn người mới có một như vậy, công phu lại kỳ cao, quả nhiên không hổ danh là cao đồ của Thiên Tôn.”

Triển Chiêu kéo An Vân Mặc, ý là —– Ngươi đang xem tướng cho Bạch Ngọc Đường sao?

“Ừ, mắt sáng như sao, mày cao chính trực, quả nhiên là một người có thể diện.” An Vân Mặc cuối cùng còn không quên hỏi một câu: “Có bao nhiêu tiền?”

Triển Chiêu nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường nhìn An Vân Mặc một cái, mở miệng nói: “Dù sao thì cũng không ít hơn ngươi.”

“Ha ha, có cá tính!” An Vân Mặc thiêu mi một cái: “Ta là thân bằng của Chiêu Chiêu a, ngươi không đi nịnh nọt ta sao?”

Bạch Ngọc Đường thờ ơ mà tới một câu: “Chưa có nịnh qua, không biết.”

An Vân Mặc mừng rỡ hớn hở mà vỗ tay: “Ai nha, quả nhiên không hổ danh là đồ đệ được Thiên Tôn dạy dỗ a, quá thú vị!”

Triển Chiêu đỡ trán.

“Vân nhi, có phải Chiêu về rồi không?”

Lúc này, bên trong phòng có một thư sinh tuấn mỹ khoảng hơn ba mươi tuổi chạy ra, Bạch Ngọc Đường xác nhận một cái —-Đây là một nam nhân.

“Chiêu!” Hiển nhiên nam tử kia còn kích động hơn cả An Vân Mặc, chạy ngay đến mà cầm lấy tay Triển Chiêu: “Cuối cùng thì đệ cũng trở về!”

Bạch Ngọc Đường nhìn vị thư sinh đang nắm lấy tay Triển Chiêu này một chút, bất đắc dĩ —– Lại thêm một tên nữa.

Triển Chiêu hàn huyên với hai người mấy câu, sau đó vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, giới thiệu cho hắn: “Đây là An lão bản An Vân Mặc, ngươi cũng biết rồi, còn vị này là Ngô Thiên Minh, Ngô đại ca, là tướng công của An lão bản, tướng công đó a!”

Triển Chiêu cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tướng công”, tâm nói ngươi là cái con Chuột hay ghen a.

Lúc này Bạch Ngọc Đường mới hiểu tại sao ban nãy Triển Chiêu lại làm ra vẻ thần bí như vậy …. Nga, xem ra An Vân Mặc đã thành thân a.

Ngô Minh là chất nhi của Ngô Nhất Hoạ, là đời thứ hai của Ma cung, hắn lớn hơn An Vân Mặc không ít tuổi, thế nhưng hai người này cũng rất xứng đôi.

Mọi người cùng ngồi xuống uống trà, Ngô Thiên Minh nói chuyện phiếm cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, An Vân Mặc lại ôm lấy Tiểu Ngũ cọ a cọ a, lại con mời Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ăn điểm tâm, tính cách rất trẻ con.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút nghi ngờ, thương nhân danh chấn đại giang Nam Bắc sao lại giống một tiểu hài nhi vậy chứ.

“ Thật ra thì người thực sự làm buôn bán đều là Ngô đại ca, có điều thân phận chất nhi của Ngô Nhất Hoạ thật quá khiến người ta kinh sợ, cho nên mới dùng tên Ông chủ An đó.” Triển Chiêu vừa nói vừa nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái.

Bạch Ngọc Đường bưng chén ngồi tựa một bên mà uống trà, cảm thấy Mèo này đã quá đắc ý rồi, cái trán cũng phát hoàng quang luôn.

“Thuốc…..”

Nghe Triển Chiêu hỏi thăm về chuyện của Vong ưu tán, Ngô Thiên Minh gật đầu một cái: “Gần đây đúng là có chút bất thường.”

“Nhiều người dùng thuốc này sao?” Triển Chiêu hỏi.

Ngô Thiên Minh lắc đầu một cái: “Ngược lại, là người dùng thuốc này lại đột nhiên ít đi nhiều.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng sửng sốt.

“Thế nhưng ta có nghe cô nương trong lầu của các ngươi nói, chỉ có ở Mộng Phương Viên là khá một chút, những nơi khác đều là ô yên chướng khí mà.” Triển Chiêu không hiểu, chẳng lẽ Từ Mộng Dao nói dối?

“Nàng ta không nói dối.” Ngô Thiên Minh gật đầu: “Các diêu quán khác, cả sòng bạc khác cũng là ô yên chướng khí, chẳng hạn như thua tiền liền nóng giận ra tay đánh chết người. Siết cổ chết diêu tỷ, ra tay là giết luôn cả lão bản cũng từng xảy ra.”

Triển Chiêu há to miệng: “Nghiêm trọng như vậy?”

Ngô Thiên Minh gật đầu: “Thế nhưng gần đây những người dùng thuốc cũng từ từ biến mất, ngược lại, những người vốn rất yên phận thủ thường thì lại lần lượt gặp chuyện không hay, cứ như người dân khắp thành đều đột nhiên táo bạo vậy.”

“Ta vỗn nghĩ có thể do trời quá nóng nực, mọi người mới khó chịu cho nên mới cuồng loạn đôi chút.” An Vân Mặc ôm Tiểu Tứ Tử nói: “Thế nhưng càng nhiều chuyện xảy ra càng khiến cho người ta cảm thấy nghi hoặc, cho nên ta mới bảo các cô nương trong lâu cố gắng không xuất môn, cũng tăng thêm nhân thủ coi chừng chuyện buôn bán.”

“Có thể có quan hệ với Kim Đỉnh giáo hay không?” Triển Chiêu hỏi.

An Vân Mặc cười cười, Ngô Thiên Minh thì than thở: “Biết ngay là các ngươi sẽ điều tra bọn chúng mà.”

Triển Chiêu cười híp mắt hỏi: “Vậy có đầu mối cho ta không?”

“Đã chuẩn bị cho ngươi từ sớm rồi.” Ngô Thiên Minh đi vào phòng, lấy ra một cuốn trục, đưa cho Triển Chiêu.

“Kim Đỉnh giáo đó vừa mới xuất hiện ta đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, gần đây lại càng ngày càng phát triển.” Ngô Thiên Minh nói: “Ở đây có một phần ta điều tra được, tất cả danh sách những người gia nhập Kim Đỉnh giáo, đúng là không ít chút nào.”

Triển Chiêu mở ra nhìn, quả nhiên có thật nhiều tên cùng những tóm tắt ngắn gọn về thân phận, có thể thấy được Ngô Thiên Minh tốn không ít công phu để điều tra.

“Đây là danh sách những người Kim Đỉnh sơn, hơn nữa, thật ra thì điều kỳ quái nhất của Kim Đỉnh giáo là cái con Kim Thiền lớn kia” Ngô Thiên Minh hình như còn cảm thấy rất khó hiểu: “Những người gặp qua nó điều nói Kim Thiền có thật, vẫn còn sống, hơn nữa còn có pháp lực vô biên.”

Triển Chiêu nghe xong cảm thấy buồn cười, liền đem chuyện tối qua Kim Thiền tập kích Từ Mộng Dao nói một lần, An Vân Mặc cùng Ngô Thiên Minh cũng dở khóc dở cười.

“Nháo loạn nửa ngày, thì ra lại là đồ giả.” Ngô Thiên Minh lắc đầu.

Triển Chiêu lại nhìn danh sách, sau đó hỏi thêm về chuyện Lão Nha Cốc, Ngô Thiên Minh cùng An Vân Mặc đều không rõ ràng.

Cuối cùng, Triển Chiêu liền đứng dậy cáo từ, hắn muốn nhân lúc còn sớm cùng Bạch Ngọc Đường đến Kim Đỉnh sơn một chuyến, thuận tiện đem Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương trở về.

Ngô Thiên Minh dặn dò hắn: “Lúc điều tra Kim Đỉnh giáo này cần phải cẩn thận, Thường Châu phủ ở gần Ma cũng, những môn phái giang hồ bình thường căn bản đều không dám đến đây, Kim Đỉnh giáo này lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy xem ra thân phận cũng không phải tầm thường.”

Triển Chiêu gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.

An Vân Mặc tiễn Triển Chiêu ra ngoài, xuống đến dưới lầu, đột nhiên lại kéo hắn lại, nói nhỏ: “Chiêu a, Mạnh Thanh đã trở về Ma cung rồi đó có biết không?”

Triển Chiêu hơi ngẩn người, Bạch Ngọc Đường bên cạnh vẫn diện vô biểu tình, hình như cũng không có nghe thấy gì, dẫn theo Tiểu Ngũ cùng hai tiểu hài nhi đi đến đầu ngõ chờ Triển Chiêu.

“Hắn trở về Ma cung thì sao?” Triển Chiêu nhìn An Vân Mặc.

An Vân Mặc kéo hắn lại nhỏ giọng nói: “Tiểu Mạnh hôm qua đã phát ngoan thoại, nói là có Bạch Ngọc Đường sẽ không có hắn.”

Triển Chiêu khẽ cau mày.

“Ngươi cũng biết, trong Ma cung có không ít người thương hắn a, các thúc bá a di đều không có nói lý, ngươi nên lưu ý một chút a, cẩn thận có người đến gây chuyện cùng Bạch Ngọc Đường.” An Vân Mặc nhắc nhở Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường cố ý đi đến một nơi không thể nghe được mình nói chuyện mà chờ mình, gật đầu một cái, thần sắc cũng có chút ưu phiền.

“Sách sách.” An Vân Mặc lại còn nâng cằm mà bình phẩm về Bạch Ngọc Đường cách đó thật xa: “Có điều quả nhiên là khiến người ta giận chết đi a, Bạch Ngọc Đường quá khí phái, không phải tốt hơn Tiểu Mạnh một chút mà tốt hơn rất nhiều, người rõ ràng còn trẻ tuổi như vậy mà nhìn lại rất chững chạc, quả nhiên là đồ đệ của chính tông võ học a, rất có phong thái tông sư mà. Có điều, ngươi yên tâm, Ân Hầu rõ ràng là thích Bạch Ngọc Đường hơn một chút, Ngô thúc thúc cùng bọn Hồng di cũng khen Bạch Ngọc Đường khen đến trên trời dưới đất luôn rồi.”

“Như vậy a ….”Triển Chiêu nhìn bóng lưng của Bạch Ngọc Đường mà xuất thần.

“Hay là ngươi nói với Ân Hầu một tiếng để tránh cho những người thương yêu Tiểu Mạnh trong cung gây sự với Bạch Ngọc Đường a?” An Vân Mặc thấy Triển Chiêu có vẻ lo lắng liền đề nghị: “Ta có thể đi truyền lời.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu một cái: “Không cần.”

An Vân Mặc sửng sốt: “Thật sự không cần?”

Triển Chiêu cười cười, vỗ vỗ vai nàng: “Yên tâm đi, nếu như Bạch Ngọc Đường lại có thể dễ đối phó như vậy thì đã không còn là Bạch Ngọc Đường nữa rồi …..”

An Vân Mặc nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Có ta ở đây thì sợ cái gì, quấy rối ai thì quấy chớ có để cho ta bắt lại được.” Triển Chiêu nói khiến An Vân Mặc cũng phải rụt cổ lại, chúng lão Ma đầu trong Ma cung đối với ai cũng có biện pháp, chỉ riêng đối với Triển Chiêu là một biện pháp cũng không có.

Triển Chiêu từ giã An Vân Mặc cùng Ngô Thiên Minh, cùng Bạch Ngọc Đường đi về.

Ngô Thiên Minh đến sau lưng An Vân Mặc, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Ân.” An Vân Mặc khẽ mỉm cười: “Ta cảm thấy, mấy lão đầu đến tìm phiền phức cho Bạch Ngọc Đường có khi còn gặp xui xẻo.”

“Có thể hiểu được a, dù sao cũng là đồ đệ của Thiên Tôn mà.” Ngô Thiên Minh khoanh tay cười nói: “Năm đó ba trăm Ma đầu cùng nháo Thiên Tôn, chẳng phải đều bị Thiên Tôn thu thập từng người sao.”

An Vân Mặc vỗ tay một cái: “Ai nha, ta rất mong chờ a!”

…………..

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhau đưa Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương về Triển phủ.

Trên đường trở về, Triển Chiêu lại tiếp tục chào hỏi cùng bà con trên phố, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử vừa đi về vừa mua đồ ăn vặt.

Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Ngũ đi bên cạnh, vẫn cứ không có biểu lộ gì, có điều đi thì đi, Bạch Ngọc Đường lại luôn có cảm giắc … hình như có người nhìn mình chằm chằm.

Hắn vẫn bất động thanh sắc mà đi về phía trước.

Năm đó chuyện ba trăm ma đầu nháo Thiên Tôn, Bạch Ngọc Đường cũng được nghe qua. Nghe nói ba trăm ma đầu Ma cung bất mãn việc Thiên Tôn là địch thủ của Ân Hầu cho nên mới đến đánh lén hắn.

Thiên Tôn cũng không có để ý, dù sao thì cứ đi thu thập từng người là được, cuối cùng là tóm lại cả ba trăm ma đầu, cùng xách về Ma cung. Từ đó về sau, mọi người trong Ma cung cũng thành thật hơn, cũng rất tôn kính với hắn.

Gặp phải chuyện Mạnh Thanh này, Bạch Ngọc Đường cũng biết chuyến đi Ma cung này chưa chắc sẽ thuận lợi, có điều Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi, binh tới thì tướng đỡ, nước tới thì đất ngăn. Cứ chờ xem ngươi tới mấy người, tới người nào liền tiếp người đó, đến cuối cùng cứ xách hết về Ma cung một thể.

Đây cũng chính là lý do tại sao Ân Hầu cùng Thiên Tôn lại đi trước, có hai người bọn họ ở đây, chúng lão Ma cung cũng không dễ dàng động thủ, nói cách khác, nếu như muốn có được ái nhân thì phải tự mình thu phục được thân nhân của ái nhân, đây là Thiên Tôn cùng Ân Hầu đã cho Bạch Ngọc Đường cơ hội ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà tiến vào Ma cung.

Bạch Ngọc Đường hơi thiêu mi một chút, nhìn Triển Chiêu đang được bà con cô bác trên đường vây quanh hỏi thăm —– Nếu thực sự muốn cùng Triển Chiêu tiếp bước đi hết quãng đường sau này, nhất định sẽ phải qua một cửa ải của ba trăm lão ma đầu Ma cung kia, nếu như không thu phục được cả ba trăm người ấy, sẽ không được thừa nhận, đương nhiên là cũng không thể bước vào đại môn Ma cung.

Bạch Ngọc Đường cười nhạt một cái, đột nhiên nhìn vào ngõ hẻm tối đen như mực cách đó không xa một cái …..

Trong ngõ hẻm ấy có mấy hắc ảnh vội vã rụt cổ lại, lui về phía sau một chút.

“Mẫu thân nha! Đó là Thiên Tôn phiên bản trẻ tuổi phải không?”

“Thật đáng sợ nha! Nhớ đến chuyện lúc đó rồi.”

“Vậy liệu có lợi hại như Thiên Tôn không?”

“Nhưng mà nhìn hắn thật ngoan, không có hư như Thiên Tôn đi.”

“Ngươi nói, khi dễ hắn liệu Chiêu có tức giận không?”

“Thế nhưng cần phải biết hắn có xứng với Chiêu Chiêu không chứ!”

“Làm sao bây giờ?”

“Theo kế hoạch tiến hành sao?”

“Được, chia nhau khiến cho hắn mở rộng tầm mắt!”

“Được!”

break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc